.
Bán Duyến Sơn
Yên lung không thúy
Sơn tư tú mỹ
.
Tuy hoa kỳ đã sớm quá từ lâu, nhưng đào thụ trên đỉnh núi tại đầu cành vẫn mơn mởn đào hoa. Gió nhè nhẹ thổi, cánh hoa thiển phấn sắc phiêu linh như xuy tuyết.
Dưới đào thụ có một mái nhà tranh, thanh u mộc mạc, giản khiết nhã trí.
Trước nhà tranh có mỹ nhân.
Mỹ. . . nhân. . .
Mỹ nhân nằm hờ trên tháp quý phi, tại núi mà xuất hiện cảnh tượng này có vẻ thật sự rất đặc biệt, rất xuyên việt, động tác phư phư phư phư mà hút thủy yên đại cũng rất xuyên việt.
Hồ Thập Bát đứng trước nhà tranh dưới đào thụ muốn nửa ngày, nhưng mỹ nhân kia vẫn nhắm hai mắt, thôn vân thổ vụ thập phân tập trung.
Chờ đợi thêm nữa thì e là trời tối luôn mất. . . Hồ Thập Bát nghĩ như vậy, liền hắng giọng một cái nói “Xin hỏi cô nương là. . .”
Mỹ nhân vẫn nhắm mắt hệt như cũ, khoát tay, một chiếc ghế liền hiện ra bên cạnh Hồ Thập Bát.
“A. . . ta không cần ngồi, xin hỏi cô nương là Đào Mộc tiên. . .”
Mỹ nhân lại khoát tay, chỗ trống bên cạnh lại vút một phát, mười mấy tiểu đồng bưng hoa quả, cao điểm, trà thủy, đùa giỡn cười hi hi hiện ra trước mặt Hồ Thập Bát.
Đỉnh núi vốn đang thanh tĩnh nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
“Công tử uống trà ~ “
“Ăn điểm tâm của ta trước đi ~~ “
“Còn có hoa quả của ta nữa nè ~~~ “
Mấy tiểu đồng đều là diện mạo điềm mỹ khả nhân, thanh âm giọng nói tựa như ngân linh, ríu ra ríu rít chen qua lấn lại trước mặt Hồ Thập Bát, thân hình biến huyễn cực nhanh, ngữ tốc nói chuyện cũng mau. Hồ Thập Bát chỉ thấy trước mắt toàn là bóng ảnh, chung quanh đều là hồi âm, đầu óc thiếu điều muốn hôn mê.
Trong nhất thời không biết nên phản ứng lại với người nào trước mới tốt, cứng một họng nói không ra lời. Kết quả mười mấy tiểu đồng kia thấy bộ dáng Hồ Thập Bát luống tay cuống chân, cư nhiên bắt đầu thét chói tai
“Nha ~~~ tiểu ca thật đáng yêu ~~ hồn nguyên hảo thuần tịnh a ~~ “
“Phải a phải a ~~ vẫn còn là băng lam sắc nha ~~ “
Hồ Thập Bát hiện tại thật giống như Đường Tam Tạng bước vào Động Bàn Tơ, bị mười mấy tiểu la lệ, tiểu chính thái níu lên người mà giở trò sàm sỡ sờ soạng.
Hồ Thập Bát bảo hộ được phía trên lại không bảo vệ được phía dưới, muốn đẩy bọn họ ra lại sợ mấy tiểu đồng này bị thương, tình cảnh quả thật là hết sức quẫn bách xấu hổ.
Cuối cùng, thiên lại chi âm vang lên.
“Được rồi được rồi. . . Đừng nháo nữa ~~ các ngươi lưu lại chút mặt mũi cho tiên gia ~”
Mỹ nhân nãy giờ vẫn ở một bên hút thủy yên đại cuối cùng nhịn không được mà mở miệng nói chuyện, giọng nữ lười biếng lại kéo dài vĩ âm, thập phần dễ nghe.
Mấy tiểu đồng lúc này mới cười hi hi mà lui ra, đứng qua một bên.
Đồng chí Hồ Thập Bát lúc này quỳ rạp trên mặt đất, y sam bị lôi a kéo a, bộ dáng không khác gì bị chà đạp đau khổ, tựa như kiều hoa bất thắng phong vũ. (- -|||), cuối cùng cũng có thể đem mặt úp trên có ngẩng lên, một đôi chân trần như bạch ngọc đập vào mắt hắn.
Chân trần như bạch ngọc, phối cùng trường bào đại hồng chấm đất. Mỹ nhân trên người mang theo một cỗ thanh hương đào hoa nhàn nhạt, chầm chậm bước đến trước mặt Hồ Thập Bát.
Nhìn một thân y sam lộn xộn, đầu đầy hoa cỏ, ngẩng mặt nhìn nàng của Hồ Thập Bát, khẽ hé miệng bật cười một tiếng “Ai nha nha ~~ Nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi, ngay cả ta cũng muốn khi dễ ngươi rồi đó ~~”
Hồ Thập Bát quay đầu, trong lòng hiểu rõ ràng, vị này cùng với đám kia là nhất khâu chi hạc!
Cũng chẳng trông mong gì vị tiên nhân này có thể nói ra lời nào có khí chất tiên gia một chút, Hồ Thập Bát tự mình đứng dậy, sửa sang lại y phục, nghĩ thầm ta như thế nào lại xui xẻo đến thế, toàn gặp được thần tiên kiểu này, không người nào bình thường được một chút!
“Ai dô ~~ không nói gì, sinh khí sao? Ngươi đang oán ta đây lẽ ra không nên triệu hồi những thụ tinh hoa linh kia ra, hay để các nàng khi dễ ngươi cũng không ngăn cản sớm một chút sao?
Mỹ nhân nhìn Hồ Thập Bát diện vô biểu tình đứng tại chỗ sửa sang lại yêu đái, khóe miệng thẫm sắc đỏ cong lên, nhẹ nhàng tự vấn tự đáp
“Có khách từ phương xa đến ~~ ta đây làm chủ nhân đương nhiên phải gọi tiểu đồng ra để pha trà rót nước đãi khách không phải sao ~~ chẳng qua tiểu ca hồ ly ngươi a, mị lực quá lớn ~~ các nàng nhịn không được mà lập tức ùa đến như thế ~~ ta cũng đâu có biện pháp ~~” ╮(╯▽╰)╭
Hồ Thập Bát nhìn trời cao cao, vô ngôn dĩ đối.
Mỹ nhân cười khẽ, đưa tay vén một sợi tóc rối của Hồ Thập Bát ra sau tay “Ngươi không nên sinh khí ~~ cũng đừng tưởng là chỉ có mình mới gặp tiên nhân kỳ quái ~~”
Hồ Thập Bát ngây người, nghĩ nghĩ, nàng làm sao biết mình đang suy nghĩ gì. . .
Ngón tay mỹ nhân đang nằm trên vành tai Hồ Thập Bát lập tức vòng một đường lên mặt, hết nắn rồi lại nhéo, bộ dáng ung dung lúc nãy cũng quét sạch “A nha nha ~~ tiểu hồ ly thật là đáng yêu ~~” dán mặt vào ngực Hồ Thập Bát cọ qua cọ lại “Đừng có nghĩ đến tên tiểu long quân xấu tính kia nữa ~ ở lại chỗ này chơi với tỷ tỷ đi ~~~~~ ><
“Ngươi ngươi ngươi làm sao biết Long Quân” mặt Hồ Thập Bát bùm cái đỏ lên.
“Đương nhiên a ~~~”
Mỹ nhân từ ngực Hồ Thập Bát ngẩng đầu lên, a ~~ ngực này vừa rắn chắt lại vừa ấm áp ~~ ôm thật thoải mái nha ~~
“Ta còn biết ngươi vừa gặp Long Quân đã bị hắn đã thương ~ hắn đối với ngươi một chút cũng không hảo, luôn chọc ngươi sinh khí ~~ sau đó ngươi gặp được Lữ Đồng Tân cũng là kẻ không đứng đắn, một lão bất tu ~~ có phải không?
Hồ Thập Bát nghiêm mặt, một phen đẩy mỹ nhân giống hệt tám cái vòi bạch tuộc quấn trên người hắn ra, lui về phía sau ba bước lớn, tất cung tất kính làm đại lễ, nói “Yêu giới Phất Lai Sơn Hồ yêu Thập Bát, bái kiến Đào Mộc tiên nhân.”
“Da ~ đừng gọi ta cái gì mà Đào Mộc tiên nhân ~ vừa quê lại không thú vị ~~~” mỹ nhân cười tủm tỉm, tiến lên ba bước theo sát hắn, vươn ngón tay tiêm trường tu mỹ đẩy cằm Hồ Thập Bát, kề sát vào tai hắn thổ khí như lan “Kêu – nhân – gia – Đào – nhi ~~~”
“Đào đào đào đào đào đào đào. . .” lưng Hồ Thập Bát cơ hồ đã dán vào thân đào thụ to lớn phía sau, không thể lui tiếp được nữa. Hắn thật sự rất muốn trốn, này này này này. . . vị tiên nhân này. . . cả Long Quân, cả Lữ Đồng Tân hai người gộp lại cũng không kỳ quái bằng một nàng này a!!
Một tia bích lục quang mang đạm đạm từ phía sau đần sáng lên, Hồ Thập Bát xoay người, thấy giữa đào thụ to lớn phía sau phát ra lục sắc quang mang, rồi dần dần trở nên trong suốt.
“A. . . đây là. . .” Hồ Thập Bát mở to hai mắt nhìn, thân đào thụ kia cư nhiên bắt đầu trở thành hình dạng bán trong suốt, giữa thân cây cư nhiên lại có một người đang nằm.
Một nữ tử toàn thân hắc y, đang nhắm hai mắt, gương mặt trắng thuần bình tĩnh vô ba, tựa như đang ngủ, bị thân thụ bên trong lẳng lẳng bao bọc lấy. Lục sắc quang mang nhu hòa kia, chính là từ trên thân của nữ tử này phát ra.
“Ha ha ha. . .” Đào nhi tiên nhân bước qua, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, biểu tình cười cợt lúc nãy đột nhiên thay đổi, trở nên vừa ôn nhu lại vừa tiếc thương “Xem ra tiểu Sơn rất thích ngươi. . .”
“. . . tiểu Sơn?”
“Tiểu Sơn là sơn tinh ngọn núi này. . . hai ngàn năm trăm năm trước, vì cứu ta đã thay ta hứng lấy thiên kiếp. . . nên đã biến thành như thế này.”
Hồ Thập Bát lúc này mới phát hiện, nơi sơn thể dưới đào thụ to lớn cư nhiên lại có một vết nứt rất to, tựa như từng bị một thứ gì đó sắc bén bổ xuống, mà gốc đào thụ to lớn kia, gốc rễ tỏa ra um tùm, tầng tầng lớp lớp tựa như kết thành lưới trên khe nứt, như muốn vá lại khe nứt kia.
“Tu bổ cũng đã lâu rồi ~” ngữ khí Đào nhi tiên nhân bỗng trở nên nhẹ nhàng, hai tay mân mê vỏ cây, hai mắt nhìn vào tiểu Sơn bên trong thân thụ, như ngậm một ngụm xuân thủy mà nhẹ nhàng nói “Chỉ năm trăm năm. . . Chỉ năm trăn năm nữa thôi, tiểu Sơn sẽ có thể tỉnh lại, đến lúc đó, chúng ta sẽ . . .”
Lục sắc quang mang trong thân cây đột nhiên tiêu thất. Thân cây cũng nhanh chóng biến trở về vỏ cây thô ráp ban đầu, không còn nhìn thấy được gì nữa.
“A ~~~!!! Tiểu Sơn đáng ghét quá đi!!” Đào nhi tiên nhân bĩu môi, ngũ trảo cào cào vào thân cây “Đã hơn ba trăm năm không thèm hiện ra nhìn người ta a!!! Lần này hiện thân chỉ là muốn nhìn tiểu ca hồ ly thôi sao!!”
Mặc nàng hết cào lại cào bên ngoài, thân cây một chút phản ứng cũng không có.
Hồ thập bát: “. . .”
Đào nhi tiên: “. . .”
“Y nha ~~~~~~~~~~!! Hồ ly tiểu ca, ngươi thiệt là đáng yêu a ~~~~><” Hồ Thập Bát không nghĩ tới, Đào nhi tiểu nhân cảm xúc lại chuyển lẹ như vậy, mới phút trước còn cùng tiểu Sơn gì đó ở trong thân cây vừa gọi vừa cào mà sinh khí, đột nhiên trong chớp mắt đã xoay người hướng sang mình bổ nhào tới. Mọi chuyện đột ngột xảy ra, chưa kịp chuẩn bị thế là bị túm gọn.
Đào nhi tiên nhân ôm cổ Hồ Thập bát, dán mặt vào ngực Hồ Thập Bát cọ qua cọ lại. . . sau đó quay đầu nhìn trộm thân cây bên kia.
Thân cây: . . . = = ”””
Đào nhi tiên: QAQ (tiểu sơn là đồ xấu xa. . .)
Hồ Thập Bát che mặt : . . . hà tất a. . .
Đào nhi tiên nhân ôm thắt lưng Hồ Thập Bát, nước mắt nước mũi chảy ra nói “Nha ~ư ư ư ư . . . Hồ ly,ngươi muốn hỏi việc gì?”
Hồ Thập Bát gật gât dầu “Ân, ngài có thể tránh xa ta ra một chút không. . .”
==================
Hồ Thập Bát trên đầu bị một cái yên đại oa còn nóng hổi đập cho nát bét, ngồi ngay ngắn trước mặt Đào nhi tiên nhân (thỉnh dùng các đọc uốn lưỡi cuối vân đọc Đào nhi ~~~ trông xa xăm)
Đào nhi tiên nhân nhẹ nhàng phun ra nuốt vào sương khói, thanh âm cũng mờ ảo giống như sương khói lãng đãng “Hồ Điện Lam, hỏa hồ chúc. . . hay trăm bảy mươi năm trước vì yêu nhị tiểu thư Vương phủ Cô Tô mà định cư ở tại Cô Tô. . . năm mươi năm sau, Vương tiểu thư từ thế, hắn liền ẩn cư trong núi Hình Vân, ngoại thành Cô Tô, chờ đợi Vương tiểu thư chuyển thế. . .”
“Núi Hình Vân?” Hồ Thập Bát vội hỏi “Núi ấy ta đã thử tìm qua, nhưng cũng không có tung tích của cữu cữu a.”
Đào nhi hé một con mắt, tà tà nhìn Hồ Thập Bát “Ngươi xía mồm vào nữa ta không nói. . .”
Vì thế Hồ Thập Bát tiếp tục ngồi ngay ngắn, cúi đầu ra vẻ thành kính.
Giọng nói trầm trầm mờ ảo của Đào nhi tiên nhân lại vang lên, không khí thần bí lại bao phủ.
“Vào một trăm hai mươi năm trước . . . trong một đêm mưa to gió lớn. . . một hắc y nhân xuất hiện trước cửa nhà Hồ Điện Lam, hắn nói gì đó với Hồ Điện Lam. . . Hồ Điện Lam nghe xong liền giận dữ, vung tay xuất thủ nhưng cuối cùng bị thảm bại. Sau đó, cữu cữu ngươi thất tung.”
Không khí thần bí nhanh chóng tán đi, Đào nhi tiên nhân ngữ tốc cực nhẹ, dứt lời cuối xong liền ngửa mặt lên “A ~ mệt ghê ~” thò tay sang thụ tinh bên cạnh “Cho ta trà ~”
Hồ Thập Bát trừng mắt đợi Đào nhi tiên nhân uống trà xong “Rồi sau đó?”
“Không có sau đó nha ~~” Đào nhi tiên nhân chớp mắt chớp mắt.
“Nhưng ta hỏi ngài là hành tung cữu cữu ta a!”
“A nha nha ~~ đừng có gấp mà ~~ hành tung của cữu cữu ngươi ~~~” Đào nhi tiên nhân đột nhiên che miệng mỉm cười, không hiểu sao Hồ Thập Bát trông nụ cười kia thế nào cũng giống như lão nương của mình mỗi khi cố tình phá đám cũng sẽ lộ ra nụ cười giống hệt như thế!
Đào nhi tiên nhân che miệng cười một hồi mới nói “Hành tung của cữu cữu ngươi cùng một vị đại nhân vật có liên quan ~~ ta đây tuy là không sợ cái kẻ đại nhân vật gì gì đó, nhưng cũng không muốn để bản thân mình dây vào phiền toái ~~ cho nên ~~~” Đào nhi tiên nhân vươn ngón trỏ tiêm tiêm ra, ấn lên chóp mũi Hồ Thập Bát ” Ta ~ quyết ~ định ~~ không nói ngươi nghe ~”
“Cáo từ!” Hồ Thập Bát nghe nàng nói xong, nghẹn một bụng khí, ôm quyền xoay người rồi lập tức bước đi.
Nhưng chân lại không bước được. . . mười mấy tiểu đồng vọt lên, ôm chặt lấy chân của Hồ Thập Bát, tất cả đều chớp chớp cặp mắt to tròn trong veo như nước nhìn Hồ Thập Bát “Hồ ly ca ca đừng có đi mà ~~~”
Lúc nãy các ngươi sờ sờ ta không phải là tự xưng tỷ tỷ sao . . . = =|||
Hồ Thập Bát cố gắng nhấc chân n lần nhưng vẫn thất bại, quay đầu nhìn Đào nhi tiên nhân “Ngài mau bảo các nàng buông tay.”
Đào nhi tiên nhân nhướng mày “Châc chậc nha ~~ hỏi xong chuyện liền đi ngay ~~ tỷ tỷ đây không thích tiểu hài tử không lễ phép như vậy đâu nha ~~~”
“. . . Đa tạ Đào Mộc tiên nhân đã chỉ điểm, Hồ Thập Bát phải mau chóng lên đường tìm cữu cữu, không tiếp tục ở lại quấy rầy.” Hồ Thập Bát sắc mặt tối sầm, nỗ lực rặng ra hữu lễ hữu mạo.
“Hành tung của cữu cữu ngươi liên quan đến nhiều nhân vật sự kiện lắm ~~ cái gọi là thiên cơ bất khả lậu, vẫn chưa đến lúc, hiện tại ta không thể nói cho ngươi nghe rõ ràng ~~ nhưng mà ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức, hắn rất an toàn.” Đào nhi tiên nhân nhìn Hồ Thập Bát bị áp đứng trước mặt, cười tủm tỉm “Nha ~~ xem như bồi thường việc ta không cho ngươi câu trả lời vừa lòng chuyện vừa rồi ~~ ngươi có thể hỏi thêm một vấn đề ~~”
Hồ Thập Bát nghĩ nghĩ, thân ảnh bạch y Long Quân lại hiện lên “Ta. . .”
“Ân?” Đào nhi tiên tử cười đến mặt loan mày loan.
“Ta muốn hỏi. . . Long cùng Trư. . . giữa hai cái đó, có quan hệ gì không . . .”
======================
Sau khi nghe hết thảy mọi chuyện Hồ Thập Bát kể chuyện mình đã trải qua ở hậu hoa viên nhà Lang công tử, cùng với phân tích quan hệ giữa Long và Trư của chính Hồ Thập Bát.
Trên đỉnh núi Bán Duyến Sơn, không khí đột nhiên trở nên thập phần vi diệu.
“Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! !” Đào nhi tiên nhân mặc kệ hình tượng, ôm bụng ngã lên tháp quý phi bắt đầu bạo tiếu. Thụ tinh hoa linh bên cạnh cũng lăn lăn trên cỏ cười thành một đoàn.
Mặt Hồ Thập Bát đỏ đến nỗi có thể sánh ngang với cua luộc.
Bộ. . .Bộ buồn cười đến vậy sao.
Lúc Hồ Thập Bát kể lại chuyện lúc đó vẫn còn ẩn giấu một khúc mắt trong lòng, bởi vì hắc y nhân cứu hắn vào phút cuối kia, Hồ Thập Bát cảm thấy có lẽ là hồ tộc nhân, hắn nghĩ nghĩ. . .nếu nói ra toàn bộ mọi chuyện, không chừng sẽ khiến vị ân nhân kia cùng toàn bộ hồ tộc gặp phiền toán, thế là chỉ nói đoạn đầu, bản thân làm thế nào nghe trộm được mấy kẻ không biết là loại yêu quái gì dùng ngôn ngữ kỳ lạ nói chuyện với nhau. Sau khi nghe thì hắn chỉ hiểu được bốn từ mấu chốt là Long, Trư, Nhân gian và sự thành. Hồ Thập Bát cho rằng đây là vấn đề thực sự nghiêm túc, bởi vì một tên hắc y nhân trong đó sức mạnh vừa tà ác vừa cường đại như thế, không nghĩ tới hắn thành thật nói ra vấn đề xong. . .
Lại bị chê cười đến như vậy. . .
Hồ Thập bát đỏ mặt nổi gân xanh “Cười đã đủ chưa?”
Đào nhi tiên nhân xoa xoa nước mắt do cười quá mức mà ra “A nha nha ~~ tiểu hồ ly ngươi thật sự là rất đáng yêu ~~~”
Phư!! Long với Trư có quan hệ gì ~~ cũng mệt hắn tưởng tượng ~~ chuyện này nếu như bị tiểu hỏa long tính tình hỏa bạo kia biết được, nhất định sẽ tức giận đến giậm chân a ~ thú vị thú vị ~~
“Khụ, quan hệ giữa Long với Trư sao ~~ Tiểu ca, ngươi không ngại thì tự mình đi hỏi bạch y Long Quân kia ~ hắn sẽ cho ngươi một cái đáp án thiệt là hoàn mỹ ~”
“Long Quân . . .” Hồ Thập Bát nhớ đến Long Quân, cảm thấy có chút ảm đạm. Ngày đó lúc hắn rời đi tuyệt quyết như thế, hẳn là sẽ không bao giờ đến tìm mình nữa. . .
Trên môi bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, Hồ Thập Bát hoàn hồn, liền thấy vẻ mặt Đào nhi tiên nhân biểu tình gian xảo gian tiếu, giống hệt như miêu nhi trộm được cá.
“Ngài ngài ngài . . . ngài . . ” Hồ Thập Bát sau một lúc mới phản ứng, một tay bịt miệng lại. Vừa mới nãy, cái kia, cái kia là hắn, hắn bị người ta hôn, hôn, hôn a a a a!!
Đào nhi tiên nhân le lưỡi “Bộ dáng ngươi cau mày rất đáng yêu ~~” đột nhiên nhấc tay xoa xoa ngực, ngửa đầu bốn mươi lăm độ phơi phới nhìn trời “Giống hệt như tiểu Sơn nhà ta. . .” Đột nhiên lại quay sang trừng mắt nhìn Hồ Thập Bát “Khẩn trương như vậy làm cái gì? Được đại mỹ nhân như ta đây hôn một cái là vinh hạnh của ngươi a ~~”
Không phải ảo giác!! Đào nhi tiên nhân ngày với lão nương Hồ Hồng Ngọc của mình, hoàn toàn là cùng một đức hạnh a a a a! Hồ Thập Bát vừa che miệng vừa kêu to trong lòng.
Đào nhi tiên nhân mở to hai mắt “Nha ~ Chẳng lẽ. . . đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi ???”
Đệ nhất thuần khiết ngây thơ hồ ly tinh từ cổ chí kim—— đồng chí Hồ Thập Bát đỏ bừng mặt mày lại một lần nữa hữu tình phụng hiến ~
Nhìn Hồ Thập Bát cúi đầu, toàn thân như muốn bốc lên hơi nóng như ngầm thừa nhận, Đào nhi tiên nhân mặt tràn đầy kinh hỉ “A nha nha ~~ cư nhiên là nụ hôn đầu nha ~~ lời to rồi ~~~~\(≧▽≦)/~”
Đào nhi tiên nhân tâm tình tuyệt đối hớn hở, cười nói “Được rồi ~ ta đây sẽ nói cho ngươi biết một việc ~ cứ cho là đáp lễ nho nhỏ với nụ hôn đầu kia đi ~~ nếu ngươi muốn gặp tiểu long quân kia thì thử đi về phía Tây Bắc mà tìm đi ~~ ở đó dạo gần đây yêu quái quấy nhiễu rất dữ dội, tiểu long quân hiện tại đang bận tối ăặt tối mày, ở đó chuyên tâm thu phục yêu quái nha ~~~~”
Hồ Thập Bát toàn thân bốc hơi giống bánh bao hấp, tạ ơn Đào nhi tiên nhân rồi xoay người đi về hướng chân núi. Thụ tinh hoa linh phía sau phát ra một trận thở dài ai thán, nhưng lần này không có nháo lên ôm chân hắn giữ lại.
Chỉ nghe thấy thanh âm chậm rãi của Đào nhi tiên nhân từ phía sau vẳng lại “Lần này gặp được tiểu long quân. . . các ngươi cũng đừng phân khai. . . duyên. . . không đổi a. . .”
Hồ Thập Bát xoay đầu lại, đã thấy hoa biện vũ mới vừa rồi còn bay lả tả đầy trời, nhà tranh, tháp quý phi, đồng tử cùng Đào tiên, tất cả đều chẳng thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một gốc đào thụ lẻ loi đứng trên đỉnh núi, tựa như chuyện vừa xảy ra lúc nãy cũng giống như một giấc mộng thoáng qua.
Gió thổi qua, một cánh hoa đào xoay tròn rồi đáp vào lòng bàn tay Hồ Thập Bát, phát ra thiển phấn sắc quang mang thấm vào lòng bàn tay. . .
Hồ Thập Bát chắp tay vái đào thụ, nói “Đa tạ tiên nhân.”
Trong tiếng gió, tựa hồ truyền đến tiếng cười đùa hi hi của tiểu đồng.
Hồ Thập Bát rùng mình một cái, hai chân quáng quáng hướng chân núi mà chạy.
______________________
Bán Duyến Sơn . Yên lung không thúy . Sơn tư tú mỹ
Núi Bán Duyên . Khói tỏa trời xanh . Dáng núi tuyệt trần
Hoa kỳ : thời gian hoa nở rộ
Xuyên việt : từ này chắc có nghĩa là siêu việt phi phàm, đâm tọt vào phong cảnh a =A= bạn chỉ biết là nó hông có ý tốt đẹp, chứ k thể nào diễn tả được nên đành phải giữ lại hai chữ này.
Thôn vân thổ vụ : hít hít nhả nhả khói a~~~~
Thủy yên đại : thuốc hút bằng tẩu dài
Thiên lại chi âm : thanh âm từ thiên nhiên / không trung
Nhất khâu chi hạc : chồn cùng một gò, hay theo như ngữ VN là cá mè một lứa, nồi nào vung nấy, ý chỉ chung là cùng một loại
Vô ngôn dĩ đối : dùng cách không thèm nói gì để đối phó lại
Bất tu : không biết xấu hổ, ý là chỉ mặt dày vô liêm sỉ
Hữu tình phụng hiến : tốt bụng tặng không