Thời lượng quay video không nhiều, Hồ Điệp đặt điện thoại xuống. Kinh Du không giải thích nhiều hành động của mình, đứng tại chỗ hỏi: “Cô có kiêng ăn gì không? Hoặc là không thích ăn.”
Hồ Điệp suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng: “Hình như có nhiều thứ tôi không thể ăn, nhưng mà tôi ăn ít lắm, các anh không cần chiều theo ý tôi đâu.”
Kinh Du gật đầu, lại hỏi: “Vậy cậu có thể ăn cái gì? Tối nay bọn tôi lấy hải sản làm món chính, có một ít rau với nấm, cô muốn ăn gì?”
“Vậy thì… sò biển với nấm đi.” Cô không dám ăn quá nhiều, nên chọn hai thứ thường ăn có ở trong canh.
“Ăn cay được không?”
Hồ Điệp lắc đầu.
Kinh Du hỏi tỉ mỉ từng thứ: “Mấy thứ hành gừng tỏi, còn có một ít rau mùi có thể ăn không?”
Đây là lần đầu tiên Hồ Điệp nghe nói ăn đồ nướng còn có cả rau mùi, cô nhíu mày theo bản năng: “Tôi không ăn rau mùi, mấy cái còn lại thì ăn được.”
“Được rồi, cô chơi tiếp đi.”
Kinh Du hỏi xong thì đi ra ngoài, Hồ Điệp nhìn qua cửa sổ phòng khách thấy anh quay lại trước bếp nướng, đang nói chuyện với Thiệu Quân.
Cô thu hồi ánh mắt, mở điện thoại lên, đoạn video quay lúc nãy tự động phát, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc chàng trai giơ tay lên.
Khi quay ở góc này, nhìn tay anh vừa dài vừa nhỏ, khớp xương hơi cong vô cùng rõ ràng.
Trước khi video bắt đầu lặp lại, Hồ Điệp bấm vào nút gửi màu xanh lá bên cạnh, đến khi gửi thành công cô lại nhanh chóng thu hồi.
Video quay bằng Wechat chỉ cần gửi đi là tự động lưu vào album của điện thoại.
Sợ Tưởng Mạn hỏi, Hồ Điệp lại gửi một câu “Con gửi nhầm.”, Tưởng Mạn cũng không hỏi nhiều, gửi một cái icon “Ừ ừ”.
Thời gian chuẩn bị bữa tối hơi lâu, cứ một lúc Kinh Du lại vào nhà lấy gì đó, mỗi lần vào đều mang mấy xâu nấm hoặc sò biển đã nướng chín cho Hồ Điệp và Mạc Hải.
Đến khi bữa ăn chính thức bắt đầu, Hồ Điệp đã ăn no một nửa. Cô giúp đem đồ nướng để lên bàn, Kinh Du đưa khăn giấy cho cô: “Đừng làm nữa, cứ ngồi đi, cẩn thận làm bẩn quần áo.”
Thấy anh luôn coi mình như một đứa trẻ, Hồ Điệp không khỏi phản bác: “Tôi đâu phải là trẻ con.”
Kinh Du nghe vậy, khựng tay lại, hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Ồ, vậy không phải vẫn chưa thành niên sao?” Kinh Du ngẩng đầu lên nói: “Ở chỗ chúng tôi, chưa thành niên đều là trẻ con.”
Hồ Điệp cãi lại: “Nhưng theo tuổi mụ tôi đã mười tám rồi.”
Kinh Du “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, nhưng rất nhanh lại nói: “Trẻ con mới tính tuổi mụ.”
Hồ Điệp: “…”
Thiệu Quân đứng bên cạnh cười vui vẻ: “Thôi thôi thôi, trẻ con ngồi trước đi, đợi người lớn bê đồ ăn lên là xong.”
Hồ Điệp không nói lại bọn họ, chỉ có thể ngồi vào bàn với “trẻ con” Mạc Hải đợi đồ ăn dọn lên.
Kinh Du đặt những xâu nấm và sò biển vừa nướng xong lên cái đĩa trống trước mặt Hồ Điệp, thấy Mạc Hải ôm nước ngọt uống ừng ực, liền hỏi: “Cô uống hết sữa chua rồi à?”
“À, uống hết rồi.” Hồ Điệp cầm một xâu sò biển lên, cắn một miếng nói: “Tôi uống nước là được rồi.”
“Không sao, lát nữa uống cháo.”
“Cháo?” Hồ Điệp mỉm cười, nói: “Đồ nướng với cháo, các anh cũng chú trọng sức khỏe quá ha.”
Kinh Du liếc mắt nhìn cô một cái, không giải thích gì nhiều.
Kinh Du đun một nồi cháo sò với nấm nhỏ, lúc cả bốn người họ ngồi xuống bàn, Hồ Điệp mới mơ hồ nhận ra nồi cháo là nấu cho mình cô.
Mạc Hải chỉ chuyên tâm ăn hải sản, Thiệu Quân và Kinh Du đang uống bia ướp lạnh trong nước giếng, chỉ có cô bưng chén nhỏ ăn cháo.
Trong sân nhỏ bật đèn sáng, côn trùng bay lượn dưới ánh đèn.
Hồ Điệp ăn hết nửa chén cháo, trên trán đã ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, cô đưa tay lấy khăn giấy lau, Kinh Du đặt lon bia xuống, nói: “Cháo ở trong nồi, tự múc đi.”
“Ồ.” Thật ra Hồ Điệp không thể ăn thêm nữa, nhưng không muốn phụ ý tốt của Kinh Du, lại đứng dậy lấy thêm nửa chén cháo nữa.
Cháo vừa mới nấu xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút, Hồ Điệp lấy cháo xong quay lại, ngón tay bị đáy bát nóng làm đỏ bừng, đưa tay lên chạm vào dái tai cho hạ nhiệt.
Vừa ngồi xuống, một cơn gió lạnh thổi đến sau lưng.
Cô quay lại nhìn, mới phát hiện chiếc quạt gió mở chế độ quay qua quay lại vừa nãy đã được cố định, hơn nửa đều hướng về phía cô.
Hồ Điệp vô thức chạm vào tai nhìn về phía Kinh Du đang ngồi.
Chàng trai ngồi dưới ánh đèn, sau khi tháo băng đô, tóc mái ướt đẫm rủ xuống trán, trên mặt có chút ửng đỏ.
Khi uống bia, người hơi nghiêng, đường cong quai hàm sắc bén rõ ràng, yết hầu lăn nhẹ, dáng vẻ ngà ngà say.
Anh đặt lon bia xuống, trên môi còn vương chút nước nhưng anh không nhận ra, nhặt một viên đậu phộng ném vào miệng, ngửa người ra sau cười.
Dưới ánh đèn mờ, vừa vất vơ vừa tùy ý.
Mặt Hồ Điệp nóng lên một cách khó hiểu.
Lúc này dái tai không chỉ không hạ nhiệt, còn càng lúc càng nóng, gió sau lưng càng mạnh, nhịp tim ngày càng nhanh.
Kinh Du đột nhiên nhìn sang.
Ngay lập tức cơ thể Hồ Điệp cứng đờ, sau đó thả lỏng, giả vờ khuấy cháo trong chén bằng thìa sứ nhỏ.
Hơi nóng bốc lên, che bớt vẻ mặt thẹn thùng và đôi tai nóng bừng của cô.
“Nóng lắm à?” Kinh Du hỏi, nghiêng người lấy một lon bia lạnh từ xô nước lạnh ở bên cạnh, lau khô nước bên ngoài, rồi đưa qua: “Cầm lấy một lúc sẽ mát.”
“Cảm ơn.” Hồ Điệp nhận lấy, cảm giác mát lạnh lập tức lan ra đầu ngón tay.
“Biết sớm đã vào bên trong mở điều hòa ngồi ăn rồi.” Thiệu Quân uống một ngụm bia lạnh lớn, “Mới có tháng sau, đợi đến tháng bảy rồi tháng tám, mấy người ở đây nóng đến điên mất.”
Hồ Điệp nhận ra điều gì đó: “Anh không phải người Dung Thành sao?”
“À, không phải, anh là người Đông Bắc, bạn đại học của Kinh Du.” Thiệu Quân hỏi: “Em chắc là người địa phương hả?”
“Ừm, em sống ở đây.”
“Mười bảy…” Thiệu Quân tính toán: “Vậy là năm nay em thi đại học nhỉ, sắp có kết quả rồi đúng không? Thế nào, có muốn đăng ký đến thành phố B không?”
Hồ Điệp lắc đầu: “Em không thi đại học, em nghỉ học rồi.”
“Vậy sao.” Thiệu Quân uống một ngụm bia, đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Kiểu tóc của em rất ngầu đấy.”
Hồ Điệp không nhịn được cười, đưa tay sờ đuôi tóc, cũng không nói đây là giả, thuận miệng đáp: “Nếu anh muốn nhuộm, em có thể giới thiệu thầy Tony cho anh.”
Thiệu Quân cũng cười theo: “Quên đi, nếu anh mà đem cái đầu xanh lam sáng rực này về, huấn luyện viên sẽ ấn anh vào bể bơi mà đánh một trận mất.”
Hồ Điệp hiểu ra: “Anh là vận động viên sao?”
“Hả, nhìn không ra sao?” Thiệu Quân xắn ống tay áo lên, cố ý gồng cánh tay để cơ bắp vượt trội hiện lên: “Vận động viên quyền anh hạng nhất quốc gia.”
Hồ Điệp nghiêm túc: “Các anh luyện quyền anh trong hồ bơi à?”
“Ôi mẹ tôi ơi.” Thiệu Quân xoa mặt cười: “Đùa đấy, không lừa em nữa.”
Kinh Du nhịn không được chế giễu: “Với chỉ số thông minh của mày, không bị người khác lừa là may rồi.”
“Mày có biết nói chuyện hay không.” Thiệu Quân cắn xiên nướng, nói: “Nói đi, rốt cuộc em với Kinh Du quen biết thế nào, có phải nó cùng người ta cãi nhau trên phố, em giải vây giúp nó đúng không?”
“Không phải, là anh ấy cứu em.” Hồ Điệp liếc nhìn Kinh Du, thấy anh không có ý ngăn cản, nói tiếp: “Lúc trước em vô tình rơi xuống biển, anh ấy đã cứu em lên.”
“Mẹ kiếp.” Bỗng Thiệu Quân trợn to hai mắt.
Hồ Điệp tưởng việc mình rơi xuống biển khiến anh hiểu lầm, đang định giải thích, nhưng dường như Thiệu Quân không để ý.”
Anh ấy nhìn Kinh Du, vẻ mặt kì lạ, hỏi: “Mày xuống nước á?”
“Hả?” Hồ Điệp không hiểu, nghi hoặc nhìn bọn họ.
Kinh Du không muốn nhiều lời, đứng dậy cầm đĩa trống trên bàn lên, thờ ơ bảo: “Mấy người ăn tiếp đi, tôi đi nướng thêm ít đồ.”
Trên bàn bỗng dưng trở nên yên tĩnh, chỉ còn Mạc Hải không biết cái gì đang vùi đầu ăn vui vẻ.
Thiệu Quân thu hồi dáng vẻ đùa giỡn cà lơ phất phơ trước đó, trầm mặc uống nốt phần bia còn lại trong lon, cầm bật lửa và gói thuốc trên bàn lên, nói: “Hai người ăn đi, tôi ra ngoài hút thuốc.”
“Được.” Hồ Điệp gật đầu nhìn anh đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn về phía Kinh Du không nói năng ở đứng bên bếp nướng, nhất thời cũng chẳng biết nói gì.
Cô thu hồi ánh mắt, Mạc Hải đang ngồi ăn ngẩng đầu nhìn cô cười một cái, Hồ Điệp cũng cười theo, đưa tờ khăn giấy cho cậu lau miệng.
Ngoài sân có tiếng người đi lại, trong sân yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh Kinh Du đang nướng đồ ăn.
Anh bẻ cà tím phết dầu rưới nước sốt rồi cho lên vỉ nướng, lại dùng giấy bạc bọc tỏi nhuyễn cùng nấm kim châm lại, làm xong anh quay về bàn ngồi xuống.
“Ăn no chưa?” Kinh Du hỏi.
“Cũng no rồi.” Hồ Điệp sờ đuôi tóc hơi cứng, hỏi: “Thiệu Quân… anh ấy không sao chứ?”
“Không sao, không cần để ý đến nó.” Kinh Du nhìn chén cháo không còn hơi nóng của cô, nói: “Tôi múc cho cô một chén nữa nhé.”
“Không cần đâu, vẫn còn ấm.” Hồ Điệp khuấy vài cái, ăn một miếng nói: “Nhiệt độ này vừa vặn.”
“Ừ.” Kinh Du không nói gì nhiều, yên lặng uống bia.
Mạc Hải ăn đến thỏa thuê, đứng dậy cầm vợt đuổi muỗi chạy trong sân, Kinh Du ngồi ăn cùng Hồ Điệp một lúc, rồi đứng dậy nhìn đồ trong vỉ nướng.
Mạc Hải chạy tới trước mặt anh, Kinh Du xé một miếng cà tím nướng nhỏ cho cậu, cậu bị nóng đến mức cười toe toét, biểu cảm trên mặt rất phong phú.
Kinh Du buồn cười, nói: “Ra ngoài gọi anh Thiệu Quân vào ăn cơm.”
Mạc Hải nhận lệnh, hưng phấn chạy ra ngoài, Kinh Du nhắc nhở cậu: “Cẩn thận chút.”
Mặt sân không bằng phẳng, đã lâu không sửa, lại nhiều ổ gà, Mạc Hải chạy ra ngoài lại nhanh chóng chạy vào.
Hồ Điệp ngẩng đầu lên nhìn, Thiệu Quân không đi vào cùng cậu.
Cô không hỏi gì nhiều, khẽ thở dài.
Một lúc sau, Thiệu Quân đẩy cửa bước vào, có lẽ anh ấy đã hút hết nửa gói thuốc, vừa ngồi xuống mùi khói thuốc đã bay nồng nặc.
Hồ Điệp đẩy nấm kim châm Kinh Du nướng trong giấy bạc về phía anh: “Đây là món mới nướng.”
Thiệu Quân lên tiếng: “Em không ăn à?”
“À, em no rồi.”
Hồ Điệp câu được câu không nói chuyện với anh.
Kinh Du ngước mắt nhìn qua bên này, không nói lời nào, tiếp tục bày đồ nướng lên, một lúc sau liền nghe được Thiệu Quân hét lớn: “Mạc Hải!”
Anh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, tim gần như ngừng đập.
Cả người Mạc Hải ngã soài ra đất, cái quạt bị cậu va vào, cũng đổ về phía trước.
Vừa khéo đầu quạt đập trúng vai Hồ Điệp, rơi xuống nền bê tông, phát ra tiếng “rầm”.
Kinh Du cũng không quan tâm nướng cái gì nữa, ba bước gộp làm hai chạy đến, có lẽ Hồ Điệp bị đập vào cũng sững sờ, lúc được anh đỡ đứng dậy, cũng không cảm thấy đau.
“Có thể cử động không?” Kinh Du nâng cánh tay cô lên thử động, “Đau không?”
“Vẫn ổn, không đau lắm.” Hồ Điệp nhìn về phía Thiệu Quân đang đơc Mạc Hải đứng dậy, nói: “Chỉ đập trúng một chỗ nhỏ, quạt cũng không nặng, không có cảm giác gì.”
“Chắc chứ?”
Hồ Điệp động động cánh tay: “Không đau thật mà.”
Kinh Du nghe cô nói vậy, sắc mặt cũng không mấy thoải mái, sa sầm mặt gọi Mạc Hải đến: “Nói xin lỗi với chị đi.”
“Tôi không sao thật mà.” Cô thấy vẻ mặt Mạc Hải rõ ràng đã bị dọa sợ, trong tình thế cấp bách duỗi tay giật tay áo của Kinh Du: “Tôi không sao thật đó, anh đừng dọa em ấy.”
Khoảng thời gian nói chuyện ngắn ngủi chập tối, Hồ Điệp mơ hồ cảm nhận được tinh thần của Mạc Hải có chút vấn đề, đứa nhỏ như vậy sợ nhất là gặp phải chuyện này, rất dễ để lại bóng ma tâm lý.
“Không thể chiều nó, phải cho nó biết mình làm sai cái gì.” Kinh Du nhìn Mạc Hải, lặp lại lời nói: “Nói xin lỗi với chị đi, anh sẽ không giận em nữa.”
Vẻ mặt Mạc Hải trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, xin lỗi ạ.”
Hồ Điệp duỗi tay phủi bụi đất trên quần áo cậu, an ủi: “Không sao, chị không sao cả, sau này em cẩn thận một chút, đừng để bị ngã nhé.”
“Vâng…” Mạc Hải đến gần vai Hồ Điệp thổi thổi: “Phù phù, chị không đau nữa.”
Cô mỉm cười: “Ừ không đau.”
Sau chuyện này, Mạc Hải không dám nghịch ngợm, ngoan ngoãn khoanh tay ngồi bên cạnh bàn, một bữa ăn bị làm cho lộn xộn, Hồ Điệp cảm thấy có phần áy náy.
Cô đợi Kinh Du và Thiệu Quân gần ăn xong mới nói mình phải quay về.
Kinh Du để đũa xuống: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, gần đây thôi, tôi tự về là được rồi, các anh ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi.” Hồ Điệp đứng dậy, bả vai truyền đến một trận âm ỷ đau.
Giọng điệu Kinh Du kiên định: “Muộn quá rồi, tôi đưa cô về.”
Có lẽ Mạc Hải biết vừa rồi mình làm sai, bây giờ muốn bù đắp một chút, ở bên cạnh thì thầm: “Em cũng muốn đi.”
Thấy vậy người duy nhất trên bàn không lên tiếng - Thiệu Quân nhanh chóng đưa vào miệng một miếng nấm kim châm, sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chúng ta cùng đi, coi như tiêu hoá đồ ăn.”
Hiếm khi Kinh Du không cãi lại anh ấy: “Đi thôi.”
Hồ Điệp hết cách, chỉ đành đi theo.
Vừa đi ra khỏi con hẻm, Hồ Điệp nhận được điện thoại của Tưởng Mạn, thả chậm bước chân đi sau mọi người để bắt máy: “Đang về ạ, đang ở trên đường ạ.”
Chàng trai đi phía trước, cái bóng rơi ở phía sau.
Hồ Điệp một bước lại giẫm lên một cái: “Vậy mẹ đến đây đi, có lẽ qua đường cái là con thấy mẹ rồi.”
Chiếc bóng dưới chân bỗng dừng lại, cô ngẩng đầu lên, chàng trai dừng tại chỗ, ngoảnh đầu lại nhìn về phía này, cô nhanh chóng dời chân ra khỏi chiếc bóng của anh.
“Con cúp máy trước nha mẹ, lát gặp lại.” Cô cúp máy, vội vàng chạy đến: “Điện thoại của mẹ tôi.”
Kinh Du “ừ” một tiếng: “Biết rồi, bà ấy đến đón cô à?”
“Ừm.”
Kinh Du không nói gì nữa, trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh, đột nhiên giơ tay lên ấn nhẹ vào vai cô.
Hành động này hơi bất ngờ, Hồ Điệp không kịp né tránh, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, đầu mày nhíu chặt.
Kinh Du lặng lẽ thu tay lại: “Có bụi.”
“…” Hồ Điệp không biết anh nói có thật hay không, chỉ nghĩ là có thể anh đã biết vai mình bị thương.
Cô đang định nói gì đó thì bên kia đường truyền đến giọng nói quen thuộc: “Nguyệt Nguyệt.”
Hồ Điệp ngẩng đầu nhìn qua, vẫy tay với Tưởng Mạn, nhìn ba người bên cạnh, lên tiếng giải thích: “Mẹ tôi đến đón rồi.”
Thiệu Quân “à” một tiếng, nói: “Vậy bọn này tiễn em đến đây thôi, nếu không lại phải chờ đèn đỏ nữa.”
Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, Hồ Điệp nói: “Được, em đi trước nha, hôm nay cảm ơn các anh đã tiếp đãi.”
“Không có chi.” Thiệu Quân khoác vai Mạc Hải kéo người đến: “Nào, tạm biệt chị gái đi.”
Mạc Hải: “Tạm biệt chị.”
“Tạm biệt.” Hồ Điệp bước xuống bậc thềm, trong dòng người, cô quay đầu nhìn lại, ba người họ đã quay người đi rồi.
Thời gian đèn xanh chỉ còn ba mươi giây, Hồ Điệp bước nhanh qua, Tưởng Mạn cũng chạy qua đón, ngửi được mùi trên người cô, hỏi: “Buổi tối ăn đồ nướng à?”
“Vâng, nhưng con chỉ ăn một ít sò biển với nấm thôi, còn ăn hai bát cháo của Kinh Du nấu nữa.” Hồ Điệp ôm cánh tay Tưởng Mạn, động tác này đụng phải chỗ bả vai bị đau, không nhịn được rên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
“Đi đường không chú ý va phải vật gì đó.”Con đi bộ bất cẩn va phải.” Hồ Điệp không dám động loạn: “Có hơi đau.”
“Vừa đi vừa nghịch điện thoại đây mà.” Đang ở đường lớn Tưởng Mạn cũng không tiện xem thử cô va phải chỗ nào, “Đi thôi, về bệnh viện kiểm tra.”
“Vâng.”
Gió đêm nổi lên, bóng dáng hai mẹ con càng lúc càng xa.
Bên kia đường, Thiệu Quân kéo Mạc Hải dừng lại trước một quầy hoa quả, Kinh Du cũng dừng lại theo.
Thiệu Quân chọn một quả dưa hấu nhờ ông chủ cân hộ, dựa vào vai Mạc Hải nói: “Sao tao thấy mẹ Hồ Điệp quen quen nhỉ?”
Anh nhìn về phía ngã tư trước đó, nơi đó đã đôi thành một nhóm người khác.
Chủ quầy cân dưa hấu xong: “26.”
Kinh Du lấy điện thoại ra tính tiền, để Mạc Hải ôm quả dưa hấu, không để ý đến vấn đề quen mắt Thiệu Quân nói: “Về thôi.”
Suốt dọc đường Thiệu Quân đều nghĩ xem đã gặp mẹ của Hồ Điệp ở đâu, nhưng chỉ có ấn tượng mơ hồ, không nhớ ra gì cả.
Cho đến khi đến trước nhà Kinh Du thấy đứa trẻ nhà hàng xóm trượt patin lao vút qua, trong đầu anh ấy lóe lên một suy nghĩ, đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu: “Tao biết rồi! Tưởng Mạn! Tưởng Mạn đấy!”
Tưởng Mạn, cựu vận động viên trượt băng nghệ thuật của đội tuyển quốc gia, lúc trẻ đã từng nhiều lần giành giải nữ quán quân toàn quốc, sau đó bốn năm liên tiếp cùng người bạn đời Hồ Viễn Hoành đạt giải quán quân trượt băng đôi toàn quốc (hai người kết hôn năm 1997).
Về sau bà cũng giành được nhiều giải thưởng trên sân đấu quốc tế, sau khi giải nghệ, Tưởng Mạn và người chồng Hồ Viễn Hoành nhất trí đầu quân làm việc cho đội tuyển quốc gia, năm 1998 bà làm huấn luyện viên trưởng của đội trượt băng nghệ thuật thành phố Hạ, hai vợ chồng đã đóng góp rất nhiều cho bộ môn trượt băng nghệ thuật của Trung Quốc.
“Bảo sao tao thấy quen như vậy.” Thiệu Quân lấy điện thoại tìm tên của Tưởng Mạn trên Baidu, cột đầu tiên của trang là thông tin của Tưởng Mạn.
Anh mở hình ảnh ra nhìn, mặc dù so với gương mặt vừa gặp trẻ hơn vài tuổi, nhưng có thể thấy rõ ràng là cùng một người.
“Không ngờ nha, thế mà Hồ Điệp lại là con của cô Tưởng Mạn.” Thiệu Quân đọc những tin liên quan khác ở dưới, khi thấy một tin trong đó, đột ngột dừng bước chân.
Kinh Du nghe anh ấy lải nhải cả đoạn đường, lỗ tai như muốn nổ tung, thấy anh ấy cứ ngẩn người đứng ở cửa, hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Hồ Điệp…” Trong nháy mắt vẻ mặt Thiệu Quân trở nên sửng sốt cùng không đành lòng.
Kinh Du gần như đoán được nội dung, đứng im tại chỗ, do dự giữa rời đi và tiếp tục lắng nghe, nhưng ngay sau đó liền lên tiếng hỏi Thiệu Quân: “Mày thấy cái gì?”
“Mày tự xem đi.” Thiệu Quân ném điện thoại cho anh, rồi đi vào nhà.
Kinh Du cầm điện thoại cũng không vội mở ra kiểm chứng suy đoán của mình, khoảng hai ba phút sau, anh cầm điện thoại ngồi xuống bậc cửa.
Ánh trăng chiếu xuống, cả khoảng sân ngập trong ánh trăng, duy chỉ có chỗ anh ngồi là ảm đạm chỉ có duy nhất nơi anh ngồi là ảm đạm không có ánh sáng.
Điện thoại Thiệu Quân không có mật khẩu, Kinh Du mở lại trang web trước đó mà anh ấy xem, là một bản tin thời sự.
Tiêu đề rất văn vẻ, nói — ‘Hồ Điệp’ không thể bay qua biển cả, cô gái thiên tài rơi xuống chính chỗ ấy.