Vân Điệp lắc mình liền biến mất vào Vân Hoa tàng. Nàng đi đến trước Truyền Tống Điện. Bên trong điện thắp muôn vàn cây nến,cũng có 1 cánh cổng bằng đá cao tầm nửa thước. Tay vân Điệp di chuyển, tạo thành 1 kết ấn đơn giản, nàng xuất ra một khối tinh thạch nhỏ bằng đầu ngón tay cái, khối tinh thạch liền hòa cùng vào cánh cổng, hóa thành 1 đạo bạch quang bao trùm thân hình của Vân Điệp
“Tây Khung Hồ Điệp cung!”
Truyền Tống trận vốn dùng năng lượng của các ngôi sao để di chuyển, khi năng lượng của các ngôi sao càng lớn thì tinh thạch cần dùng sẽ càng nhỏ, thậm chí là không cần đến. Vân Điệp lắc mình liền đi đến Tây Khung đế đô - Liên Kinh. nàng đi đến bìa rừng ngoại thành. nơi này nổi tiếng có sương mù bao phủ quanh năm, người 1 khi đã đi vào thì sẽ không bao giờ trở lại, ngay cả Tây đế cũng không dám làm gì khu rừng này nhưng Vân Điệp lại thong dong bước vào. Nàng nhìn màn sương mù dày đặc, phất tay 1 cái, sương mù liền tản ra 2 bên chừa ra 1 lối đi vừa cho 2 người cùng đi.
Trong u lâm là những khu vực thảo dược mọc tràn lan thường dùng cho đệ tử Hồ Điệp Cung luyện dược và luyện đan. thoáng chốc, Vân Điệp đã đi đến cửa không gian. Đẩy cánh cửa bằng đá to lớn mà không tốn chút sức lực. Đập vào mắt chính là những hòn đảo bay lơ lửng trên không trung, thác nước hư vô chảy xuống mà không có điểm dừng, non xanh nước biếc. Không ai biết Bồng Lai Tiên Đảo trong miệng mọi người vốn là Hồ Điệp Cung, mà trong thời gian này, Hồ Điệp Cung không nên xuất đầu lộ diện, việc vặt trên giang hồ thì giao cho Phù Dung lâu, việc đối phó với tứ quốc thì giao cho Bồng Lai Tiên Đảo và 1 số môn phái khác dưới danh nghĩa Hồ Điệp Cung, chính vì cách quản lí vô cùng chặt chẽ, Hồ Điệp Cung đang càng ngày càng lớn mạnh và phát triển sang các đại lục khác.
Thi thoảng Vân Điệp sẽ kiểm tra đột xuất, nhưng hôm nay cũng không chỉ vậy...
Trong đại điện, Tam trưởng lão cung kính nhìn tiểu cô nương đang ngồi trên chủ vị, lặng lẽ lau một lớp mồ hôi lạnh trên trán. Lưng cúi thấp thêm vài phần
“Bẩm Cung Chủ, việc người dặn dò điều tra đã có kết quả. Tạ Biên đúng là con gái tư sinh thời trẻ của Nam Trân hoàng thái hậu, nhưng còn Tạ Sảnh thì....”
Nhận ra Tam trưởng lão đang khó xử, Vân Điệp lên tiếng.”Không sao, ngươi cứ nói đi“.Nói xong, Vân Điệp lười biếng nằm dài trên chủ vị, đưa một quả nho không hạt vào miệng....
“Tạ Sảnh là do một người có thân phận khá lớn ủy thác cho Tần thị (Tần Khỏa Lữ). Mà người này ... lại chính là người mà...Cung Chủ ... muốn tìm...”
Vân Điệp nhất thời liền cắn vào ngón tay mình, bàn tay trắng nõn liền hiện ra một miệng vết thương nhỏ thế nhưng máu chảy ra lại không hề ít, mùi máu tràn ngập trong khoang miệng của Vân Điệp, vài giọt vương trên môi. Vân Điệp yêu dị cười, liếm đi vết máu trên môi, ánh mắt lạnh giá cộng thêm uy áp của Huyết Thiên Cảnh đỉnh phong làm cho Tam trưởng lão có cảm giác hít thở không thông.
Tam trưởng lão nghĩ Vân Điệp tức giận vì mẫu thân trên danh nghĩa có con riêng (dã chủng) ở ngoài, sắc mặt liền trắng bệch,vội vàng quỳ xuống. “Xin Cung Chủ bớt giận. Chắc chắn là bọn chúng đã cho Tần thị lợi ích gì đó rất lớn, bà ta nhất thời không cầm lòng được mới ... mới ... làm chuyện như vậy...Xin Cung Chủ bớt giận!”
Vân Điệp lạnh lùng liếc qua Tam trưởng lão, bộ ngân sắc nam trang càng tôn lên dung mạo của nàng. Mùa thu này nàng liền trở thành mười tuổi, bây giờ khuôn mặt đầy vẻ băng sương, đến trước mặt Tam trưởng lão, từ trên cao nhìn xuống ông ta. “ Ngẩng đầu lên.”
Sự lạnh lùng tà ác trong Vân Điệp lại trỗi dậy, mấy năm qua nhìn thì Vân Điệp sống vô cùng thoải mái, tùy ý chỉnh người, còn được đặt danh hiệu là ''Phi Điệp Tiểu Bá Vương”, ai gặp cũng muốn đi đường vòng. nàng tùy ý, tùy hứng, tùy tâm trạng nhưng thực chất chỉ là kiềm chế sự lạnh lùng đã hình thành và nhập vào xương tủy. Bây giờ, Vân Điệp lại trở nên như vậy, lạnh lùng và vô tình, lãnh huyết. Lúc trước chỉ là tùy hứng, còn giờ thì giết người như ma, nếu Cung Chủ đã tức giận, đệ tử trong Hồ Điệp Cung ít nhất sẽ không mất đi tính mạng bởi vì mỗi lần như vậy, Cung Chủ đều đi vào Ma Lâm và Ngọc Đàm để phát tiết, vừa có cơ hội để tấn giai, nhưng phương pháp này cũng vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút, Hắc Bạch Vô Thường liền có thể đến dẫn hồn đi.
“Người ủy thác cho Tần thị có phải tên là KHÚC_DU_NHI?”
Vân Điệp như nặn từng chữ ra khỏi kẽ răng, Tam trưởng lão sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện cổ họng mình không thể nói được ,liền gật đầu lia lịa, lúc này Vân Điệp xoay người, đi ra phía sau đại điện, một đường đi tới Ma Lâm. Chém giết xong một hồi các siêu thú ở Ma Lâm, Vân Điệp liền thu được rất nhiều bảo bối về tay.
Vân Điệp mang một thân sạch tinh tươm ngâm ở Ngọc Đàm, yên lặng hấp thu nguồn linh lực khổng lồ. Trong cơ thể chậm rãi phát sinh biến hóa...