Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 78: Chương 78: Yểu điệu thục nữ




Nắng chiều dần tắt trên Bình Long thảo nguyên.

Trong quân doanh lúc này đang nhộn nhịp chuẩn bị cho buổi tối. Binh lính thay ca canh gác, từng nhóm binh lính ra ngoài diễn tập cũng kết thúc công việc trở về, hậu cần tất bật cho bữa tối. Đây có lẽ là thời khắc nhốn nháo nhất trong ngày.

Một căn lều trại ở gần trung tâm doanh địa lại như đang trong một thế giới khác. Bên ngoài ồn ã là thế, nhưng ở đây lại chỉ có thể nghe thấy giọng nói lễ độ đầm ấm của thiếu nữ.

A Nhất rất thích nghe giọng nói của Lãnh Vân Khanh. Nó trong veo như tiếng chuông bạc, khiến tâm tình người nghe luôn cảm thấy vui sướng.

Lúc này hai người đang ngồi ngang hàng ở ghế dành cho khách nhân, chuyện trò sôi nổi. Chủ yếu vẫn là Lãnh Vân Khanh nói.

Nàng hết kể chuyện ở Tây châu lại kể chuyện ở Trung châu, từ phong cảnh các nơi cho đến việc phá án đánh giặc, nhưng dĩ nhiên là chỉ nhắc đến những chuyện thế sự phàm trần. Nàng đã đi qua nhiều nơi, cũng trải qua nhiều chuyện, lại có tâm tư tinh tế nên càng kể hắn lại càng có nhiều tò mò. Hai người cứ vậy mà cùng nhau trải qua cả một ngày.

Qua lời kể của nàng, A Nhất có thể cảm nhận được năm tháng chảy nhanh cuốn theo mọi sự tình.

- Thật không ngờ đại tiên lại xuất thân từ Lưu Ly quốc.

Thanh niên tha hương này chỉ khẽ gật đầu nói:

- Tại hạ đến từ tiểu thôn Lạc Nhạn.

Lãnh Vân Khanh cười nói:

- Vậy thì chúng ta cũng xem như là đồng hương rồi. Thành Lạc Nhạn cách Hoàng thành Lam Sương không xa.

A Nhất chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng rồi nhanh chóng phục hồi vẻ chất phác như cũ. Lúc đầu hắn cũng có tưởng Lãnh gia này không phải là Lãnh gia mà hắn biết đến, thế nhưng khi nghe kể về hoàng hậu Lãnh Nhược Linh thì hắn đã biết đó là gia tộc của cố nhân.

- Xem ra đại tiên đã rời Huyền Không đại lục lâu rồi. Tiểu nữ thật không thể tưởng tượng được bên ngoài Vô Tận hải kia lại còn có những mảnh đại lục khác.

Lúc ở đầm nước, hắn từng nói rằng bản thân được truyền tống trở lại Huyền Không đại lục.

A Nhất chỉ có thể cười khổ. Hắn chưa có dịp chạy ngang, chỉ toàn chạy dọc, lên Tu Di, xuống Thập Bát Địa. Tính ra thì nhiều tu sĩ đạt đến thần cảnh còn chưa đến được Tam Thập Tam thiên chứ đừng nói đến thứ mơ hồ như Tu Di sơn.

Đôi mắt mù nhìn thẳng gương mặt của nữ nhân.

- Cho dù là đối với phàm nhân hay tiên nhân thì cõi luân hồi này cũng rộng lớn đến mức không thể tưởng được.

Lãnh Vân Khanh thổn thức nói:

- Sau này nếu có dịp, liệu đại tiên có thể đến kể cho ta nghe chuyện của thế giới rộng lớn đó hay không?

Nếu như là lúc trước, A Nhất chắc chắn là đã không ngần ngại mà vui vẻ nhận lời. Nhưng lúc này hắn lại không dám. Ai có thể nói hắn sẽ không lại tha hương vài thế kỷ chứ?

Nhìn vẻ mong đợi của thiếu nữ, A Nhất chạnh lòng. Thế nhưng hắn quyết định nói thật, không muốn để người con gái tốt bụng sau này phải chờ mong.

- Đại đạo vô thường, tại hạ không dám hứa hẹn.

Trong mắt Lãnh Vân Khanh có chút mất mát.

- Tiểu nữ thất lễ rồi, đại tiên độ lượng.

Lời nói vô cảm của vị công chúa làm A Nhất thổn thức.

Hắn cười nói, thay đổi không khí nặng nề:

- Thật ra thì tại hạ cũng chưa được đi nhiều. Công chúa đã bao giờ nghe đến núi Tu Di chưa?...

Thế rồi A Nhất kể cho nàng nghe về loài cá chép biết nói ở trên núi kia, cỏ cây bát ngát ở tận cùng Thập Bát địa, và cả thế ngoại đào nguyên ở Diệu Âm cốc.

Tiếng cười khúc khích tựa ngọc khí chạm vào nhau vang lên từng đợt giữa trận doanh khiến bóng đêm bớt cô tịch.

Đang huyên thuyên thì A Nhất chợt ngưng lại, nhíu mày hỏi:

- Đêm đã khuya thế này mà binh sĩ vẫn còn diễn luyện sao?

Lãnh Vân Khanh liền trả lời:

- Ở trong doanh trại luôn có binh lính tuần tra.

Nói đến đây Lãnh Vân Khanh cũng nghe được tiếng bước chân dồn dập quanh lều trại.

Tấm màn trước lều được vén lên, một người đàn ông trung niên mặc giáp sắt, râu tóc xồm xoàm bước vào, miệng cười ha hả:

- Hạ quan tuần tra gần đây, nghe thấy công chúa trò chuyện rất vui vẻ, tò mò không biết hai người đang nói gì, không kìm lòng được liền tự ý tiến vào. Hai người cứ tự nhiên tiếp tục.

Đám thân binh mang đao gươm bóng loáng theo sau hắn lần lượt nối đuôi bước vào lều trại.

Lãnh Vân Khanh vỗ bàn đứng lên, tức giận nói:

- Viễn Tử La! Ngươi muốn tạo phản sao!

Họ Viễn dùng một tay chống kiếm bên hông, oai phong bước đến trước mặt Lãnh Vân Khanh, hắn vươn tay còn lại tát mạnh vào gương mặt xinh đẹp kia.

Thế nhưng bả vai của hắn động thì A Nhất ngồi bên cạnh nữ nhân cũng động. Tay hắn chưa kịp chạm vào mặt Lãnh Vân Khanh thì thân thể đã văng ra rồi đập mạnh xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự.

Trong một chớp mắt vừa rồi, A Nhất đã kịp vòng ra sau lưng hắn, tát ngang vào đầu họ Viễn, lập tức đo ván tên trung niên lực lưỡng.

Dĩ nhiên A Nhất đã nhẹ tay rất nhiều, nếu hắn mạnh tay thì xương sọ của vị tướng quân này đã vỡ nát ngay bên trong mũ giáp.

- Đại soái!

Một tên thân binh hét lên rồi rút kiếm chạy về phía A Nhất.

Ở trong trạng thái cảnh giác, A Nhất đã sớm nghe được tiếng rút kiếm chậm chạp, sau đó hắn phải chờ mãi chờ mãi thanh kiếm mới hạ xuống trước mặt hắn.

Quá chậm!

Cũng bởi A Nhất từng sống xót sau khi nhận một kiếm đầy sát ý của kiếm thánh Hàn Cẩn Dương ở Mê Trì địa ngục.

So với Hàn Cẩn Dương thì kẻ này chậm thua cả sên.

Có tiếng nền đá vỡ tung dưới chân A Nhất. Tàn ảnh hắn mờ nhạt biến mất rồi đột ngột xuất hiện bên cạnh tên thân vệ.

Vạt áo trắng bay lượn, thanh niên mù vừa xuất cước thì đã lại thu chân. Phàm nhân đấu với nhất phẩm Tụ Nguyên cảnh tựa trứng chọi đá.

Không ai có thể nhìn thấy A Nhất tung cước, càng không thể nhìn thấy mũi chân của hắn vừa mới đã chạm nhẹ vào cằm của kẻ kia rồi thu về.

Cảnh tượng quỷ dị vô cùng. Thanh niên biến mất, khi xuất hiện lại thì một người đã nằm bất động trên đất.

Mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì A Nhất đã chậm chạp nâng chân lên rồi đạp mạnh xuống.

Đại địa chấn động, từ dưới bàn chân hắn, địa chấn lan đi xới tung mặt đất, hất ngã đám binh lính trong lều.

A Nhất chăm chú nhìn Lãnh Vân Khanh. Đôi mắt mù lòa kia tựa như có thể soi thấu tâm can khiến nàng ta hoảng sợ.

Hắn cảm thấy khó hiểu!

Khi nãy lúc tức giận đối mặt với đám binh sĩ vây quanh, ngay cả lúc họ Hầu chuẩn bị đánh nàng, tuy ra vẻ tức giận nhưng nhịp tim kia vẫn đều đều không hề đổi nhịp. Tại sao lúc này đối mặt với A Nhất thì chân tay nàng lại run, tim nàng lại đập nhanh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.