“Ôi uy ~~!” Thật nguy hiểm, nơi này sao tự nhiên lại có khối đá gồ dậy? Hại hắn mơ mơ hồ hồ ngã.
“A! Đức công công, không việc gì chứ?” Công công này chính là người bên cạnh hoàng thượng, không thể đắc tội a! Thị vệ dẫn đường có chút khẩn trương.
Phủi bụi bặm trên người, sửa sang y phục.”Không có việc gì, không có việc gì. Tiểu Đức Tử ta cũng không phải cái quý nhân gì. Có điều, tảng đá này phải là để cho thỏa đáng a, nếu là vị kiều quý nào tới vấp như thế, thì không dễ lo liệu.”
“Đúng, đúng, công công nói phải. Tiểu nhân kêu người chuyển ngay.”
Đối với sự bối rối của thị vệ, Tiểu Đức Tử ngược lại không để ý. Canh giờ sắp đến rồi, hắn còn phải gọi hoàng thượng thức dậy tảo triêu mà(tảo triều = triều sớm). Ai, mùa đông này nhanh tới, vừa sau hừng đông, không nó, cũng khéo hại hắn không nhìn rõ mà ngã chứ.
Hoàng thượng này cũng là, đêm qua sao liền ở cái tẩm này chứ(phòng ngủ), Tiểu Đức Tử hắn còn trông coi ở bên ngoài hơn phân nửa đêm, gió thổi mạnh rất lâu...
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám ở trong lòng oán giận than phiền.
“Hoàng thượng...” Không ai để ý.
Nói thừa, đệ nhất thanh này chỉ là Tiểu Đức Tử hắn dùng khuyến khích bản thân, nghe tới mới kỳ quái.
Bên trong phòng, một cặp tai hổ giật giật. Bạch hổ tỉnh.
Duy trì tư thế nằm nghiêng một đêm, thân thể có chút cứng ngắc, còn rất nặng, khó chịu. Hơi chút giật giật, bị vòng càng chặt.
“n ~” trách không được nặng, hóa ra tên gia hỏa ngủ kề trên cái bụng nó, sau đó toàn bộ trèo lên trên người nó.
Dùng sức quay đầu nhìn, chịu không nổi, người này lại còn chảy nước miếng...
“Hoàng thượng, nên lâm triều rồi...”
Lại khẽ động thân thể.
Thuốc dán trên người chỉ thuận theo nhay nhay. Kỹ thuật ôm không tồi... |||
Lần thứ hai cố sức động động.
Người nọ rốt cục trượt xuống, nhưng cũng chỉ là cau cau mi, không tỉnh.
Giơ lên vuốt hổ, dự định vạch mạnh, ở trên mặt trơn nhẵn mềm của người kia vỗ nhẹ xuống hai cái.
“Hoàng thượng! Giờ sắp đến, cần lâm triều rồi...”
Ngô... Lại phải lâm triều rồi a.
Mở mắt, xông vào tầm mắt chính là mặt hổ ngó nhìn.
Ngẩn người, Triệu Lẫm Hoán lúc này mới phản ứng lại.”Trẫm đã biết, trước xuống phía dưới chờ.”
“Vâng.”
Triệu Lẫm Hoán một tay vuốt ve lưng bạch hổ, một tay đỡ đầu của mình, khóe môi câu lên, “Trẫm tối hôm qua ngủ rất thoải mái nga ~ “
Quả thực, thật là một cảm giác rất thỏa mãn, bản thân đã bao nhiêu lâu không có cảm giác như thế đến tận trời sáng mà.
Nhìn bộ dáng bạch hổ nhu thuận, Triệu Lẫm Hoán bất giác khẽ cười ra tiếng, “n ~ trẫm quyết định! Sau này bộ dạng ngươi thế này kêu Mục bảo bảo đi!” Ngoảnh lại nhìn tự gật đầu, tên này hẳn là rất thích hợp với hắn đó. (bảo: trong bảo khố)
“Còn nữa, sau này ngươi buổi tối phải đi tẩm cung của trẫm ngủ, làm ấm giường trẫm. n, trước cứ như vậy.” Nói xong, ngưng trò trêu chọc trong tay, tự xuống giường, ra khỏi nội thất.
Bạch hổ, bây giờ là Mục bảo bảo, nhìn bóng lưng Triệu Lẫm Hoán đi ra ngoài, ngẩn người!
Hắn tức thì không qua sự đồng ý của mình, quyết định xong tất?! Nga ~ trời na! Người này bản lĩnh tự quyết định cũng quá mạnh mẽ đi! Mục bảo bảo trong lòng ai thán, còn đem vuốt hổ che đậy hai mắt của mình. Nhắm mắt làm ngơ a...
Không lâu sau, thay đổi y phục xong Triệu Lẫm Hoán lần thứ hai trở vào, “Đừng quên sau giờ ngọ đi mã phòng xem, đến lúc đó sẽ có người dẫn ngươi.” Ôm chầm lấy đầu hổ, dùng sức hôn hôn lên trên hoa văn chữ “Vương” ở trên trán(chữ vương trên trán hổ: 王), “Đã biết chưa? Mục bảo bảo~~ “
m dài kia kéo khiến cơ thể hổ Mục bảo bảo chấn động.
~~Văn Niệm đang cầm chén trà, liền ngây ngốc ngồi tại chỗ ngưng một hồi lâu. Không còn cách khác, hắn nghĩ không thông a!
Mắt trộm ngắm Triệu Lẫm Hoán đang ở xử lý chính sự. Nhìn, nhìn! Hắn lại đang cười ai, đây không thể là nụ cười lạnh âm hiểm của hắn ngày thường, mà là câu khóe miệng, người bộ dạng cười đến rất cao hứng.
Hôm nay lâm triều thì cũng là như thế này. Bình thường các đại thần đều đã có thói quen trông vẻ hắn lạnh như băng, hiện giờ vừa khéo, lại vẻ mặt ôn hoà mà đối với bọn họ cười, còn cười đến xán lạn như vậy. Cặp mắt kia chiếu sáng ngay tại trận liền đem mấy người định lực thấp đánh giật đầu óc choáng váng.
Đây cũng quá là kỳ quái đi.
Lần thứ hai định bụng trộm ngắm, Triệu Lẫm Hoán liền lên tiếng, “Văn ái khanh, ngươi ngắm tới ngắm lui, làm cái gì chứ? Rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?”
Buông chén trà, “Cái kia... Hoàng thượng, người ngày hôm nay hình như rất cao hứng?” Văn niệm hỏi rất cẩn thận.
“n? Trẫm có biểu hiện rõ ràng như thế sao?” Triệu Lẫm Hoán có chút nghi hoặc.
“Rất rõ ràng!” Ngữ khí quả quyết, “Quả thực chính là... Chính là... Xuân phong mãn diện!” Trả lời rồi, chính là cái từ này! ( Xuân phong mãn diện: Mãn là đầy. Diện là mặt. Mặt đầy xuân phong đó. = mặt mày hớn hở =.=)
Xuân phong mãn diện? Hanh, dám cười nhạo trẫm.”Văn ái khanh thật lại nói đùa. Trẫm sao lại có ái khanh nói ‘ Xuân phong mãn diện’ chứ?” Triệu Lẫm Hoán mị mắt, “Hôm nay, Lưu thị lang chưa từng vào triều, hình như là ốm đau ở giường đây. Thế nào, Lưu thị lang ốm đau cũng không có thể thỏa mãn ái khanh sao?”
Văn Niệm một trận hắc tuyến a. Hoàng đế này sao liền mang hận như thế chứ, không phải là hỏi hắn nguyên nhân phát xuân sao(xuân = lạc thú = tình dục ===ps: theo nghĩa hiểu bóng của fan g =.= ===). Lại có thể đem Lưu Vấn nhà hắn tới xỏ hắn. Nhưng, nhớ tới Vấn Vấn nhà hắn (anh này quá khích =.= *ớn*), thân thể liền phát nóng a. Bọn hắn tối hôm qua chính là việc ấy rồi ư ~~ ai nha, thật mắc cỡ. (analinh: ọe ọe)
Tất cả mọi người xung quanh một trận phát lạnh, đường đường Lễ bộ Thượng thư lại có thể đang chảy nước dãi... ||| Văn Trọng càng cách xa ra, chỉ sợ người khác đem huynh trưởng hắn đây cũng có loại mê thích đó.
Triệu Lẫm Hoán cũng hoàn toàn bất ngờ với Văn Niệm còn có một bộ mặt như thế. “Được rồi, được rồi, Văn ái khanh trẫm ngày hôm nay để ngươi nợ, ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng người khác.”
Văn Niệm vừa nghe, cũng không để ý mọi người cười to, liền đi tìm Vấn Vấn nhà hắn đi.
Kết quả, nguyên nhân Triệu Lẫm Hoán “Xuân phong mãn diện” Vẫn là không hỏi đến...
~“Mã nhi a mã nhi, ta chăm sóc các ngươi tận tâm tận lực như thế, sau này cần phải hảo hảo cư xử, tranh khí cho ta a!” (tranh: trong tranh giành) Người nói câu này chính là Thiệu Ngạn Mục, hắn đang tắm rửa cho các con ngựa ở trong mã phòng.
Thiệu Ngạn Mục trong tâm hiểu rõ, vì sao hồi đó động vật khu vực săn bắn vừa cường tráng lại sắc bén, hắn tịnh không hiểu được.
Hiện nay đối với những con ngựa này, hắn cũng chỉ có trước tận lực chiếu cố, cùng chúng nó tạo mối quan hệ tốt, sau đó mới hảo báo cáo kết quả công việc sai đi. (em muốn dối anh công a? =.=)
Ngẫm lại, bản thân ngày ấy biến hình tới nay đã mau hai tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn hàng đêm lấy hình hổ cùng Triệu Lẫm Hoán, cùng hắn cùng ngủ một giường. Tuy nói khởi đầu không quá cam tâm tình nguyện, nhưng ở dưới uy hiếp của hoàng đế hắn cũng chỉ hảo làm vậy. Chỉ là... Hiện tại sợ rằng thành thói quen rồi. Ngay cả người trong cung cũng đa số hiểu được bên cạnh hoàng đế có con bạch hổ uy mãnh chỉ xuất hiện vào ban đêm, từ lúc đầu sợ hãi khủng hoảng, đến bây giờ người trải qua còn có thể cùng hắn giao thiệp bắt chuyện, mang theo loại gì gì đó. Mọi người hình như đều quen nếp rồi.
“Ai ~” thở dài, đối với cái hoàng đế này, Thiệu Ngạn Mục cảm thấy rất là phức tạp.
Trong lúc đó bản thân hình hổ cùng Triệu Lẫm Hoán có thể nói là phi thường thân mật. Mỗi đêm, hắn đều phải sớm thay hắn ô nóng chăn, chờ hắn sau khi xử lý xong công việc liền “ôm” ngủ. Triệu Lẫm Hoán đối với hắn vẫn là ôm ôm bảo bảo lại khẽ hôn, một người một hổ còn thường thường đánh đánh nháo nháo.
Thế nhưng, bản thân hình người cùng hắn lại không có nói chuyện bàn luận chút gì, hai người luôn vì duy trì khách khí.
Hơn nữa...
Buông bàn chải, mở hai bàn tay của mình ra nhìn. Có chút vầng bóng loá huyễn.
Đây là, một đôi tay người, không phải vuốt hổ...