Hồ Điệp Công Tử

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG THỨ 7

Hồ Điệp cau mày lầm bầm:「 vậy bọn họ cũng không thể thân thiết như vậy a!」

Giang Cương cũng ảm đạm:「 đúng vậy, hắn với lão yêu luôn rất thân mật, bọn họ đều là người rất có khả năng……」

Hồ Điệp nhìn bộ dáng của hắn, giật mình trừng mắt nhìn:「 Ngũ ca, ngươi……」 vì sao nhìn hắn lại thương tâm như vậy a?

「 Kỳ thật, thấy hắn công vụ bề bộn ta cũng rất muốn giúp đỡ a!」

Giang Cương ngồi xổm xuống, Hồ Điệp cũng ngồi xổm xuống. Hai người ngồi chồm hổm dưới cửa sổ, vai sóng vai tựa vào cùng một chỗ nói lên thâm tâm của mình.

「 Bất quá hắn lợi hại như vậy, lại là Thái Tử, ta dĩ nhiên không thể biển hiện ra quá rõ được a!」 Giang Cương nhìn lên uể oải cực kỳ:「 Ta chỉ muốn có thể ở cạnh hắn, có thể chiếu cố hắn, làm hắn an tâm cao hứng, vậy là được rồi…… Nhưng mà, một chút cơ hội ấy hắn cũng không cho ta……」

Hồ Điệp sợ ngây người, nguyên lai Ngũ ca là hoan hỉ Thái Tử ?, chỉ cần làm cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng phải là được rồi sao? Ngũ ca sẽ không khổ sở , Tuyền Anh cũng sẽ không quấn quít lấy Giang Cương……

Đơn thuần nghĩ như vậy, Hồ Điệp kích động lên, hùng tâm tráng chí này lại dâng trào trong ***g ngực, xua tan đi cô đơn vừa rồi.

Chỉ có điều, hùng tâm tráng chí hiện tại không phải vì muốn chấn hưng môn phái, mà là vì từ nay về sau có thể cùng Giang Lương mãi mãi bên nhau.

Hắn một phát nắm lấy tay Giang Cương, mở to đôi mắt thanh lượng, kích động nói:「 Ngũ ca! Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể làm được!」

Giang Cương sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hàm nghĩa trong mắt hắn, cũng kích động cầm tay của hắn nói:「 Ân! Chúng ta cùng nhau……」

「 Các ngươi đang làm ?!」

Đột nhiên một tiếng hét to, cắt đứt tâm trạng thoả thuê mãn nguyện của hai người. Hai người khiếp sợ ngẩng đầu, trông thấy Giang Lương nghiêm mặt nhìn bọn hắn chằm chằm — nhất là đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.

Hồ Điệp lập tức bỏ tay Giang Cương ra, vội vội vàng vàng đứng lên nói:「 Lương, phải về ?」

「 Ân.」 Giang Lương ôm hắn, hung hăng trừng mắt liếc Giang Cương. Huynh đệ trong nhà thì sao! Lão bà là tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể chia xẻ !

Giang Cương toàn thân đổ mồ hôi lạnh đứng lên, trông thấy Tuyền Anh đang đứng ngay cửa ra vào, ngoài khẩn trương, còn cảm thấy xấu hổ chật vật.

Giang Lương nhìn bọn họ liếc, khẩu khí “lương (lạnh)” hệt như tên của y:「 Chúng ta đi trước, các ngươi chậm rãi trò chuyện!」

Hồ Điệp từ lúc y bước ra, ánh mắt không hề rời khỏi y dù chỉ một chút, Giang Cương cùng Tuyền Anh, đã bị hắn tự động xem nhẹ ……

Nhìn hai người ôm ôm ấp ấp rời đi, Tuyền Anh rốt cục mở miệng:「 A cương…… Ngươi vào trong a, chúng ta trò chuyện!」

Dạ sắc lý, hồng chúc hạ, mãn ốc túy nhân hương. (trong bóng đêm, dưới ánh nến, khắp phòng mùi hương say lòng người)

「Từ nay về sau ngoại trừ ta, không được để cho người khác đụng!」 Một bên tay chân lanh lẹ lột sạch Tiểu Điệp nhi, Giang Lương một bên cắn răng:「 Chạm tay cũng không được! Cho dù là huynh đệ của ta cũng không được! Nhớ kỹ ?」

Hồ Điệp hoảng sợ gật đầu. Sau một khắc lập tức lại nhớ tới một chuyện……

Triền miên mấy ngày, Hồ Điệp rốt cục cũng đã nhớ lại cái mục tiêu vĩ đại kia.

Ngày đó vốn định tìm Giang Lương thương lượng, kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện Ngũ ca yêu mến Thái Tử. Còn có chính là, Tuyền Anh thật đáng ghét! Trông thấy hắn, đã cảm thấy bộ dáng của mình kém hắn xa tới tận chân trời……

Nếu như có thể trở thành chưởng môn của thiên hạ đại môn phái, loại khoảng cách này sẽ thu nhỏ lại một chút chứ?

Chạy vội tới nghị sự lâu, Giang Lương một mình ở bên trong sảnh, không đối đầu Tuyền Anh, làm cho Hồ Điệp âm thầm vui vẻ cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

「 Tại sao không ngủ ?」 Đem người kéo qua, Giang Lương ôm hắn hỏi.

Nhớ tới cái đêm hồ nháo, Hồ Điệp đỏ mặt lên:「 Lương, đừng làm rộn! Ta và ngươi nói chính sự !」

「 A?!」 Giang Lương mị hí mắt, đặt hắn ngồi trên mặt bàn, hỏi:「Tiểu Điệp nhi của ta có chuyện gì trọng đại cần tìm vi phu thương nghị?」

「 Ta muốn làm vinh dự môn phái!」 Hồ Điệp nói, hai mắt lóe sáng:「 Ta muốn làm cho Thải Hoa Môn trở thành đệ nhất thiên hạ đại môn phái!」

「 Ngũ ca nói chỉ cần có thể tìm được âm dương song thù, thì có thể làm cho danh hào của ta trên giang hồ không ngừng vang xa, có thể chấn hưng môn phái!」 Hắn càng nói càng hăng say, lôi kéo Giang Lương hỏi:「 Lương, ngươi nói, ta nên làm như thế nào mới có thể tìm được bọn họ a?」

Giang Lương làm bộ trầm tư, cũng đang cười thầm trong nội tâm thật sự là đứa nhỏ đơn thuần a!

Có y cố gắng hỗ trợ lan truyền tung tin「 Hồ Điệp 」, nên khắp nơi trên giang hồ ai ai cũng biết ! Thậm chí hắn chỉ cần đứng trước khu chợ trong kinh thành hét lớn một tiếng: Ta là Hồ Điệp! Cam đoan có thể lập tức khiến cho toàn trường rối loạn……

Bất quá Tiểu Điệp nhi không phải là *** tặc, *** tặc chính là sư phụ hắn!

Nhớ tới lão Hồ Điệp, Giang Lương trong nội tâm âm trầm. Vẫn còn một tên Đại đầu mục đang tại âm thầm tìm lão Hồ Điệp tính nợ cũ, vạn nhất để cho hắn biết tiểu Hồ Điệp……

「 Tiểu Điệp nhi……」 Giang Lương bày ra nụ cười vô (số) tội:「 Tại sao phải làm vinh danh môn phái ? Rất phiền toái a!」

「 A?!」 Hồ Điệp mặt nhíu lại:「 Ngươi không muốn giúp ta a……」

「 Sao có thể không giúp!」 Giang Lương tranh thủ thời gian hống:「 Ta là sợ ngươi mệt mỏi thôi!」

「 Ta không sợ!」 Hồ Điệp ưỡn ngực:「 Ta không sợ chịu khổ!」

Chỉ cần có thể cùng ngươi sóng vai đứng chung một chỗ, bất cú khổ ải gì ta cũng nguyện ý cam chịu!

Giang Lương nhìn hắn, trong mắt phút chốc xẹt qua một vòng giảo hoạt:「 Như vầy đi, Tiểu Điệp nhi mỗi ngày ngươi hãy theo ta, chúng ta cùng nhau tìm hai người kia, được không?」 Mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, mới có thể bảo vệ hắn a!

「 Hảo!」 Hồ Điệp rất hưng phấn.

「 Ta nhất định sẽ giúp ngươi giấu diếm tiểu Hồ Điệp .」 Tuyền Anh cau mày:「 Có điều thám tử của phụ hoàng tai mắt khắp nơi, cho tới bây giờ ta vẫn chưa hoàn toàn có thể nắm giữ hết, vạn nhất bị bọn họ phát hiện……」

Thừa dịp lúc Hồ Điệp giấc ngủ trưa, Giang Lương cùng Tuyền Anh thương lượng đến vấn đề trọng đại.

Giang Lương bước đi, trầm ngâm một hồi, rốt cục thấp giọng từ từ nói:「 Không được, ta nhất định phải xin Hoàng Thượng một thứ!」

「 Thứ gì?」

Giang Lương dừng chân, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khẩu khí kiên định:「 Miễn tử chiếu!」

Trời thu mát mẻ, sau giờ ngọ ánh mặt trời quang quyện, thế gian từng mảnh ố vàng. Giang lão thái gia là loại người tối không thể chịu nổi rảnh rỗi, thừa dịp Thái Tử còn ở đây, cứ lon ton chạy tới Nghi Tâm viện đốt nướng đủ thứ, nói là đã lâu trong nhà không có hoạt động tập thể.

Kỳ thật hắn chính là muốn chơi, nhưng lại sợ làm cho đình viện bừa bãi, bị đứa con Đại tổng quản Giang Lương cắt tiền tiêu vặt. Giang Lương nhìn ánh mắt Tiểu Điệp nhi của y, bộ dáng vô cùng hứng thú, cũng liền gật đầu đồng ý.

Phần phật một tiếng, Giang lão thái gia tựa như tiểu hài tử, cười lớn chạy vội ra ngoài, nhanh lẹ chỉ huy mọi người an bài tiệc nướng.

「 Ngươi không muốn đi ?」 Mọi người đi hết, Hồ Điệp hỏi Giang Lương.

Giang Lương có chút thở dài:「 Gần đây công việc tương đối nhiều, cho nên……」

Quang trọng nhất, là Hoàng Thượng còn đang càng không ngừng truy tra Tiểu Điệp nhi a!

「 Chỉ là mỗi ngày ngươi đều làm việc nhiều như vậy, thật sự rất là vất vả a! Ngẫu nhiên vui đùa thoải mái một chút cũng đâu có sao a!」 Hồ Điệp cắn cắn môi, có điểm khổ sở nói:「 Ta lại không thể giúp ích gì cho……」

Giang Lương nội tâm ấm áp, ôn nhu cười ôm lấy hắn:「 Chỉ cần ngươi ở đây bên cạnh ta, ta sẽ không biết mệt mỏi là gì!」

Tiểu Hồ Điệp nội tâm kinh hoàng, nhưng lại có chút cảm giác hạnh phúc…… Nghe y nói như vậy, hảo hưng phấn a! Chỉ cần ta cố gắng dương danh lập vạn, thì có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với y rồi!

Bị người ăn làm mạt tịnh lại được thổ lộ qua vô số lần, còn đi lo lắng loại chuyện này, khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có Hồ Điệp!

Tiệc nướng của Giang lão thái gia, so với lúc Hồ Điệp còn ở trong khe suối nướng thịt rừng hoàn toàn không giống nhau.

Hồ Điệp không thể tin được nhìn đám nam tử bán lão từ nương (Từ nương bán lão, phong vận ưu tồn: đại ý là già r mà vẫn đa tình), cùng một vị lão đầu mừng rỡ cùng nhau nhảy cẩng lên, cái sân nhỏ hảo hảo cao nhã của Tuyền Anh bị một đám người khiến cho vô cùng thê thảm.

Nếu nói là khói bay đầy trời đất cháy đen thui thì cũng không quá phận!

Cái gọi là tiệc nướng ngoài trời, hay đại hội ăn chơi, so với lúc hắn còn ở trong khe núi vì no bụng mà nướng thịt rừng là hoàn toàn bất đồng.

Nghĩ đến sư phụ, Hồ Điệp ảm đạm. Tuy nói là không có quan hệ huyết thống, nhưng mười năm qua, sư phụ thật sự chiếu cố hắn như phụ thân chiếu cố đứa con của mình. Có điều những ngày ở cùng với Giang Lương, hắn mới giật mình phát giác những gì mình biết về sư phụ, chỉ vỏn vẹn trong mười năm này mà thôi.

Sư phụ trước kia là người như thế nào, làm cái gì, vì sao đột nhiên quy ẩn, những điều này, hắn chưa từng hỏi, sư phụ cũng chưa từng đề cập với hắn.

Có lẽ sư phụ cố ý không muốn để cho hắn biết rõ.

Nhưng vì sao?

Giang Lương nhìn mọi người hồ nháo, cũng muốn tự tay nướng chút gì đó uy Tiểu Điệp nhi ăn. Có điều y từ lúc nhỏ đã là thiếu gia công tử, chưa từng làm qua những việc này, hữu tâm vô lực, trong lúc nhất thời sách vở so với than lửa, cũng cảm thấy có chút khó xử.

Hồ Điệp trông thấy, tranh thủ thời gian chạy tới.

「 Lương! Ngươi đừng lấy a!」 Hồ Điệp nắm lấy thịt cừu cùng vỉ nướng trong tay y,「 Coi chừng bị phỏng!」

Nói xong, thuần thục đem thịt cùng vỉ nướng đặt lên lửa, thoa dầu, ướp muối, hương liệu, loay hoay phi thường cao hứng.

Để cho Lương nếm thử thủ nghệ của ta a! Hồ Điệp trong nội tâm ngọt ngào, bụi than nóng hổi bay rớt vào tay, cũng bất giác thấy đau.

Giang Lương đơn giản đứng ở một bên, ôn nhu nhìn hắn loay hoay.

Gió thu nhẹ nhàng thổi, nâng lấy sợi tóc hai người, mềm mại quấn vào nhau.

Ở một góc khác, Tuyền Anh cùng Giang Cương đầu đối đầu, cùng một chỗ nướng mấy cái chân gà. Hai người khi thì thủ thỉ thầm thì, khi thì hiểu ý mỉm cười, cũng là hòa hợp phi thường.

Không biết mấy ngày nay bọn họ làm cái gì, nhưng lúc này trông thật thân mật.

Hồ Điệp nhìn bộ dáng hai người bọn họ, cũng yên tâm hẳn.

Đối thủ lớn nhất Tuyền Anh, rốt cục không còn! Nói như vậy, có thể yên tâm sao?!

Nhìn một bên mặt tuấn suất (đẹp trai ấy) của Giang Lương, tiểu ngốc tử cười rộ lên.

Giang lão thái gia cùng vài phu nhân một bên nháo loạn, một bên liếc mắt nhìn đôi trẻ.

Khoái hoạt lão đầu nhi (lớn tuổi mà như con nít) bị lửa than hun đen mặt, mang theo tiếu dung thỏa mãn, mắt híp thành hai khe hở, lộ ra nét từ ái không dễ bị người khác phát giác.

「 Ngũ ca!」

Ngày hôm sau, Giang Lương theo thường lệ đi nghị sự lâu, Hồ Điệp rầu rĩ chạy tới chỗ Giang Cương.

「 Lão đệ a!」 Giang Cương nhìn như tâm tình rất tốt, meo meo cười.

「 Ngũ ca, ngươi với Thái Tử tốt hơn a?」 Hồ Điệp từ trước đến nay không biết quanh co, đi thẳng vào vấn đề, chớp đôi mắt to tròn hỏi.

Giang Cương nét mặt khó xử, đuổi gã tiểu tư đang cười trộm trong phòng ra ngoài, kéo Hồ Điệp qua phàn nàn:「 Sao ngươi lại nói thẳng như vậy a!」

Hồ Điệp vẫn không rõ, sững sờ hỏi:「 Ta là hỏi, ngươi cùng Thái Tử đã hảo……」

「 A! Ngươi đừng nói a!」 Giang Cương đỏ mặt cắt lời hắn, nhỏ giọng nói:「 Không phải như các ngươi nghĩ đâu!」

「 Ách?」 Không phải?! Tiểu môn chủ bắt đầu có chút khẩn trương.

「 Chúng ta chỉ mới nói chuyện với nhau thôi!」 Chơi đùa chiếc quạt, Giang Cương bình tĩnh trở lại, sự cô đơn không thể che lấp hiện lên nét mặt:「 Ngươi cũng biết hắn là Thái Tử! Tương lai sẽ trở thành hoàng thượng…… Chúng ta căn bản là không có khả năng a!」

Nhưng mà…… Hồ Điệp cắn cắn đầu lưỡi, cái gì mà Thái Tử với Hoàng Thượng, ở cùng một chỗ với bọn họ thì có quan hệ gì?

Nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, Giang Cương cười cười, thần sắc nhiều ít có chút thê lương:「 Dù sao cảm giác hắn đối với ta, cũng chỉ là hảo hữu mà thôi. Hắn căn bản…… Không có ý nghĩ như ta……」

A?! Hồ Điệp có có chút ngớ ngẩn, Na Na…… Hắn cùng Giang Lương……

「 Ngươi đừng nghĩ lung tung a!」 Giang Cương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, điểm điểm lên chóp mũi của hắn:「 Không cần lo lắng! Hắn và Giang Lương của ngươi chỉ là tri giao hảo hữu mà thôi, không có gì khác. Tuyền Anh hắn…… Hắn chỉ yêu mến nữ nhân, không thích nam nhân, yên tâm đi!」

Nói xong, hắn khó khăn mỉm cười, mãi đến khi nỗi cô đơn tỏa khắp thân thể.

Nụ cười này, cũng làm cho Hồ Điệp cảm thấy khổ sở, tiến lên giữ chặt Giang Cương:「 Ngũ ca, ngày hôm qua các ngươi thân mật như vậy, ta còn tưởng rằng……」

「 Không có gì, tiểu tử ngốc!」 Giang Cương nhéo mũi hắn:「 Kỳ thật chúng ta bây giờ cũng không sao, ít nhất vẫn có thể là hảo hữu, tương lai có thể thường xuyên đi lại với nhau, so với trước kia hắn cứ gặp ta là trốn thì tốt hơn nhiều!」

Hắn lại thở dài, nói:「 Không phải ai cũng có vận tốt như vậy, cảm tình cần phải ngươi tình ta nguyện mới là mỹ hảo. Không phải là của mình, sẽ không cưỡng cầu a. Như bây giờ, ta đã rất thỏa mãn!『 Nhân quý tri túc a (con người nên biết quý trọng những gì mình có a)!』」

Đáp lại nụ cười ôn hòa của Hồ Điệp, trên gương mặt anh tuấn của hắn phảng phất một tầng quang.

Hồ Điệp trong lòng đau xót.

「 Biểu lộ của ngươi là sao đây!」 Giang Cương cười, lại vê mũi hắn.

Thoáng cái tỉnh lại, Hồ Điệp giữ vững tinh thần:「 Ngũ ca, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng! Chính là chuyện của Thải Hoa Môn chúng ta!」

Vừa nhắc tới cái thiên đại chuyện tình này, Hồ Điệp lập tức sầu mi khổ kiểm:「 Đến bây giờ ngay cả một đệ tử cũng không có, làm sao bây giờ?」

Giang Cương cười đến không ngậm miệng được, như thế nào hắn còn nhớ thương cái này a? Môn phái kia bị tiêu diệt sớm một chút, thiên hạ còn vui mừng hơn a!

「 Lão yêu không phải đồng ý giúp ngươi rồi đó sao?」

「 Hắn mỗi ngày kêu ta đi theo hắn, nhưng cái gì cũng không làm a!」

「 Ngươi phải tin tưởng hắn……」

「 Ta tin tưởng hắn, nhưng là ta sốt ruột a! Hắn bận rộn như vậy, ta lại không muốn làm phiền hắn! Chuyện Âm Dương Song Thù, hắn cũng không chịu nói nhiều cho ta biết.」

Giang Cương nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này mặc dù có chút thú vị, nhưng nhìn lão yêu cùng Tuyền Anh, tựa hồ có chút tin tức không muốn người khác biết……

「 Sao ngươi không đi hỏi Tuyền Anh?」

Hồ Điệp do dự. Nói như thế nào, trước kia cũng là đối thủ [ kỳ thật chỉ có hắn coi người ta là tình địch ], hiện tại lại phải đi thỉnh hắn hỗ trợ, thật sự là không muốn chút nào.

「 Kỳ thật a lão đệ, ngươi không cần phải làm chuyện này ? Như bây giờ không tốt sao?」 Giang Cương thật sự không rõ, vì cái gì tên tiểu tử này không vẫn không quên đi chuyện chấn hưng môn phái? Có Giang Lương bên cạnh, hết thảy còn chưa đủ hay sao?

Bất quá những lời này nghe vào tai Hồ Điệp, lại thay đổi hương vị, thành một loại ý tứ khác.

Đúng vậy, tại sao phải để ý? Hiện tại đã không còn là đối thủ! Chướng ngại tâm lý trong nháy mắt giải trừ, Hồ Điệp vô cùng cao hứng nói:「 A, ta đi tìm Tuyền Anh, hắn đang ở đâu?」

「 Không rõ lắm, chắc còn đang ở biệt viện của hắn. Ta còn có chuyện khác, ngươi gọi lão yêu cùng ngươi đi đi!」

「 Ta tự mình đi được rồi!」 Còn chưa nói hết câu, đã cao hứng bừng bừng rời đi.

Giang Cương nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu, người đơn thuần còn có chút ngốc nghếch so với những kẻ khác thì dễ dàng khoái hoạt hơn, xem ra là thật sự.

Trong nghị sự lâu.

「 Hai ngày nay, bên ngoài không hề yên ổn.」 Giang Lương nhìn công văn trong tay,「 Người của hoàng thượng, tựa hồ đã bắt đầu hoài nghi Hồ Điệp ở chỗ của ta .」

Tuyền Anh nhìn ngoài cửa sổ nói:「 Không phải tựa hồ, ta cảm thấy, kỳ thật phụ hoàng chưa từng hoàn toàn tín nhiệm ngươi!」

Gật gật đầu, Giang Lương thở dài:「 Không thể kéo dài được nữa! Hai ngày này, nhất định phải đi lấy cho được miễn tử chiếu! Chỉ là không biết Hoàng Thượng có tin tưởng lý do của ta hay không?」

「 Cho dù không tin, hắn cũng sẽ cho ngươi!」 Tuyền Anh khẩu khí đột nhiên lành lạnh , có chút cay nghiệt:「 Từ khi phụ hoàng nhìn thấy ngươi, tựu đối với ngươi không tệ. Chỉ có điều, ai biết đến lúc thật sự gay gắt đối đầu rồi, thì một tờ chiếu thư có thể có bao nhiêu tác dụng?」

Giang Lương nhìn hắn, trên mặt hiện lên một đạo bất đắc dĩ. Giữa hai người, đột nhiên có chút khó xử lạnh lùng.

Trầm mặc một hồi, Tuyền Anh đột nhiên cười cười, mở miệng trước:「 Không cần nói nữa. Nếu đổi thành cha của ngươi, đối đãi với nhi tử của người ngoài còn tốt hơn đối với con ruột của mình, ngươi đại khái cũng sẽ cảm thấy trong nội tâm không thoải mái! Ta chỉ là nói thẳng ra mà thôi.」

Hắn hít sâu một hơi:「 Cũng chỉ khi ở chỗ ngươi, ta mới có thể nghĩ cái gì nói cái đó. Trong cung…… Thật sự quá buồn bực !」

Giang Lương bước qua vỗ vỗ hắn, nói:「 Ta một mực tin tưởng vững chắc, ta chỉ là biểu đệ của ngươi!」

「 Ta biết rõ!」 Tuyền Anh tươi cười:「 Không cần đặc biệt thổ lộ như vậy, ta biết rõ ngươi chưa từng có ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế. Với tính cách của ngươi, thì cùng Tiểu Điệp nhi tiêu dao giang hồ mới là nguyện vọng của ngươi a!」

Giang Lương ảm đạm cười. Nhìn cảnh thu xế tàn ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến tiểu Điệp nhi đáng yêu, bộ dạng gần đây có chút lạnh như băng cũng kìm lòng không được mà trở nên ôn nhu.

Hồ Điệp không biết Tuyền Anh đang ở nghị sự lâu, vừa định xuất môn tìm hắn, thì có tiểu tư vội vàng chạy tới, nói rằng Lương công tử đang ở viện tử tìm hắn!

Tranh thủ thời gian đề khí chạy đến tiểu viện của hai người, vừa đứng vững, chỉ thấy Giang Lương vội vã đi ra. Trông thấy hắn, thần sắc lo lắng lập tức thả lỏng xuống.

「 Lương, ngươi tìm ta a!」 Hồ Điệp chạy qua.

「 Chạy đi đâu!」 Giang Lương ôm lấy hắn, oán trách:「 Tìm nửa ngày không gặp người, làm ta sợ muốn nhảy dựng!」

「 Ngươi không phải rất bận sao ?」 Hồ Điệp nháy mắt:「 Tìm ta làm cái gì?」

「 Tiểu Điệp nhi……」 Kéo hắn vào phòng hôn nhẹ, Giang Lương nói:「 Ta phải xuất môn, hai ngày nữa mới trở về, ngươi ngoan ngoãn ở nhà không được tùy tiện ra khỏi cửa, biết không?」

Vừa nghe y nói muốn xuất môn hai ngày, Hồ Điệp lập tức không đồng ý:「 Chúng ta cùng đi không được sao?」

Hít sâu một hơi, Giang Lương lắc đầu:「 Không được! Chỉ có thể mình ta đi! Yên tâm, không có gì nguy hiểm!」

Kỳ thật không muốn, đâu chỉ có Hồ Điệp? Y cũng vạn phần không muốn, mà ngay cả tách ra một ngày cũng là không muốn .

「 Rốt cuộc là đi làm cái gì a?」

Hay là đừng cho hắn biết thì tốt hơn a, Giang Lương xoa tóc của hắn:「 Đi làm một chuyến sinh ý, hai ngày nữa sẽ trở lại. Ngươi nghe lời, không được ra khỏi Giang gia đại viện, biết chưa?」

Hồ Điệp nháy mắt, đột nhiên hỏi:「 Lương, lúc chúng ta vừa gặp mặt, ngươi nói ta đang gặp nguy hiểm rất lơn, là gì vậy? Ngươi không phải vì cái này mà xuất môn đó chứ?」

Giang Lương nhất thời hơi sững lại. Cái này…… Hắn bình thường ngây ngốc, tại sao lúc này lại đột nhiên nhanh nhạy như vậy?

Thấy y không nói lời nào, Hồ Điệp càng thêm khẳng định:「 Không được! Ta cũng muốn đi……」

「 Không phải chuyện đó.」 Giang Lương dứt khoát giấu diếm:「 Ta khi đó chỉ là sợ ngươi không đi theo ta, hù dọa ngươi một chút mà thôi. Đừng để trong lòng!」

Hồ Điệp cũng không hoài nghi lời của hắn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười rộ lên:「 Nguyên lai là gạt ta!」 rồi lại buồn bã nói:「 Thật sự không thể mang ta đi ?」

Giang Lương cười khổ một tiếng:「 Ngươi ngoan ngoãn đợi trong nhà, chờ ta trở lại a!」

Không còn cách nào khác, Hồ Điệp đành phải gật đầu. Giang Lương ôm hôn nhẹ hắn, lại nói thêm một chút, mới lưu luyến không rời mà từ biệt tiểu Điệp nhi xuất môn. Sợ thời gian không có y ở nhà Hồ Điệp gặp chuyện ngoài ý muốn, quãng dường hai ngày Giang Lương vỏn vẹn liều mạng chạy như điên chỉ trong một ngày, đến cả tọa kỵ Phi Tướng quân cũng sắp trợn trắng hai mắt, cuối cùng Giang Lương đã đến dưới chân hoàng cung vào sáng sớm.

Dưới chân đạp một cái, thân thể Giang Lương tựa như phong tranh, nhẹ nhàng bay lên mái vòm hoa lệ của hoàng cung. Ráng chiều tỏa ra ánh sáng lờ mờ, phu lên người y giống như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện, không đến một khắc, đã ở trên mái vòng Thượng Không Chuyển, tẩm cung của Hoàng Thượng.

「 Hảo chất nhi, bất quá là cùng Tuyền Anh cãi nhau vài câu thôi mà, không cần phải sợ lớn hãi nhỏ (nguyên văn: đại kinh tiểu quái) như vậy a!」Lão Hoàng Thượng bị đánh thức vẻ mặt khó chịu ngáp dài.

「 Hoàng Thượng, chất nhi chỉ là để ngừa vạn nhất. Hoàng thượng là cô phụ (dượng) của chất nhi, chất nhi trước mặt chân nhân không dám nói dối. Tương lai Thái Tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vạn nhất có mâu thuẫn với chất nhi, tính mạng là quan trọng nhất, vận mệnh Giang gia sẽ tràn đầy nguy cơ! Cho nên chất nhi nghĩ, hay là hướng cô phụ vì Giang gia mà xin miễn tử chiếu!」

「Tánh mạng của mình chất nhi không suy tính, nhưng lại vì mấy trăm nhân mạng của Giang gia mà suy nghĩ!」

「 Bất quá chỉ là cái miễn tử chiếu, cho ngươi cũng không sao. Bất quá ngươi làm sao để báo đáp lão cô phụ đây?」 Lão Hoàng Thượng con mắt thâm trầm, thẳng tắp nhìn Giang Lương.

「 Hoàng Thượng cần chất nhi làm gì?」 Kỳ thật không cần nhiều hỏi, Giang Lương trong lòng biết rõ hắn muốn cái gì. Lão Hoàng Thượng trầm tư một chốc, thấp giọng nói:「 Nhiều năm như vậy, Âm Dương Song Thù một chút tin tức đều không có……」

Trong nội tâm bay đắc ý mỉm cười, biết ngay là ngươi sẽ nói cái này! Giang Lương lập tức đầy miệng đáp ứng, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực tìm kiếm.

Lão Hoàng Thượng cũng không nhanh không chậm nói:「 Hảo chất nhi, lão cô phụ cả đời đã nghe thấy lời này nhiều rồi. Tuổi ta cũng đã cao, thầm nghĩ trong thời gian ngắn nhất tìm được kết quả!」

Giang Lương vừa nghe, trong nội tâm đột nhiên trở nên căng thẳng, ngẩng đầu đối diện mục quang ý vị thâm trường của lão Hoàng Thượng.

Chẳng lẽ lần này thật sự tránh không được rồi sao? Giang Lương trầm mặc.

Thật lâu sau, y mới trầm giọng nói:「 Hoàng Thượng, chất nhi biết rõ nên làm như thế nào!」

Lão Hoàng Thượng bàn tay nhăn nhúm run rẩy nắm lấy áo bào.

「 Hảo! Lão cô phụ cho ngươi chiếu thư!」

Lão Hoàng Thượng xuống giường, xách bút viết xuống hai thánh chỉ, một phần giao cho Giang Lương, một phần giữ lại trong kho.

Giang Lương cầm lấy thánh chỉ, trong nội tâm bộn bề tư vị.

Lão Hoàng Thượng nhìn y, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần.

Chỉ là hai người này công phu hàm dưỡng đều rất tốt, cho dù nội tâm ba đào cuồn cuộn, nhưng nét mặt lại đều là nhất phái bình tĩnh.

Giang Lương tạ ơn Hoàng Thượng, xoay người muốn rời đi.

「 Lương nhi!」 Lão Hoàng Thượng thanh âm già nua sâu kín truyền đến, Giang Lương chần chờ xoay người sang chỗ khác.

「 Tuyền Anh so với ngươi kém xa.」 Lão Hoàng Thượng nhìn y, trong mắt quang sắc thảm đạm:「 Trẫm có đôi khi cảm thấy, Lương nhi ngươi, so với tất cả hài tử của trẫm lại càng giống trẫm hơn!」

Giang Lương cơ thể cứng ngắc, hơn nửa ngày mới nói một câu:「 Chất nhi đa tạ cô phụ khích lệ.」

Dứt lời, xoay người nhanh chóng rời đi.

Chẳng quan tâm nghỉ ngơi hay hồi phục, Giang Lương lần nữa nhảy lên lưng ngựa, thúc Phi Tướng Quân nhanh như điện chớp đường cũ chạy về.

Lại là vỏn vẹn một ngày, ngay lúc Giang Lương vội vàng chạy vào biệt viện của mình thì lại khiếp sợ phát hiện –

Không thấy tiểu Hồ Điệp của y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.