Con rùa đá khổng lồ chở hai anh em song sinh và A Nhất không thể truyền tống vào bên trong Âm Ảnh tông, chỉ có thể bay lơ lửng trên vùng rừng núi thượng nguồn sông An Lộc.
Khi có tu sĩ bên ngoài xuất hiện ở địa phận Diệu Âm cốc, pháp tắc Ngũ Hành Ẩn Ẩn của Âm Ảnh tông sẽ tự động ngăn cản truyền tống trận cho người trực tiếp vào tông môn.
Hai đôi mắt song sinh trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không còn nét vui vẻ cười đùa như bình thường.
- Sư thúc! Truyền tống trận bị ngăn chặn. Gần đây có tu sĩ.
- Hẳn là lại có người muốn thăm dò tông môn.
Vừa nói tay của họ vẫn không ngừng phe phẩy hai chiếc quạt ba tiêu lớn hai bên A Nhất, muốn dùng làn gió quạt đi mồ hôi thấm ướt bộ tiên y trắng tinh trên người hắn.
A Nhất ngừng rèn luyện trong Huyết giới, vội vàng mở đôi mắt mù lòa ra lệnh:
- Các sư điệt đừng manh động. Nếu có thể ẩn thân liền lập tức ẩn thân.
Cặp song sinh một người nắm tay trái, một người nắm tay phải, cùng giơ nắm đấm lên trời, tự hào nói:
- Tiểu sư thúc không cần phải lo lắng! Núi dẫu cao vẫn có thể ẩn trong mây.
- Bàn Cổ đời thứ ba là do Đường sư huynh đào, không đúng, là sư huynh dùng đất của Thổ Ti Lăng để chế tạo thành, ẩn chứa pháp tắc của Diệu Âm cốc.
A Nhất chắn chắn vừa rồi Mộc Hi định nói “đào mộ“.
- Hẳn là do ảnh hưởng của Huyết giới.
Hắn cho rằng thần trí của mình vẫn chưa bình ổn nên đã nghe nhầm.
Mộc Thanh lên tiếng đính chính Mộc Hi:
- Là Đường sư tỷ!
Cặp song sinh luôn luôn hòa thuận lập tức quay ra cãi nhau:
- Ta đã hỏi huynh ấy! Là Đường sư huynh.
- Sư tỷ nhất định là đã đùa giỡn với ngươi! Tỷ ấy rõ ràng nói với ta tỷ ấy là nữ.
- Sư huynh mới đùa với ngươi đâu.
Đấu mồm miệng không xong, hai người lập tức xoắn vào cùng nhau, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, cấu véo, nắm tóc, không trò nào không làm.
Thanh âm cười đùa vô tư, nhộn nhịp kia khiến A Nhất tưởng chừng cái chết của mấy ngàn người trên chiến trường Bình Long lúc trước chỉ là một hồi mộng ảo đáng sợ do Huyết Giới tạo thành.
Về phần những tu sĩ ở dưới kia, A Nhất không mấy quan tâm, bởi bọn họ sẽ sớm rời đi mà thôi.
Mùa của oán hồn sắp đến rồi.
A Nhất cố nghe ngóng động tĩnh ở bên dưới nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước róc rách của những dòng suối nhỏ đầu nguồn An Lộc khóc than khúc biệt ly.
Sau khi bước vào Tụ Nguyên cảnh, thính lực của hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn xa xa không bằng tra xét lực của Thiên Âm chi hồn.
Bởi rùa đá Bàn Cổ đời thứ ba đang ẩn náu trong thông đạo không gian nên hai thiếu niên cũng không thể dùng mắt thường tra xét bên ngoài.
Hai người tế ra một chiếc gương lớn, đôi mắt của cự quy lóe sáng.
Mộc Hi ồ lên:
- Có người đang giấu xác.
Hai người thay phiên nhau bình phẩm:
- Mộ phần sâu không thấy cả đáy, nhất định là giấu xác.
- Mặt mũi xác chết cũng bị hủy nát. Đủ tàn độc!
A Nhất chán nản nằm xuống trên bãi rêu xanh
Hắn hi vọng người chết dưới kia không mang hận ý vào đất, để mùa oán hồn đừng đến quá sớm.
Cặp song sinh thấy vậy lập tức bỏ lại chiếc gương, vội vàng cầm quạt ba tiêu, cố xua đi mỏi mệt cho hắn.
...
Ở phía bên dưới, Tần Minh thả cái xác của vị lâu chủ không rõ nam nữ này xuống dưới hố sâu.
Đứng bên cạnh hắn là Mạc Nguyệt, những người còn lại đều đã trở về Thiên Nguyên tông cả.
Trong đôi mắt dài hẹp của thanh niên có chút áy náy, Tần Minh khẽ nói:
- Xin đạo huynh hãy an nghỉ.
Hắn vừa định làm phép để lấp đất, nhưng chưa kịp vận chuyển linh lực thì hố sâu đã tự mình khép lại, mặt đất trở nên bằng phẳng như chưa từng có ai động tay động chân ở chỗ này, thậm chí cỏ xanh vẫn mơn mởn mọc trên đó.
Tần Minh chợt giác không ổn, vội vàng kéo Mạc Nguyệt phá không rời đi.
Không còn ngoại lai tu sĩ, thông đạo trở về Diệu Âm cốc lại được mở ra. Chỉ trong nháy mắt, rùa đá đã về đến tông môn.
A Nhất cùng hai vị sư điệt còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì Diệu Âm cốc đã có biến động. Đất núi xung quanh mãnh liệt run lên như có một con quái vật nào đó giấu mình ở phía dưới đang trở mình. Từng tảng đá lăn rào rào từ trên đỉnh núi xuống, cây cối cũng rung động nghiêng ngả.
Địa chấn làm chim chóc hoảng loạn rời tổ bay lên cao.
Bầu trời vốn luôn trong xanh chợt xuất hiện mây đen u ám.
Một tiếng rống giận vang lên, từ phía của Thổ Ti đường.
Tiếng rống mang theo điên cuồng và không cam lòng khiến trái tim A Nhất như bị siết chặt.
Dường như tất cả nỗi niềm cũng đã theo tiếng hét kia mà được giải tỏa, bầu trời lại trở nên trong xanh, mặt đất lại yên bình, đám chim chóc cũng yên tĩnh trở lại.
Ba hồi trống vang lên, báo tử.
Nghe thấy tiếng trống, hai huynh đệ Mộc Thanh và Mộc Hi lập tức ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn về phía Bàn Cổ đời thứ ba, thấp giọng nỉ non:
- Đường sư huynh.
- Đường sư tỷ.
Tuy A Nhất không biết ý nghĩa của ba tiếng trống vừa rồi là gì nhưng nhìn nét mặt của hai huynh đệ kia hắn cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Một thành viên trong đại gia đình của hắn đã gặp nạn.
Nhân duyên cũng như gỗ mục trôi An Lộc hà, đôi khi muốn cập bờ thế nhưng chỉ có thể than nước chảy xiết sao lại vô tình.
A Nhất hướng Thổ Ti đường khoanh tay khom người, hành lễ gặp mặt cũng là hành lễ bái biệt vị sư điệt mà kiếp này hắn không có duyên gặp mặt.