Vân Điệp sững sờ trước Trác Ngọc hồ, nàng cảm nhận được dưới đáy hồ có chứa sự dao động mạnh mẽ, chí ít cũng là một món tuyệt phẩm bảo bối.
Còn đang mải suy tư, từ đằng xa, một thiếu nữ mặc cung trang màu vàng đi đến
Khẽ lắc lư eo mỏi nhừ, Cung Trang đi tới bên cạnh Vân Điệp ngạc nhiên hỏi
“Công chúa sao lại ra Trác Ngọc hồ này ngắm cảnh? Không phải người nói Trác Ngọc hồ này đầy sát khí, thiếu sinh khí nên không muốn đến sao? Hôm nay sao công chúa lại nổi hứng tới đây ngắm phong cách vậy?”
Chớp chớp đôi mắt tròn to vui vẻ, Cung Trang ngây thơ hỏi một chút rồi như bừng tỉnh đại ngộ, lôi từ trong giới chỉ ra 1 chiếc áo choàng màu xanh bích được làm từ vải thượng hạng nhưng đã cũ khoác lên cho Vân Điệp
“ Ngự y đã nói rồi, công chúa vừa trải qua thương tổn, tuyệt đối không được bạc đãi cơ thể”
“ Cảm ơn”
Vân Điệp dùng ánh mắt lam sắc nhìn vào đôi mắt của Cung Trang , vừa rồi Vân Điệp vẫn cúi đầu nên Cung Trang căn bản không thấy ánh mắt nàng, bây giờ nhìn thấy, ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O .
“ Cômg chúa! Mắt của người bị làm sao vậy? Công chúa biến thành như vậy từ bao giờ?”
Trong ánh mắt Cung Trang tràn ngập lo lắng . Không để ý đến trong mắt Vân Điệp xẹt qua một tia tiếu ý, rất nhanh, khó mà nắm được .
Người này - Dùng được!
“Ta không sao. Chẳng qua chỉ là tác dụng phụ của dược vật mà thôi. Không nghiêm trọng. Chính là ta cảm thấy hơi đói, người đi tới Ngự Thiện Phòng lấy thức ăn tối về. Hôm nay ta muốn dùng bữa sớm.”
“ Nhưng mà công chúa a! Ta vừa mới đi tới Phục Dịch Phòng giặt quần áo về, cả người đều đau mỏi. Có thể hay không để Cung Trinh đi a?”
Cung Trang sắc mặt đáng thương cười hì hì nhìn Vân Điệp . Thấy vậy, nàng chỉ biết cười khổ, rồi vẫy tay coi như đồng ý
Vân Điệp trở lại Điệp Uyển. Tự mình đóng cửa lại, ngồi xếp bằng rồi từ từ tìm kiếm thông tin mình muốn biết
Tuy nhiên nói về ấn tượng với mọi người, nàng không hiểu được nhiều. Những thứ nàng biết bây giờ hoàn toàn là cảm xúc của Nam Cung Vân Điệp, ai cũng giống nhau, đều là người tốt bụng. Quả nhiên Nam Cung Vân Điệp vẫn là 1 đứa trẻ, yêu ghét rõ ràng, duy chỉ có cái Bạch gia này làm Nam Cung Vân Điệp hận thấu xương.
Về thế lực trên Nguyệt Vân đại lục, khá là phức tạp. Nơi đây bao gồm tứ đại đế quốc xếp theo thực lực: Nam Trân, Bắc Vũ, Tây Khung, Đông Thụy và các nước phụ thuộc.
Nam Trân Quốc hiện nay thế lực hỗn loạn. Tân đế Nam Cung Vân Phong năm nay 19 tuổi vừa mới đăng cơ. Hoàng thái hậu Tần Khỏa Lữ có hậu thuẫn là Tần gia cường đại. Vương gia chỉ còn lại Nam Cung Vân Khẩn có nhà mẹ đẻ là Bạch gia mới có thể sống sót và Nam Cung Vân Lăng an phận thủ thường. Các công chúa cũng chỉ còn lại ba người là Nam Cung Vân Kha chua ngoa thành tính, hữu dũng vô mưu, Nam Cung Vân Dinh có Bạch gia làm hậu thuẫn và Nam Cung Vân Điệp cũng chính là nàng bây giờ.
Đang nhắm mắt suy nghĩ thì trong sân viện có người bước vào, bước chân hỗn loạn mệt mỏi. Vân Điệp không vui mở mắt. Cung Trang đột nhiên mở cửa ra, trong đôi mắt vui vẻ không hề che dấu lo lắng
“ Công chúa! Cung Trinh bị bắt rồi!”
Ngự Thiện Phòng
“ Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba tiếng bạt tai thanh thúy vang lên trong không gian chật kín người. Chỉ thấy một nữ tử khoảng 13-14 tuổi mặc y phục khổng tước hoa hoa lệ lệ, mắt phượng hẹp dài khẽ xếch lên. Bên môi nở nụ cười trào phúng, khinh bỉ. Bên người nàng ta đang quỳ 1 thiếu nữ thanh tú.Hai má sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu thế nhưng sống lưng nàng lại thẳng tắp như cây thanh tùng quật cường mà ngay thẳng
“ Tiện tì! Ngươi dám trừng bản cung?”
Thiếu nữ kia vẫn sống lưng thẳng tắp. Gương mặt hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo . Thiếu nữ hoa lệ thấy vậy, sự tức giận như ngọn lửa được tưới thêm dầu, tặng thêm cho thiếu nữ kia một cái bạt tai
“Ngươi còn dám trừng? Có tin bản cung móc mắt chó của ngươi ra không? Ngươi đừng nghĩ ta - Nam Cung Vân Kha, trưởng công chúa của Nam Trân đế quốc không dám làm gì ngươi . Bất quá chỉ là nô tì của phế vật mà thôi. Cũng dám ra oai tác quái trước mặt bản cung?”
“Vậy sao?”
Vân Điệp bước vào Ngự Thiện Phòng, chân sau chưa qua ngưỡng cửa thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa chanh chua, nhíu mày. Cùng lúc đó, Nam Cung Vân Kha cũng nhìn thấy Vân Điệp bước vào, vẻ mặt lộ ra tia sợ hãi
“Ngươi...ngươi...”
“ Ta làm sao? Có phải ta bây giờ nên bệnh liệt giường suy yếu cho đến chết đúng không?”
Nghe Vân Điệp một mạch nói hết ra suy nghĩ của mình. Nam Cung Vân Kha sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch rồi lại giả vờ trấn tĩnh
“ Ta không hiểu lục muội đang nói gì. Bất quá nha đầu của muội hạ độc trong gà hầm cách thủy của bản cung. Ta còn đang muốn đi tìm muội đòi công đạo đây!”
Nói rồi Nam Cung Vân Kha cười đoan trang chuẩn mực của một công chúa. Vân Điệp thấy vậy cũng chỉ mặt lạnh cười.
“ Bản cung hôm nay đến chính là để lấy người về. Đại tỷ nếu như không còn gì nữa ta xin đi trước”
Nói rồi nàng không thèm quay đầu lại nhìn Nam Cung Vân Kha, trực tiếp dẫn Cung Trinh đi. Cho tới khi tới một nơi vắng người, cơ thể nhỏ bé của Vân Điệp mới quay lại, đối mặt với Cung Trinh
“ Ngươi có làm hay không?”
Cơ thể Cung Trinh run lên 1 chút rồi mới ngẩng cao đầu
“ Nô tì không làm!”
Thái độ của nàng ta cao thượng. Căn bản chính là quang minh lỗi lạc. Thế nhưng sâu trong đôi mắt lại là sự chột dạ