Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời. Gió mát vi vu, bầu trời trong xanh, lá phong trong Ngự Hoa viên đã bắt đầu đổi màu. Hoàng hậu Tần Chiêu Thiến liền cao hứng tổ chức yến tiệc ngay trong Ngự Hoa viên.Các quan tứ phẩm trở lên đều có thể mang theo gia quyến. Chỉ có điều có 1 người mà nàng không muốn gặp nhất Khanh Đồ - Đứa con gái duy nhất của Khanh vương...
Chẳng qua Khanh Đồ cũng chỉ là bị phụ thân nàng ta chiều hư mà thôi. Thật ra Khanh Đồ còn lớn hơn nàng 1 tuổi, thế nhưng 2 người đã cao bằng nhau. Điều này làm cho vị quận chúa nào đó rất tức giận. luôn tìm cách bới móc Vân Điệp
Hôm nay không biết bước chân nào ra cả trước mà thật sự vô cùng xui. Vừa đi vào Ngự Hoa viên đã bắt gặp Khanh Đồ đang thì thầm bát quái với mấy vị tiểu thư khác, vừa nhìn thấy Vân Điệp, nàng ta đắc ý cười khiêu khích.
Vân Điệp coi như không nhìn thấy nàng ta, ngồi vào vị trí bên trái của Tần Khỏa Lữ chờ ca vũ được dâng lên. Bình thường sau khi ca vũ xong xuôi nhất định sẽ có người hiến vũ.
Vân Điệp quay ra sau trêu ghẹo Diệp Dinh
“Ta cá người hiến vũ đầu tiên sẽ là vị thứ nữ Tần gia”
Nó xong còn ác ý cười 2 tiếng, kĩ lưỡng quan sát vẻ mặt đen sì của Tần Khỏa Lữ. Không khỏi cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Khúc Du Nhi a... Ngươi đợi ta giải quyết xong đám cặn bã ở Nam Trân rồi lại chậm chạp đi tìm ngươi tính sổ...
Quả nhiên ca vũ vừa xong, Tần Chiêu Thiển liền bước ra nói muốn hiến điệu Phi Yến Vũ. Cơ thể nàng ta uyển chuyển no đủ, Liên tục vứt mị nhãn tới Nam Cung Vân Phong. Cũng không khác nữ tử thanh lâu là mấy. Thế nhưng Nam Cung vân Phong lại không nhìn nàng ta, chỉ chăm chú nhìn vào hoàng hậu bên cạnh mình, ánh mắt nhu tình như nước.
Tần Chiêu Thiến là thê tử kết tóc của Nam Cung Vân Phong. hai người lớn lên cùng nhau, lại vốn là thanh mai trúc mã liền thuận lợi mà đến bên nhau. Hiện nay dòng dõi của nam Cung Vân Phong chỉ có đại hoàng tử Nam Cung Thành và trưởng công chúa Nam Cung Đóa Đóa.Nam Cung Vân Phong không phải là 1 vị hoàng đế quyết đoán , nếu không thì đã sớm bác bỏ được hậu cung , thế nhưng bây giờ hậu cung ba ngàn giai lệ còn có xu hướng tăng lên từng ngày, các đại thần luôn tìm cách dồn ép con cháu mình vào hậu cung của hoàng đế, Nam Cung Vân Phong không tránh khỏi phải đi mỗi cung điện vài lần, người thương tâm cuối cùng cũng chỉ có hoàng hậu Tần Chiêu Thiến mà thôi. Mà hoàng hậu đối với Nam Cung Vân Phong tâm sớm đã lạnh, Tần Chiêu Thiến mặc kệ cho Nam Cung Vân Phong nhìn mình, đôi mắt phượng hẹp dài chỉ nhìn về phía Tần Chiêu Thiển đang cố gắng uốn éo để thu hút sự chú ý của Nam Cung Vân Phong, sắc mặt nàng ta không khỏi biến đen vài phần. Lúc này mà không thêm dầu vào lửa thì quả không phải là Nam Cung Vân Điệp, Vân Điệp cười khẽ, xoa nhẹ vạt áo làm từ Ngọc Cẩm thượng hạng của Cẩm Châu
“Tứ ca, ta thấy vị Tần gia tiểu thư này cũng thật xinh đẹp động lòng người.So với mấy ngày trước dường như càng xinh đẹp hơn rồi. Muội nhìn cũng muốn ghen tị a~~”
Nam Cung Vân Phong biết Vân Điệp sẽ không tự nhiên mở miệng, liền hùa theo
“Lục muội trước đây có gặp qua Tần tiểu thư sao?'
Vân Điệp biết Nam Cung Vân Phong hiểu ý của mình liền dâng lên 1 nụ cười bí ẩn
“Đương nhiên rồi. Mấy ngày trước nàng ta còn gặp riêng muội nói rằng ái mộ tứ ca đó. Hôm trước mẫu hậu còn đến gặp ta muốn xin cho Tần Chiêu Thiển một cái ghế quý phi đấy”
Vân Điệp vừa nói vừa nhìn về phía Tần Chiêu Thiển, thấy ánh mắt nàng ta vẫn dán chặt lên người Nam Cung Vân Phong, vẻ mặt hoa đào hoàn toàn đối lập với hoàng hậu Tần Chiêu Thiến cao quý ưu nhã. Vân Điệp âm thầm lắc đầu. Người như vậy ngay cả một cái tần vị cũng không xứng có
Quả nhiên thấy sắc mặt thái hậu vô cùng mất tự nhiên, mấy vị phu nhân cũng xì xào bàn tán, lúc này Tần Chiêu Thiển mới nhận ra có gì đó không thích hợp thì đã quá muộn. Cả đời này nàng ta cũng đừng mong gả được cho một phu quân tốt.
Muốn làm quý phi sao? Đừng có mơ!
Mọi người bắt đầu từ từ dùng bữa, tiệc cung đình hôm nay vô cùng giản dị thanh đạm lại có phong thái nhàn nhã của người đọc sách hẳn là tốn không ít tâm tư gồm có 2 món mặn, 2 món chay, 1 món canh.
Cơm nước xong xuôi cuối cùng là đến món tráng miệng. Món đầu tiên chính là Hồng Diệp Cao được làm tỉ mỉ theo hình dáng lá cây phong vô cùng xinh đẹp, có vẻ như còn có thêm mật ong , làm cho món bánh trở nên vô cùng ngọt ngào. Vừa đưa lên đến miệng, Vân Điệp đã bỏ ngay một miếng Hồng Diệp Cao xuống. Hồng Diệp Cao này làm vô cùng tinh mĩ, từ cuống lá tới giữa lá là màu xanh rồi mới chuyển màu. Vân Điệp nâng lên 1 nụ cười lạnh
“Không được ăn!”
Có mấy người đang nhai nhồm nhoàm trong miệng liền nhìn Vân Điệp ai oán. Cái cô công chúa chết tiệt này rốt cuộc có để người khác yên ổn không đây? Nam Cung Vân Phong âm thầm thu hết biểu cảm của những người này vào đáy mắt. Đều là tại hắn, đều là tại hắn không phải là 1 hoàng đế tốt nên những người này mới có thể minh trào ám phúng Điệp Nhi như vậy. Hắn nhất định phải cho bọn họ trả một cái giá thích đáng!
“Trong Hồng Diệp Cao có độc, là Lục Liên tán!”
“Uỳnh”
Vân Điệp vừa nói xong đã có người đập bàn đứng dậy tới cạnh Vân Điệp. Một thân triều phục càng làm gương mặt Tần Khỏa Lữ thêm âm trầm.
“Lục công chúa nói vậy là ý gì? Ý nói ta muốn mưu sát bệ hạ sao?”
“Cái này cũng không thể nói trước được, dù sao lòng người sâu tựa biển. Điệp Nhi cũng đâu nói là mẫu hậu làm, sao người lại vội vã vậy?”
Trong lời nói chứa toàn dao,có thể thấy bà ta thực sự tức giận, đến lời nói cũng không cần giả bộ thân thiết nữa, Tần Khỏa Lữ biết rõ chính mình không làm chuyện này nhưng ...
“Hay là thái hậu muốn bao che cho Tạ Sảnh thiếu gia và Tạ Biên tiểu thư đây?”