Hổ Duyến

Chương 51: Chương 51




Vào đêm, Độc Hương cốc ban ngày còn ấp áp nhiệt độ lại đột nhiên rớt xuống, khiến mấy thủ vệ oán hận liên tục. “Ngươi nói người đàn bà bị giam giữ ở đây rốt cuộc là dùng vào mục đích gì?” Bên trái hỏi. “Nào có ai biết chứ. Có điều, nếu phải đặc biệt tìm người canh gác, sợ là rất quan trọng đó... Ngươi cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi của người ta.” Bên phải nói xong còn hung ác trừng bạn mình. Tên bạn này trong cốc nổi danh: sắc lang, bản thân nếu không trông coi chặt chút, xảy ra chuyện gì không may mắn thì chính bản thân chịu! “Thiết ~~ tôi làm sao mà không đúng mực!” Thấy chủ ý của bản thân bị vạch trần, bên trái cũng không thẹn thùng, còn nói sạo, “Tôi không phải muốn thấy huynh đệ chúng ta gác dưới cái đêm giá lạnh ở đây, lòng không cam chút nào.” Nói xong còn dự định cười thêm vài tiếng thì bên trái phát hiện ra bản thân không phát ra tiếng, trước mắt tối sầm, ngã đổ về phía trước. Thân thể ngã xuống vừa vặn ngăn lại đường nhìn người bên phải, đến khi bên phải phản ứng lại, cũng tương tự bị đổ xuống trên mặt đất. Một người khác thoải mái đi vào bên trong. Cái gọi là lao ngục bên trong hiển nhiên là một sơn động, ví như không phải nhờ cuộc đối thoại của hai người ở cửa thì người kia cũng không tìm được trong này. Sơn động tuy là hình thành từ thiên nhiên, nhưng còn nhìn ra vết tích có người khéo léo khai mở. Từng bước đi vào trong, có thể thấy được sơn động cũng không có đường vắt ngang, đường chặt hẹp, vách núi càng trơn tuột như vốn ban đầu đường hầm thế giới thông nhau. Cách vài bước đường chính là một cây đuốc, vì vậy ở chỗ sâu nhưng vẫn có vẻ sáng sủa. Đằng trước bất ngờ tới đáy hang, lại nguyên là một góc phải quẹo vuông góc đi vào. Mới quẹo phải đi vào vài bước tình cảnh trước mắt khiến Thiệu Ngạn Mục vạn phần kinh ngạc. Chỉ thấy hai bên trái phải thạch thất (ana: phòng bằng đá) chỉnh tề xếp hàng, ba mặt đều là thạch bích, cửa ra duy nhất cũng là một cửa bằng sắt, quả thực rất giống ngục giam. Đầu tiên nhìn thấy bên trong mấy gian thạch thất không có người, ngược lại lưu giữ dày đặc mấy cỗ bạch cốt, thậm chí còn có dây xích sắt thô lớn khóa trên tứ chi bạch cốt, toàn bộ bên trong động thoạt nhìn lại âm trầm quỷ dị, Độc Hương cốc lại có thể có nơi như thế này, không biết nên dùng gì để nói đây. Bất ngờ, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng nức nở nho nhỏ của đàn bà, Thiệu Ngạn Mục bước nhanh về hướng thanh âm. Người trước mắt lui trong góc phòng thạch thất, ôm hai đầu gối, vùi đầu ở trong hai tay, mái tóc đen rối loạn, hai vai còn đang hơi co rúm lại. Đây là... “Dung... Phi?” Hiển nghe là nghe được tiếng Thiệu Ngạn Mục, người lui ở góc tường bật người ngẩng đầu lên, có thẩy thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt. Có chút hoảng hốt nhìn về phía... “Thiệu Ngạn Mục?!” Dung Bích Lan đứng lên, kéo theo xích sắt trên trân phải và cổ tay đi tới trước cửa lao, phẫn hận nhìn người đàn ông trước mắt. “Ngươi tới làm gì?... Tới cười ta phải không?!” Lại ngốc sửng sốt một chút, nhíu mày --- Không đúng, còn chưa có người lấy máu của mình, “Ngươi... Sao lại không có chuyện gì?”

“Thế sự vô thường!” Nhìn nàng một cái, Thiệu Ngạn Mục đi lên trước, Lưng dựa vào cửa lao cúi đầu ngồi xuống. Nàng ta tựa hồ sống cũng không tốt...

Dung Bích Lan hiển là không rõ, cất cao thanh âm: “Là ý gì?!”

“... Vì gì ngươi luôn luôn nhằm vào ta?” Không để ý tới vấn đề của nàng, Thiệu Ngạn Mục lại tự hỏi lại.

“Vì sao? Hừ” Vặn vẹo nhổ ra thanh âm bén nhọn, “Ta Dung Bích Lan có chỗ nào so ra kém với ngươi? Hai người ta thích trước sau đều yêu thương đồ đàn ông như ngươi!?... Nha, không! Không phải đàn ông, là một tên yêu quái chẳng nam cũng chẳng nữ!!” Ánh mắt hàn quang của Dung Bích Lan lướt qua cái bụng nhô ra của Thiệu Ngạn Mục.

Thân thể run phát, Thiệu Ngạn Mục lại có thể gật đầu thừa nhận!

Nàng ta nói không sai! Bản thân chỉ có nằm lên giường đàn ông, ngay cả chuyện đàn bà con gái mang thai bản thân cũng làm... Có điều, Ngạn Mục tới còn có chuyện khác muốn hỏi.

“... Nguyệt Lan là ngươi phái người giết?”

Dung Bích Lan giật mình sửng sốt, ngược lại không nghĩ tới tên kia hỏi việc này.

“Đúng vậy, ta không chỉ giết cô ta, còn lột da mặt cô ta, ném cô ta vào trong giếng đó!” Giống như là có chút kích động, tay bắt lấy song sắt đã nổi lên gân trắng xanh “Ha ha! Ngươi còn không biết chứ, không riêng gì nha đầu Nguyệt Lan, Trương Hải và Đỗ Tấn Phi ta đều phái người đi ám sát rồi!!”

Kinh hãi!!

Thiệu Ngạn Mục đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn người đàn bà đã giống như điên cuồng kia.

Động thân, đi tới trước mặt Dung Bích Lan, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, trong mắt không còn u buồn thê lương trong quá khứ, chợt hiện quang mang nghiêm khắc rõ ràng có thể thấy được.

“Ngươi... nói một lần nữa!!”

Thanh âm âm trầm lạnh lẽo truyền vào tai, khiến Dung Bích Lan kinh hãi, Thiệu Ngạn Mục tỏa ra khí tức âm lãnh như vậy nàng ta chưa bao giờ thấy qua.

Bên tai tựa hồ lại vang lên tiếng tiếng quỷ gào gió thét vây quanh nàng suốt cả ngày, thân thể lại không khỏi bắt đầu run. “Không... Bọn họ không có chuyện gì, chỉ bị thương...” Vô ý thức đã phủ nhận.

Câu đảo lộn này khiến Thiệu Ngạn Mục bất ngờ.

Bỗng chốc, hai người đều không nói chuyện.

Một lúc lâu, Thiệu Ngạn Mục mới thở dài. “... Ngươi vì sao phải đi tìm cái chết?” tiếng nhỏ trầm ngâm, “Đừng phủ nhận nữa,... Ngươi nếu vẫn ẩn trốn không ra, năng lực hai vị đế quốc có ngồi lên núi cao cũng không ra, tại sao phải hiện thân, dẫn người đến bắt ngươi?”

Dung Bích Lan không nói, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông phải là địch nhân của bản thân. Không nghĩ tới người muốn lý giải bản thân nhất lại là người kia?

Cười khổ... vì cái gì?... Bích Lan mệt mỏi, động lực sống sót đã không còn tồn tại nữa!

Ngay lúc chí cao cùng quyền lợi dễ như trở bàn tay, nàng phát hiện nàng mệt mỏi... Bị thân nhân lợi dụng, người bản thân thích cũng trở mặt thành thù, bạn... bạn bè là thế nào? Tự giễu cười cái, đã từng có... Chỉ có Tần Linh, đáng tiếc vẫn bị nàng tự tay vứt bỏ...

Nàng đã hoàn toàn bị cô lập rồi!!

“Ngươi... có thể để ta sờ nó chứ?”

Thiệu Ngạn Mục sửng sốt, đã thấy nàng đưa tay qua lan can. xoa lên bụng Ngạn Mục.

Trên tay tinh tường cảm giác được sự nghịch ngợm của thai nhi, nàng cũng từng có nó. Lại nhớ tới tiểu công chúa luôn luôn cô độc ở trong cung.

“Thiệu Ngạn Mục... Ta, mệt mỏi...” Xuất hiện trên mặt chính là nụ cười mệt mỏi.

Thiệu Ngạn Mục nhắm lại hai mắt, “... Ta cũng mệt mỏi rồi” đoản kiếm trong tay áo lộ ra.

Huyết quang văng khắp nơi!

“... Cảm ơn” Vô lực buông xuống hai tay, khẽ cười, nàng cuối cùng được giải thoát!

Một tay đỡ thắt lưng Dung Bích Lan, “Vì cái gì muốn nói cảm ơn chứ?” Thiệu Ngạn Mục thì thào tự nói với chính mình, bản thân muốn báo thù... Nói cám ơn thì sao xem là báo thù chứ...

Bày thân thể nàng ta chậm rãi đổ trên mặt đất, khép lại ánh mắt phiếm lệ, bảo trọng, đi đường thuận lợi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.