Trình Đoan Ngọ mệt mỏi ngồi tựa vào thành giường, trong phòng không bật đèn,
cửa sổ đóng chặt, chẳng có chút ánh sáng , chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên
qua tấm rèm cửa, chiếu vào phòng. Mọi Thứ đều tĩnh mịch và bình yên.
Đông Thiên đã ngủ say, có vẻ cậu đã đợi mẹ rất lâu, cuối cùng buồn ngủ
quá nên lăn ra ngủ, dép quên chưa tháo, vẫn lủng lẳng ở trên chân phía
mép giường.
Trình Đoan Ngọ tháo dép cho con rồi đặt cậu nằm giữa đường, đắp chăn cho nó. Cô lặng lẽ nhìn cậu bé ngủ ngon lành.
Cùng huyết thống là một điều rất kỳ diệu. Mặc dù bên ngoài Đông Thiên vẫn tỏ thờ ơ vơi Lục Ứng Khâm nhưng ít nhiều nó vẫn dựa dẫm vào anh ta. Trước
kia, Trình Đoan Ngọ không mang đến hy vọng cho con, còn bây giờ, cô
không khuyên bảo con phải hận Lục Ứng Khâm, cũng không muốn con bị ảnh
hưởng quá sớm bởi ân oán của người lớn.
Cô đưa tay vuốt nhẹ mái
tóc của Đông Thiên, động tác rất nhẹ nhàng, đầy lưu luyến và yêu thương. Cô chẳng mong muốn điều gì, dù thế nào cô cũng không muốn vứt bỏ hay
rời xa con nữa.
Lục Ứng Khâm nói: “Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ thả Du Đông.”
Cô không thể rời bỏ con, cũng như có nghĩ cô sẽ không thoát khỏi Lục Ứng
Khâm, nếu đã như vậy thì tại sao không thỏa hiệp chứ? Du Đông được tự do thì cô cũng cảm thấy nghiệp chướng của mình nhẹ bớt.
Cuối cùng,
cô cũng bình tĩnh trở lại, cúi đầu, hàng mi rủ xuống, nói: “Lục Ứng
Khâm, tôi thấy hình như tôi chưa bao giờ hiểu được con người anh. Trước kia, tôi cố sống cố chết để hiểu anh nhưng rốt cuộc không thể nào hiểu
nổi. Giờ đây vẫn thế nhưng tôi không muốn hiểu nữa rồi.”
Lục Ứng
Khâm dường như đã quen với thái độ bất lực đó của cô, chỉ cười lạnh
lùng. “Cô xem ngày nào thì thích hợp, tôi tôn trọng ý kiến của cô,”
Nét mặt của Trình Đoan Ngọ vẫn chẳng có chút thay đổi. Họ đang trao đổi về
việc kết hôn nhưng lại giống như cuộc đàm phán mua bán, không hề có một
chút tình cảm.
“Anh thả Du Đông ra trước, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”
Lục Ứng Khâm cảm thấy dao động, định nói gì đó với cô nhưng lại thôi, cười
lạnh lùng, sau đó lên tiếng: “Ngày mai…ngày mai cô đích thân đi đón,
được chứ?” Anh ta nhướn nhướn lông mày. “Trình Đoan Ngọ, đây là sự tự do lớn nhất mà tôi có thể cho cô, để đỡ lần này thì sẽ không còn cơ hộ nữa đâu.”
“Ừ.” Trình Đoan Ngọ lạnh lùng trả lời. Lúc này, cô chỉ cảm thấy lòng lạnh giá như băng, cô chậm rãi quay lưng lại, không nhìn anh
ta nữa. “Lục Ứng Khâm, anh đi đi.”
“…”Lục Ứng Khâm trầm mặc một
lúc rồi rời đi, nhanh như một cơn gió, cuốn theo cả trái tim cô. Cái kết cục này chỉ khiến họ càng lúng túng và khó mở lời…
Ngày hôm sau, để chuẩn bị đi đón Du Đông, cô dậy từ rất sớm. Lái xe đưa cô đến trạm
giam. Tất cả thủ tục của Du Đông đều do Quan Nghĩa đích thân lo liệu,
Trình Đoan Ngọ chỉ đi theo anh ta, sau khi tất cả thủ tục đã xong xuôi,
cô mới gặp được Du Đông.
Cô cũng không rõ bao lâu họ không
gặp nhau, chỉ biết là rất lâu, rất lâu rồi, đến mức cô có cảm giác như
mọi chuyện đều không phải là sự thực.
Ông trời dường như cũng
biết điều gì đó nên chẳng chịu cho họ chút nắng ấm trong ngày hội ngộ.
Bầu trời hôm đó xám xịt khiến lòng người cũng vậy. Quan Nghĩ đi ra chỗ
khác, cách chỗ họ đang đứng khoảng vài mét. Trình Đoan Ngọ và Du Đông
đứng đối diện nhau, lặng im nhìn nhau mà không nói gì, dường như bầu
không khí xung quanh họ cùng đông đặc. Trình Đoan Ngọ đan hai tay vào
nhau để mình có thể tỉnh táo hơn. Dường như thế sự xoay vần, dường như
vừa trải qua một cuộc bể dâu, thời gian cũng không phải là quá lâu, vậy
mà mọi thứu lại biến đổi một cách bất ngờ, chẳng kịp phòng bị như vậy.
Trình Đoan Ngọ lại có thể đứng ở đây còn Du Đông được thả ra một cách bình an vô sự, không những thế, Quan Nghĩa – Người đàn em đắc lực nhất của Lục
Ứng Khâm – cũng đích thân đến đây đón anh…
Không cần phải nói bất cứ điều gì, câu trả lời đã rõ ràng.
Du Đông mê đắm nhìn Trình Đoan Ngọ, ánh
mắt đầy đau đớn, nhưng anh cũng không hỏi gì nhiều, chỉ oán trách số
phận trớ trêu.
Cuối cùng vẫn là Trình Đoan Ngọ phá vỡ bầu không
khí im lặng, cô nhẹ nhằng hỏi: “Vẫn khỏe chư?” Câu hỏi chẳng đầu chẳng
cuối, cũng chẳng có đại từ nhân xưng, chẳng giống một câu hỏi chút nào,
nhưng cả hai người đều hiểu.
Du Đông chẳng biết nên làm thế nào.
Anh rất muốn chạy đến, ôm chặt Trình Đoan Ngọ nhưng không thể, anh không đủ mạnh mẽ, không thể che chở cho co được bình an, thậm chí giờ đây, sự an toàn của anh đều dựa cả vào cô…
Anh cứ đứng đó nhìn cô, lòng đau đớn vô hạn nhưng lại bất lực, anh không thể thay đổi bất cứ điều gì.
“Anh rất khỏe.” Giọng của Du Đông hơi khàn khan. Anh có rất nhiều điều muốn
nói với cô nhưng chẳng nói được câu nào. “Còn…em thì sao?” Anh hỏi vẻ lo lắng, bàn tay khẽ run.
Trình Đoan Ngọ khẽ mỉm cười, mặc dù cô
biết nụ cười của mình lúc này thật miễn cưỡng và đau khổ, nếu lúc này
không cố kìm nén thì có lẽ cô đã khóc rồi: “Em cũng rất khỏe, anh ta đã
trả Đông Thiên lại cho em rồi.”
“Đoan Ngọ…”
“Em cũng kết
hôn với anh ta rồi.” Trình Đoan Ngọ cũng chủ động nói ra kết cục đau
lòng này, cô không thể để Du Đông nói tiếp, cô sợ mình sẽ mềm lòng, cô
sợ mình sẽ không kìm nén được.
Du Đông đau đớn nhếch đôi môi khô
khốc, cười gượng gạo. “Anh đoán ra rồi… Anh ta vào đôi mắt tràn đầy vẻ
lưu luyến, không nỡ rời xa của Trình Đoan Ngọ rồi nhìn đi chỗ khác. Anh
định hỏi cô tại sao lại thỏa hiệp, tại sao không giữ lời hứa, nhưng khi
đối diện với cô, anh mới phát hiện ra mình chẳng thể hỏi dù chỉ một câu. Nhìn dáng vẻ cô ngày càng gầy, anh không thể nhẫn tâm nhìn phụ nữ đã
sống khổ sở như vậy rồi còn phải chịu đựng thêm nhiều đau khổ nữa. Điều
duy nhất anh có thể làm được lúc này là tôn trọng quyết định của cô, chỉ như vậy thôi.
Mối quan hệ giữa anh và cô đã không còn bất cứ bất kỳ hy vọng nào nữa. Anh dành riêng cho cô một góc trong tim mình, một
góc nhỏ sạch sẽ và êm đềm, nơi chỉ ghi dấu về quá khứ về cô. Anh và cô,
cuối cùng cũng trở thành hai người xa lạ, kết cục cuối cùng thuộc về họ
đó chính là… buông tay.
Du Đông nhìn Trình Đoan Ngọ, ánh mắt tràn đầy tình cảm và lưu luyến, lên tiếng dặn dò: “Chăm sóc tốt cho mình nhé!”
Trình Đoan Ngọ cố kìm nén nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng, tỏ vẻ bình thản, nói: “Em sẽ làm như vậy.”
“Phải sống tốt, ít nhất là phải sống tốt hơn anh.”
“Em sẽ như vậy.”
“…” Du Đông không biết nói gì nữa, trong đôi mắt anh đang có một lớp buồn
thương vô hình che phủ. Anh xách đồ của mình, bàn tay nắm chặt. Rất lâu
sau, anh đưa tay ra, nắm lấy tay Trình Đoan Ngọ, ngón tay anh thô ráp
với nhưng vết chai dày nhưng lại vô cùng ấm áp khiến cô thấy trái tim
mình như bóp nghẹt.
Ngón tay Du Đông vừa nhẹ nhàng vừa chầm chậm
về lên lòng bàn tay Trình Đoan Ngọ một vòng tròn. Cảm giác buồn buồn
khiến mọi giác quan của cô đều tập trung vào đó, lòng cô quặn thắt.
“Đoan Ngọ…” Du Đông nhẹ nhàng gọi tên cô, cô từ từ ngẩng lên nhìn anh.
“Người ta nói nếu vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay thì kiếp sau có thể gặp
lại nhau. Đoan Ngọ, kiếp sau nhất định em phải gặp anh trước nhé!”
Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào, cổ họng đắng chát. Du Đông chỉ là một người đàn
ông bình thường và khô khan, vậy mà trước mặt cô, anh luôn thể hiện sự
quan tâm, chăm sóc chu đáo khiến cô không thể nào quên. Tình cảm sâu sắc và chân thành của anh cuối cùng vẫn bị cô phụ một cách tuyệt tình.
Cô cắn môi, hồi lâu sau mới trả lời: “Được, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ gặp anh trước.”
“…”
Ngồi trong xe, nhìn Du Đông vẫy taxi rồi rời đi, nhìn bóng lưng cô đơn của
anh, Trình Đoan Ngọ không che giấu nổi sự mềm yếu của mình nữa, nước mặt lặng lẽ rơi.
Lục Ứng Khâm chỉ có thể cho cô sự tự do và phóng túng đến đây mà thôi, cô không thể vượt quá được nữa.
Quan Nghĩa nhìn nét mặt đau đớn của cô cũng thấy không đành lòng. Anh ta
muốn an ủi cô nhưng suy nghĩ một lát, thấy cái đạo lũ mà anh ta định nói ra, cô cũng thừa hiểu. Sự đau khổ của con người đều bắt nguồn từ chính
mình, anh ta biết rõ điều này, nếu Trình Đoan Ngọ có thể dứt khoát hơn
thì ngay cả Lục Ứng Khâm cũng không thể khống chế được cô…
“Ông chủ Lục bảo tôi đưa cô đến Cục Dân chính, anh ấy đã đợi ở đó rồi.” Quan Nghĩa nhìn đồng hồ, nhắc Trình Đoan Ngọ
“Biết rồi.” cất giọng khàn khàn, cô kéo cửa sổ xe để làn gió lạnh thổi khô
những vết nước mắt trên má và cũng để mình tỉnh táo trở lại.
“Đi thôi.” Trình Đoan Ngọ ủ rũ buông hai từ, kèm theo đó là tiếng thở dài não nề…
Thủ tục đăng ký đơn giản hơn cô nghĩ rất nhiều. chẳng cần xếp hàng, cũng
chẳng cần phải hỏi han nọ kia, chỉ ấn hai con dấu đỏ chót lên hai từ
giấy là gắn kết hai con người với nhau một cách hợp pháp. Trình Đoan Ngọ thấy hoang mang. Vuốt ve vết con dấu lồi lõm trên tờ giấy đăng ký kết
hôn đó, cảm giác như con dấu ấy đang in hằn trong tim mình.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi gặp Lục Ứng Khâm đó, có vẫn giữ bộ dạng cẩn
trọng, còn anh ta chẳng nói gì từ đầu tới cuối cũng không quá để ý đến
cô.
Ký vào giấy đăng ký kết hôn mà chẳng khác nào ký một hợp đồng mua bán, cảnh tượng đó cũng khiến nhân viên ở phòng đăng ký cảm thấy e
dè khó hiểu,
Giấy đăng ký kết hôn của họ được anh ta cầm đi. Trước lúc rời đi, anh ta còn dặn: “Về nhà sớm đi.” Rồi chẳng nói câu nào nữa.
Trình Đoan Ngọ không trở về nhà ngay mà lấy lý do đi mua chút đồ rồi báo lái xe về trước, một mình cô lang thang trên phố.
Những cửa hằng bày đủ các loại quần áo và giày dép thời trang theo mùa hết
sức bắt mắt nhưng chẳng khiến cô có chút hứng thú, cô giống như một bóng ma cô đơn trôi dạt giữa đất trời, bơ vơ một mình, chẳng có nơi nào để
về.
Đứng trước một tủ kính bày hàng trong suốt, Trình Đoan Ngọ
nhìn hình ảnh phản chiếu của mình như dần nhạt nhòa mà cảm thấy bất lực.
Tình yêu là thứ khiến người ta tan nát con tim. Cô không muốn tiếp tục nếm trải nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
Cô quay trở về ngôi biệt thự khi đã rất muộn. cô lê bước chân mệt mỏi đến
rã rời bước vào phòng. Vừa bước vào đã cảm thấy một bầu không khí trầm
uất đến khó chịu, cô thay đôi giày khác. Cô không để ý Lục Ứng Khâm đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm, cứ thế đi thẳng vào
nhà tắm.
“Đứng lại!” Lục Ứng Khâm gọi cô lại, giọng điệu không
cao, không thấp, không nhanh không chậm. Trình Đoan Ngọ dừng bước, khẽ
quay đầu về phía anh ta, chờ đợi câu nói tiếp.
“Tại sao tắt điện thoại?” sắc mặt Lục Ứng Khâm xanh xám nhưng giọng điệu vẫn tring sự kiềm chế.
Trình Đoan Ngọ vô thức mò mẫm trong túi, lúc này cô mới phát hiện chẳng thấy
điện thoại mình đâu nữa. Cô nhớ là hình như cô đã để quên trên bàn lúc
nghỉ chân uống nước hồi chiều.
“hình như…rơi rồi.”
“Rơi
rồi?!” Lục Ứng Khâm trợn tròn mắt, đứng phắt dậy. Ánh mắt cô cũng theo
đó mà ngước lên. Bờ vau anh ta to rộng, giống như một bức tường che
khuất tầm nhìn. Bóng anh ta phản chiếu lên người cô, những đường nét của bóng đen ấy cũng trở nên méo mó theo những đường cong trên cơ thể cô.
Anh ta chống tay lên sườn. Tờ giấy đăng ký kết hôn mới lấy sáng nay, anh ta vẫn cất trong người như một kẻ ngốc. Tờ giấy màu đỏ nóng bỏng đó lúc
này như đốt cháy lồng ngực anh ta, đốt cháy tim gan anh ta, người phụ nữ kết hôn cùng anh ta trên tờ giấy đó lại đang dửng dưng và hờ hững trước cơn tức giận sôi máu của anh ta. Anh ta cũng không biết rốt cuộc từ khi nào mà giữa hai người, họ lại hình thành một kiểu giao tiếp kỳ lạ như
vậy. Dường như vị trí của họ đã bị hoán đổi. Đối diện với cô, anh ta lúc nào cũng đùng đùng nổi giận. Còn cô thì ngược lại, khí đối diện với anh ta, cô lúc nào cũng có vẻ dửng dưng, hờ hững và lạnh
lùng.
Anh ta đứng ở cục dân chính chờ cô
mấy tiếng đồng hồ, tự trách mình đã để cô đi gặp Du Đông. Thực ra lúc ấy trong lòng anh ta không thấy chắc chắn chút nào, anh ta không biết liệu cô có đến không, hay cô thay đổi ý định cùng với Du Đông trốn chạy đến
nơi khác.
Vài tiếng đồng hồ đi qua, cuối cùng cô cũng đến như đã
hẹn, từ đầu đến cuối không nhìn anh ta lấy một lần, giống như đang máy
móc thực hiện đúng lời hứa. Sự thờ ơ, lạnh nhạt của cô, khiến người khác không đành lòng.
Khi hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực đến tay, anh ta bỗng có cảm giác dường như thời gian và không gian đi lệch quỹ
đạo vốn có. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta cũng không biết tại sao mình
lại có cảm giác được giải thoát và hưng phấn.
Buổi tối, anh ta
hoãn toàn bộ các cuộc tiếp khách để về nhà thật sớm. Trước khi rời khỏi cục Dân Chính, anh ta đã nhắc cô về sớm một chút, vậy mà không ngờ, khi anh ta vui mừng, phấn khởi trở về nhà chỉ thấy căn phòng lạnh lẽo mà
thôi.
Anh ta không biết rốt cuộc mình đã ngồi đó bao lâu. Đông
Thiên tan học, bà giúp việc đi đón cậu về, cho cậu ăn uống xong, cậu làm loạn lên đòi mẹ đến lúc mệt quá, ngủ thiếp đi mới thấy cô về nhà.
Cái người ta gọi là “mỏi mắt ngóng trông.” Hóa ra là như thế này sao? Lúc
ấy, anh ta cũng không biết tại sao lại có cảm giác thất
bại.
Anh ta rút tờ giấy đăng ký kết hôn từ
trong túi áo ngực, vứt xuống bàn, vẻ mặt phút chốc lạnh lùng trở lại,
giọng nói cứng nhắc: “Đừng nghĩ rằng layas cái tờ giấy này xong là cô có thể thích làm gì thì làm. Chẳng qua tôi cũng chỉ muốn cho thằng nhóc đó một danh phận mà thôi.”
Trình Đoan Ngọ gật đầu. “Ừ”
Lục
Ứng Khâm có cảm giác nghẹt thở khi nghe câu trả lời bình thản đó của cô. Anh ta siết chặt tay, nghĩ ngợi một lúc rồi không cam tâm hỏi: “Trình
Đoan Ngọ, rốt cuộc cô có trái tim không vậy? Tôi đối xử với cô như thế
nào, lẽ nào cô thật sự không nhận ra sao?”
Rất lâu sau, Trình
Đoan Ngọ mới quay lại. vẻ vô cùng bình thản, đôi mắt trống rỗng nhìn anh ta, yếu ớt nói: “Tôi không có trái tim, trái tôi đã trao anh bảy năm
trước rồi, nhưng anh đã đánh mất nó…” Cô cười cay đắng. “Bây giờ mới hỏi tôi đã muộn rồi.”
Lục Ứng Khâm nhíu chặt mày, thôi bạo tóm lấy tay cô. “Cô tìm lại cho tôi! tìm lại trái tim cô về đây cho tôi!”
Cô hất tay anh ta ra. “Không thể tìm lại được nữa, Lục Ứng Khâm, đã quá muộn rồi, quá muộn rồi.”
Đôi môi mỏng khẽ rung động, cô chỉ vào ngực mình, giọng nói chậm rãu mà thê lương: “Lục Ứng Khâm, nó đã chết rồi!”