Hồ Giá

Chương 19: Chương 19




Hồ Thập Bát cảm thấy gần đây thân thể rất kỳ quái, luôn cảm giác mệt chết đi được. Ngủ bao nhiêu cũng giống như không đủ vậy, nhưng mà trước giờ chưa từng bị qua cái tình trạng này a, rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?

Hồ Thập Bát trong lòng nghi hoặc như vậy, nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, cơn mưa nhỏ cứ tí tách tí tách rơi không biết đến khi nào mới dừng, không khỏi cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn.

“Không biết mưa này bao giờ mới ngưng.”

Nghe Hồ Thập Bát nhẹ giọng nói như vậy, Long Quân mở to hai mắt, tựa cằm cọ cọ lên vai Hồ Thập Bát “Ngươi tỉnh dậy rồi thì mưa cũng sắp ngưng.”

“Tại sao chứ?” Hồ Thập Bát có điểm kỳ quái.

“Bởi vì ngươi nằm xuống là ngủ liền suốt hai ngày a, ta một mình nhàm chán muốn chết, tâm tình không tốt, ta tâm tình không tốt, trời đương nhiên là hạ mưa.” Long Quân nói cứ như đúng rồi.

Hồ Thập Bát quay đầu lại, thần sắc kinh ngạc nhìn Long Quân “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Hồ Thập Bát đỡ trán, hắn cư nhiên ngủ liên tục hai ngày! Mà vị Long Quân này cư nhiên cũng thành thành thật thật nằm cạnh hắn nằm luôn hai ngày.

Đang khi nói chuyện, tiếng mưa rơi bên ngoài quả nhiên dần dần nhỏ đi, rồi ngưng.

Thiên không dần dần trở lại quang đãng, nhìn sang phía tây, khiên không bích lam thế nhưng còn điểm thêm một từng vạt từng vạt lân mây hồng ửng đỏ.

Hồ Thập Bát không khỏi cảm thán, tâm tình Long Quân rất trọng yếu a, nếu ngày nào đó hắn khó chịu một cái, mưa liền lập tức rơi xuống nửa năm một năm a. . . Long Quân mà sinh khí thiệt thì, hậu quả đúng nghiêm trọng a ~

Long Quân đứng dưới mái hiên cạnh Hồ Thập Bát cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nói “Ta đói bụng.”

Như để chứng minh lời nói của Long Quân hoàn toàn là nói thật, liền sau đó một tràng ùng ục hơi bị lớn phát ra từ bụng Long Quân.

Long Quân kéo kéo tay áo Hồ Thập Bát, “Lúc trước không ăn gì cũng không cảm thấy đói, bây giờ mới hai ngày không ăn thôi, không biết tại sao lại cảm thấy đói bụng đến khó chịu muốn chết luôn.”

Hồ Thập Bát dở khóc dở cười nói, ngươi nếu thấy đói thì có thể tự mình xuống núi tìm vài thứ gì đó để ăn a.

Ngao Kiệt cau mày “Ta lo lắng ngươi ở trên núi một mình a. . . Hơn nữa, mấy thứ kia ăn không ngon, ta muốn ăn cá ngươi tự tay nướng.” nói xong liền chớp a chớp đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh đầy chờ mong nhìn Hồ Thập Bát.

Hồ Thập Bát vừa nghe, hiểu, tự mình đã lôi con sâu tham ăn trong bụng của Long Quân ra dưỡng a. . .

Hỏi Hồ Thập Bát tự tay nướng cá cho Long Quân hồi nào hả?

Việc này thì, phải nhắc lại cái ngày mà Hồ Thập Bát và Long Quân lần đầu tiên đến Thanh Vân Sơn này. . .

=========================

Ngày đó Long Quân mang theo Hồ Thập Bát kỵ trên lưng như ngồi máy bay mà bay bay giữa trời hết một chuyến rồi lại một chuyến đi đi đến đến, hắn mệt đến chịu hết nổi mới bảo chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, thế là Long Quân giáng xuống một đụn mây, đến một tòa sơn thượng.

Tòa sơn này chính là Thanh Vân Sơn.

Được rồi, tên này là do Long Quân đại nhân tự mình gọi, bởi vì đỉnh núi quanh năm mây mù xanh thẳm lãng đãng bất tán, cho nên liền mặc xác núi này trước kia gọi là gì, bắt đầu từ bây giờ, Long Quân lão nhân gia ta đây mở long khẩu, kêu nó là Thanh Vân Sơn.

Nói tiếp, lúc hai người mưới đến Thanh Vân Sơn này, Long Quân liền phát hiện ra một cái thác nước lớn cùng một thâm đàm, hóa thành long hình nhào xuống hí thủy, chơi đến quên đường về.

Hồ Thập Bát ngồi cạnh thủy đàm nhìn tên kia hí thủy một hồi cũng chán, đứng dậy dọc theo bờ đàm đi dạo xung quanh, kết quả Hồ Thập Bát dạo một vòng, cư nhiên dạo đến một nơi thật là hảo.

Nguyên lai dọc theo bờ đàm, băng qua khỏi thác nước một chút, rẽ sang chỗ lưng núi mà đi, lại rẽ thêm một lần nữa, cư nhiên có cả một mảng rừng tử trúc thật lớn.

Phải biết là thời điểm đó tử trúc không phải là loài có thể tùy tiện mọc dại, bởi vì nghe nói chỉ có ở trước chỗ của Quan Âm Đại Sĩ ở Nam Hải Phổ Đà Sơn mới có rừng tử trúc, cho nên bình thường chỉ có văn nhân nhã sĩ một lòng hướng phật mới có thể trồng được tử trúc trước gia môn.

Hơn nữa một đường Hồ Thập Bát cùng Ngao Kiệt lên núi hoàn toàn không hề nhìn thấy có nơi nào có tử trúc sinh trưởng, bởi vậy có thể thấy tử trúc này chắc chắn là do ai đó cố ý trồng trong này.

Hồ Thập Bát một bên suy nghĩ, một bên tiếp tục đi về phía trước. Trúc dần dần thưa, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi, tẫn xử trúc lâm cư nhiên xuất hiện một mảnh đất trống bằng phẳng to lớn.

Bãi đất trông vừa thấy kia nhất định là do con người tu chỉnh mới ra như vậy, thế dựa vào lưng núi, còn có một tòa nhà gỗ nhỏ không biết được dựng nên từ năm nào tháng nào. . .

Hồ Thập Bát cẩn thận đi qua nhìn nhìn, nhà gỗ này vừa nhìn đã biết có tuổi rồi, cửa sổ cửa chính đều đóng dày bụi bặm, hoang tàn đổ nát, nhưng mái nhà cùng tường bích cũng coi như kết cấu vững chắc, lại bởi vì địa thế kết hợp cùng hướng gió, tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng của thác nước đổ xuống, thực thanh tĩnh, hẳn chủ nhân lúc trước của ngôi nhà nhỏ này là một vị thanh tu.

“Một cái nhà nhỏ xíu tồi tàn có cái gì đáng nhìn đâu. . .”

Nghe thấy nam thanh vang lên, Hồ Thập Bát quay đầu lại, liền thấy toàn thân Ngạo Khặc chẳng mặc gì, đầu tóc ướt sũng nước dính lên trên người, nước theo tóc chảy xuống tí tách, không biết đã theo đến đây từ lúc nào.

Hồ Thập Bát liếc mắt ngó qua một cái, chỉ nói ngươi mặc y phục vào đàng hoàng!

Sau đó lập tức bình ổn a bình ổn tâm thần, rồi cúi thấp người xuống, từ cánh cử nhỏ đã tiêu hết một nửa chui vào nhà.

Nhà tuy nhỏ nhưng những thứ cần dùng cũng rất đầy đủ, giường gỗ đằng, y lê hoa, trác thổ táo thai, đầy đủ mọi thứ, tuy rằng bụi đóng có hơi nhiều nhưng dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn còn dùng được.

Hồ Thập Bát đứng trong nhà đánh giá mọi ngươi tự lẩm bẩm “Nơi này không tệ. . .”

Ngao Kiệt cũng theo sau, vừa vào liền một đầu dính nguyên cái mạng nhện to bự phía trên, còn đang luống cuống tay chân kéo kéo tơ nhện xuống.

Hồ Thập Bát đứng ở giữa nhà, hay tay nắm lại hai mắt nhắm lại, lầm rầm niệm vài câu gì đó rồi lập tức bắt đầu xắn tay áo.

Ngao Kiệt phía sau mặt xám mày trò cùng tơ nhện chiến đâu nhìn hắn như vậy liền gọi to “Ngươi làm cái gì vậy?”

Hồ Thập Bát đầu cũng không thèm quay lại, trực tiếp nhắm lên mái nhà “Tổng vệ sinh.”

Ngươi bảo, đi phá hoại đi, kia Long Quân một phát liền như thiên quân vạn mã mà làm tới, nhưng bảo hắn đi sửa sang lại thứ này thứ kia a. . .

Ngao Kiệt đầu tiên là bị dằm gỗ đâm vào tay, tiếp theo khi phụ nâng giường thì đụng phải đầu, Hồ Thập Bát vung tay lên, ngươi đi ra ngoài ngồi chơi đi!!

Vì thế Long Quân đại nhân đành chui ra khỏi nhà nhỏ, ngồi xổm trên đất.

Hồ Thập Bát xẹt qua xẹt lại từ mái nhà cho đến phòng trong phòng ngoài, mặc dù bận rộn nhưng động tác đâu vào đấy rõ ràng, thập phần có nội dung kỹ thuật đàng hoàng, cho nên hiệu suất công tác là tuyệt đối. Chỉ trong chốc lát đã đem cả căn nhà nhỏ dọn dẹp ra thành có hình có dạng, rất giống cái nhà.

Long Quân ngồi dưới đất chống cằm nhìn Hồ Thập Bát vội từ trong vội ra ngoài, bắt đầu lẩm bẩm “Phiền toái như vậy làm gì. . . tìm một gốc đại thụ, tìm một cái ao, chỗ nào ở mà chẳng được . . .”

Hồ Thập Bát tay áo xắn tới bả vai, trên đầu quấn một cái khăn lau mồ hôi đen thui, quay đầu lại cười “Ngươi có biết vì cái gì mà chữ gia ở phía trên có một chữ bảo không? Chính là tượng trưng cho phòng a, cho nên mới nói có phòng mới có nhà a, ngươi không phải bảo tương lai muốn định cư ở trong này sao, hiện tại dọn dẹp sạch sẽ chỗ này mới có lợi.”

Thái dương lúc này đã chìm quá nửa về phía tây, nương theo ánh chiều tà kim hồng sắc còn sót lại của thiên không, Ngạo Khặc nhìn Hồ Thập Bát trên trán rịn mồ hôi hướng mình nở nụ cười, tim bỗng nhiên hẫng đi một nhịp.

========================

Hồ Thập Bát đứng trước nhà nhỏ đột nhiên sáng sủa hẳn lên, chống tay lên thắt lưng nhìn thành quả lao động của mình, rất có cảm giác thành tựu.

Phía sau bỗng truyền đến thanh âm bạch bạch đập vào mặt đất, nhìn lại, thấy Long Quân xách theo hai con phì mỹ bạch ngư, ném phịch xuống đất, ngư kia hiện đang dùng sức giãy giụa trên mặt đất.

“Ở đâu vậy?”

“Trong đàm ở bên kia a.”

“Ngươi trảo ngư????”

Hồ Thập Bát không nhịn được mà dùng não bộ tưởng tượng ra bộ dạng Long Quân ngồi xổm cạnh thủy đàm giống như miêu miêu xuất trảo ra trảo ngư. . .

Này. . . phốc ~~~ thiệt đáng yêu ~~~ cực kỳ nha !!! Không phù hợp với hình tượng Long Quân anh minh thần võ ngươi a!

“Bản Long Quân muốn ăn chúng nó, là vinh hạnh của chúng! Là tự chúng nó nhảy ra đó!! Còn có rất nhiều con khác cũng nhảy lên bờ không được ta chọn, đều khóc lóc kìa!!” Long Quân cũng chống nạnh, lý sự vừa khí thế lại hùng hồn.

Làm ơn . . . Long Quân đại nhân, nói khoác cũng có chút thường thức được không vậy, cá cũng có nước mắt sao. . . Hồ Thập Bát 囧囧 mà nhìn Ngao Kiệt.

Ngao Kiệt ứ thèm quản Hồ Thập Bát hiện tại đang dùng ánh mắt gì nhìn mình, thẳng ngón tay chỉ vào cá trên mặt đất “Lần trước cá kia ăn thật ngon, ngươi làm cho ta ăn đi.”

Hồ Thập Bát biết Long Quân là đang nói đến đường thố ngư lần trước ăn ở Vọng Nguyệt Lâu. Có điều trên người đâu có gia vị nào, tại cái nhà nhỏ xoay qua xoay lại cũng chỉ có một ít muối ăn cùng một cái chảo không còn nguyên vẹn.

Tục ngữ nói xảo phụ hoàng nan vi vô mễ chi xuy còn gì, huống hồ gì Hồ Thập Bát còn là một con hồ ly thứ thiệt!!

Vì vậy muốn ăn đường thố ngư là không thể, không chảo không gia vị, bất quá ta có thể nướng mấy con cá này cho ngươi ăn. . .

Ngao Kiệt nhăn mũi hỏi, nướng ăn được sao? Không ngon ta không ăn đâu.

Hồ Thập Bát nói, ngươi cứ tự mình thử đi rồi sẽ biết. . .

Phải nói, Hồ Thập Bát của chúng ta đúng là rất có thiên phú nấu ăn, hai con cá đầu tiên nướng chín, đưa Ngao Kiệt, ăn đến thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi của mình cũng muốn nuốt luôn, lúc ăn luôn mồm khen ăn ngon.

Ăn xong lại te te chạy đến ao mò thêm bốn con. Một lần nữa nướng rồi chia đều ra ngồi ăn với Hồ Thập Bát.

Ăn uống xong xuôi, Hồ Thập Bát bắt đầu cảm thấy vừa mệt vừa buồn, đến nỗi mi mắt cũng mở lên không nổi, vừa chui vào phòng đã ngã ụp lên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Tỉnh lại mở mắt ra thì đã là chuyện của hai ngày sau đó. . .

______________________

Trên đầu gia có một cái tự bảo : (家 ~ 宝): dòm thì quả thực đúng là trên đầu chữ ‘gia’ có một chữ ‘bảo’, nét hình vuông dòm giống cái phòng, nên chắc bảo trước tiên phải có phòng sau mới có nhà được

= =||| tra dict không thấy nói tới cái này, có lẽ này như 1 dạng nói miệng của người ta quá, chỉ là đoán mò thôi (ai biết thỉnh chỉ giáo)

Xảo phụ hoàng nan vi vô mễ chi xuy : câu gốc vốn là xảo phụ vô mễ chi xuy, tức là phụ nữ giỏi không gạo cũng nấu được, còn câu này là dù xảo phụ có đến mấy thì cũng khó mà không gạo nấu cơm, đối lập hoàn toàn a ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.