Thân thể Hồ Duyệt run rẩy, hai chân run run một cách vô thức.
Cuối cùng tiểu huyệt còn phun ra chút nước.
Toàn thân Chung Ứng khô nóng, cười nhẹ nói:
- Lâu như vậy mà tiểu huyệt vẫn còn căng chặt, thật lợi hại, nói xem, có phải là tiểu lãng hóa hay không, sao lại phun nhiều như thế.
Không ngăn cách cửa sổ vụng trộm nhìn lén, lúc trước anh chỉ nhìn thấy cô vểnh cao mông và thắt lưng xoay vặn rất lợi hại, nhưng không nhìn thấy cô phun nước từ chính diện.
Quả thực xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Hai tay Hồ Duyệt chống lên mặt bàn, nằm ngửa, vô lực hít thở.
Tay trái Chung Ứng nâng váy lên, tay phải cầm bút chạm vào quần lót ren màu xanh.
Từ đùi hướng lên trên bắp đùi, cuối cùng ngăn cách quần lót chui vào trong động ướt sũng.
Chung Ứng lại giống như lau bụi bẩn vậy, tỉ mỉ dọn dẹp âm thần và huyệt động một lần.
Quần lót nhanh chóng bị tô vẽ ra một vòng ẩm ướt dâm đãng, lan tràn đến trên đầu bút.
Anh dịu dàng lau, Hồ Duyệt thoải mái than nhẹ.
Bây giờ Hồ Duyệt cảm nhận được tất cả kích thích đều được an ủi.
Tay cầm bút ngăn cách quần lót, hơi nóng của tiểu huyệt, trắng mịn, mềm mại không sót thứ gì truyền đến tay Chung Ứng.
Cho đến nay anh đều là người có sức chịu đựng.
Phải nói rằng cảm thấy chuyện không thể làm được, sẽ cố gắng nhịn.
Anh không thích biểu đạt chính mình, cho nên giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng, người khác cho rằng anh rất bí ẩn.
Mấy ngày trước Hồ Duyệt dựa sát vào anh, tay anh nắm chặt lấy kìm nén xúc động muốn kéo cô lại hôn lên đôi môi mềm mại.
Cô ngã trước mặt anh, anh tình nguyện phát tiết vào trò chơi, cũng không kích động mò mẫm cái mông tròn vểnh cao của cô.
Nhưng vừa rồi lại nói tục liên tiếp, trong lòng chỉ có một ý nghĩ - - làm hỏng cô.
Chung Ứng không cọ xát nữa, lấy bút ra, sau đó để váy xuống chỉnh sửa cẩn thận.
Nhưng biết tính hướng nghiêng về M của cô, cô ngồi lên bàn học của anh, cô phóng túng quá mị hoặc rồi.
Giống như có chút không nhịn được.
Đối với cô, tất cả lý trí chậm rãi tan vỡ.
Tầm mắt dời từ nhìn hoa huyệt sang nhìn cô, tốc độ nói rất chậm, mang theo dụ dỗ:
- Hồ Duyệt, vì sao lại ngồi lên bàn tôi thích tôi sao?
Thích?
Lúc ấy Thẩm Mộng cũng hỏi có phải cô thích Chung Ứng hay không.
Nhưng cô thật sự không biết, đối với người từ trước đến nay không có tình cảm, thích là như thế nào?
Hồ Duyệt chỉ biết Chung Ứng rất đặc biệt với cô.
Tuy hai người quen nhau không lâu nhưng không biết vì sao cảm thấy có người theo dõi hành động của mình, cô không tự giác muốn anh tồn tại lâu hơn nữa.
Cô không biết mình thích Chung Ứng hay là thích thân thể của anh, ở mặt ngoài cô luôn từ chối người khác đến gần.
Nhìn cô đần độn ngây ngốc, Chung Ứng lại dần mất kiên nhẫn, anh cầm lấy bút, dùng đầu bút ẩm ướt trêu đùa nhũ hoa bị quần áo đồng phục che khuất.
Nhũ hoa đã sớm cứng rắn, đồng phục màu trắng không che được hai quả anh đào đỏ tươi:
- Cho dù cậu nghĩ cái gì đều có thể nói ra, hửm?
Anh không ngừng đâm, giống như đứa bé tìm được trò chơi thú vị, nhũ hoa lõm xuống, nhưng lại nẩy lên.
Hồ Duyệt đang buồn bực nên nói như thế nào, lại bị anh làm cho toàn thân nóng lên, nổi cả da gà.
Thân thể lắc lư, không kìm lòng nổi nũng nịu:
- Đừng đùa mà đau..
Rõ ràng thân thể của anh chưa đụng vào cô, nhưng không hiểu sao dưới thân lại sảng khoái kích thích ra từng đợt thủy triều.
Chung Ứng lại nhìn đồng phục chậm rãi bị bút làm đọng nước, ánh mắt càng thâm thúy.