Vào ban đêm, nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm thấp, gió cũng bắt đầu nổi lớn, trúc diệp khô vàng run rẩy trong gió, phát ra tiếng sàn sạt.
Đại trạch Hồ gia, Tây khóa viện.
Trong phòng Thập Bát, lại không hề có chút ảnh hưởng nào từ cái rét lạnh bên ngoài, ấm áp tựa như mùa xuân.
Ở giữa phòng đặt một hỏa bồn, than bên trong đang cháy rừng rực, tỏa ra hơi nóng khiến cả phòng bị hun đúc nóng rực. Ánh nến nhàn nhạt khẽ lay đọng, trên giường, sau bức liêm màn trướng rũ, Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát, đang đòi Hồ Thập Bát kể lại những chuyện trước đây cho mình nghe.
“Trước đây không phải ta đã từng nói cho ngươi nghe rồi sao?”
“Không đủ! Còn rất nhiều chuyện ngươi chưa nói với ta, giống như hôm nay ngươi gặp bằng hữu của ngươi, nói chuyện với nhau, những chuyện đó ta chưa từng nghe qua lần nào.” Ngao Kiệt bĩu môi bất mãn, chuyện của lão bà mình tự dưng bản thân lại không biết, điều này sao coi được chứ!
Thập Bát có chút bất đắc dĩ “Chuyện lâu lắm rồi, nhiều chi tiết ta cũng không còn nhớ rõ a… Hơn nữa lúc dùng phạn, không phải ngươi bảo nương kể lại rất nhiều rồi sao?”
Vừa rồi, lúc cả nhà dùng vãn phạn, Ngao Kiệt cũng đã quấn lấy Hồng Ngọc, bắt nàng kể lại cho mình nghe một đống chuyện trước đây của Thập Bát. Ngay cả Thập Bát trước đây như thế nào tè dầm, như thế nào bướng bỉnh không nghe lời trèo lên cây, rồi lại sợ hãi đến xanh cả mặt, sợ đến mức nằm úp sấp trên cây run rẩy cả đêm… những chuyện làm Thập Bát xấu hổ đỏ bừng cả mặt, còn Ngao Kiệt thì ngược lại, nghe đến say mê hai mắt bừng sáng.
“Còn chưa đủ! Ta còn muốn nghe thêm thật nhiều chuyện của ngươi mà~” Ngao Kiệt ôm Thập Bát, gượng nửa người ngồi dậy làm nũng lắc lư thân mình.
Thân thể Thập Bát cùng Ngao Kiệt dính sát vào nhau, Ngao Kiệt vì muốn làm Thập Bát ấm áp nên ngay cả chân cũng quấn lấy chân Thập Bát, hiện tại lắc lư như vậy làm cho Thập Bát cũng lắc lư theo. Thập Bát vội vỗ tay Ngao Kiệt, nói “Ngươi nhẹ chút… cẩn thận bụng…”
Vừa nghe như vậy, Ngao Kiệt mới kịp phản ứng lại, hiện tại thân thể Thập Bát không giống như trước đây, lúc nãy bản thân kéo theo Thập Bát lắc qua lắc lại làm cho thắt lưng lay tới lui mạnh như vậy, vội ngừng lại động tác, đưa tay đặt lên bụng Thập Bát nhẹ nhàng xoa xoa, vuốt vuốt cái bụng của Thập Bát.
Da, Ngao Kiệt hạnh phúc cọ cọ lên ót Thập Bát, miệng nói “Bảo bảo, bảo bảo ~~ là bảo bảo của chúng ta ~~ có tới hai đứa a ~~” cách một lớp y phục sờ sờ cảm thấy không đủ, liền thò tay luồng vào dưới y phục Thập Bát, tiếp tục sờ.
Bàn tay to rộng của Ngao Kiệt sờ sờ nơi cái bụng có chút lành lạnh của Thập Bát, giống như lập tức xua tán đi cái lạnh cùng cái đau hơi trướng trướng. Thập Bát thoải mái đến run rẩy trường tiệp, khẽ thở hắt ra một cái, nhích bụng gần hơn về phía Ngao Kiệt.
Ôm Thập Bát, Ngao Kiệt nhẹ nhàng hỏi “Thập Bát, ngươi nói hài tử của chúng ta, sẽ như thế nào?”
Những lời này vừa hỏi ra, bản thân Thập Bát cũng ngẩn cả người. Hắn đúng thật là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhi tử của mình và Ngao Kiệt… Thập Bát khẽ vuốt hỏa hồng trường phát vương vãi trước mặt mình, nói “Tất nhiên là giống ngươi…”
“Giống ta?” Ngao Kiệt cau mày, tưởng tượng ra cảnh hai tiểu long giống hệt như mình quấn quanh Thập Bát, bĩu môi nói “Giống ta… Nếu thựa là giống ta, nhất định cũng sẽ rất thích ngươi. Đến lúc đó sẽ giành ngươi với ta…”
Trong đầu Ngao Kiệt lại hiện lên hình ảnh hai tiểu hỏa long giống mình như đúc bám lấy Thập Bát, vẫy cỡ nào cũng không chịu buông, trên trán bất giác nổi gân xanh “Giống ta có cái gì hảo! Không có chút nào đáng yêu!”
Nghe Ngao Kiệt nói như vậy, Thập Bát không nhịn được mà phì cười, nghiêng người chồm lên hôn khóe miệng Ngao Kiệt “Ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu a ~ vừa uy phong, lại vừa đáng yêu…”
Được Thập Bát khen là đáng yêu, Ngao Kiệt chớp chớp mắt, gò má ửng hồng, vùi đầu vào lưng Thập Bát, miệng hàm hồ nói “…ta muốn tiểu hồ ly a!”
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Ngao Kiệt, Thập Bát vô thức cười thành tiếng. Ngay sau đó lại kêu đau một tiếng, nguyên lai là Ngao Kiệt vùi mặt vào lưng Thập Bát, thấy ai đó cười mình như vậy liền không hài lòng, há miệng cắn Thập Bát một cái.
======================
Nửa đêm, Hồ Thập Nhị tỉnh giấc, cảm thấy bụng có hơi đói. Bụng đói cứ kêu ục ục làm nàng ngủ không được, ngủ không được lại cảm thấy lạnh run, trùm người trong chăn trở mình qua lại mấy lượt, giằng co nội tâm một hồi, cuối cùng bò xuống giường mặc y phục tử tế, sau đó mò mẫm xuống trù phòng xem còn gì có thể ăn được không.
Mới vừa ra khỏi cửa, thò tay khép lại, liền thấy một đạo nhân ảnh lén lút đi vào Tây khóa viện của Thập Bát.
“A nha? Đã trễ thế này… Là ai đây a?”
Tuy Thập Bát ở cùng Long Quân, vô luận là kẻ nào đến cũng không có gì cần lo lắng…
Nhưng… Hồ Thập Nhị đảo mắt một hồi, nắm chặt y phục trên người, lặng lẽ đi theo.
Hồ Thập Nhị nương theo ánh trăng nhìn vào bên trong Tây khóa viện, chỉ thấy nhân ảnh kia rón ra rón rén bước đến trước cửa sổ nhỏ nơi phòng Hồ Thập Bát, áp vào cửa sổ nghe động tĩnh bên trong một lúc, đột nhiên gục đầu xuống bắt đầu thút tha thút thít. Hồ Thập Nhị đảo mắt trắng dã, đứng phắt dậy, không cần phải lén lút, nàng biết thân ảnh kia là ai rồi.
Thập Nhị bước qua, cũng ngồi xuống dưới bệ cửa sổ, nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng cười đùa, vỗ vỗ bả vai người nọ, thở dài nói “Hoa Si thiếu gia, ngươi trở về thực là nhanh a… Đừng khóc, trời lạnh như vậy… ngươi khóc, gương mặt bạch ngọc của ngươi nhăn nhó thành một đống bị gió thổi hư da bây giờ… đã ăn cái gì chưa? Theo ta đến trù phòng đi!”
Thắp đăng, trù phòng lạnh như băng chỉ cón sót lại vài chiếc màn thầu. Thập Nhị hâm nóng màn thầu lại, xào thêm hai cái trứng rán, cầm đôi đũa đưa cho Hoa Si vẫn còn đang nức nở “Ăn hay không?”
Hoa Si ngẩng đầu, yên lặng tiếp nhận chiếc đũa, ánh mắt chăm chú nhìn Thập Nhị một hồi, đột nhiên ra vẻ áy náy mà nói “Thập Nhị cô nương… ta biết cô nương đối với ta có hảo cảm… Nhưng, thực xin lỗi, lòng ta đã thuộc về Thập Bát ca ca…”
Thập Nhị run rẩy khóe miệng nói “Hoa Si công tử, tại sao ngươi cứ thích dát vàng lên mặt mình như vậy… Rốt cuộc ngươi có ăn hay không? Muốn ăn thì cầm đũa mà ăn, đừng có lôi thôi dài dòng nữa.”
Bị Thập Nhị hung dữ, Hoa Si lại càng khóc dữ dội hơn, im lặng cầm lấy màn thầu, tuy rằng không dừng khóc nhưng động tác tay cũng rất nhanh, vung đũa mấy cái, cả đĩa trứng rán hầu như chẳng còn chút gì, Thập Nhị vội vàng giật lấy cái đĩa lại nói “Cái này không được ăn! Ta chưa có ăn mà!”
Hoa Si lại vài hớp tiêu diệt hết đám màn thầu, lúc này mới buông đĩa xuống, thở dài một cái thật là sâu nói “Ta cả đời này, lần đầu tiên biết yêu một người, chính là Thập Bát ca… hư hư hư chưa gì đã bị tên hồng mao quái kia đoạt đi rồi… TUT ta còn định chờ ta đợi ở chỗ của lão yêu bà…” nói đến ba chữ lão yêu bà, âm lượng Hoa Si rõ ràng vô thức mà thả xuống mức thấp nhất, lại cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận Hồng Ngọc không có, mới tiếp tục nói “…thoát ra liền chạy đi tìm Thập Bát ca, cùng nhau song túc song phi… Không ngờ… không ngờ Thập Bát ca cùng tên hồng mao quái kia, cả hài tử cũng có luôn rồi… Thập Bát ca, tại sao huynh lại có thể phụ ta… yêu sinh của ta có còn cái gì ý nghĩa nữa đâu chứ hư hư hư TUT…”
Thập Nhị vừa ăn, vừa khuyên bảo, người ta nói trên đời này thiếu gì cây cỏ, ngươi mới động tâm đã đi yêu cái cây cỏ đệ đệ của ta là sao? Vả lại, cỏ này cũng có chủ rồi, ngươi bỏ cuộc đi. Vả lại a, người ta Thất Long Quân cũng không phải là đoạt đi Thập Bát từ tay ngươi, người ta hơn bốn trăm năm trước đã cùng nhau định chung thân rồi, ngươi mới là bên thứ ba ở đâu ra chui vào có a! Không phải, ngươi ngay cả bên thứ ba cũng không được tính nữa… Thập Bát căn bản là coi ngươi như muội muội thôi. Bây giờ Thập Bát với Thất Long Quân ngay cả hài tử cũng sắp sinh rồi, ngươi mau mau chết tâm, tuyệt hi vọng đi, mau mau đi tìm mùa xuân của chính mình đi!
“Hài tử… Hoa Si đột nhiên nghe được hai từ mấu chốt trong lời của Thập Nhị, ngay tức khắc dừng nức nở.
Hài tử của Thập Bát ca… không phải là Tiểu Hồ Thập Bát sao!!
“Đúng nha!!” Hoa Si quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng nhìn Hồ Thập Nhị nói “Ta tại sao lại không nghĩ đến nha!! Bảo bảo Thập Bát ca sinh cũng là tiểu hồ ly đáng yêu giống hệt Thập Bát ca a > < đến lúc đó ta có thể tự mình dưỡng thành!! Sau đó cùng Thập Bát ca ca và hài tử, ba người cùng nhau sống chung một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc ~~ a ha ha ha ha ha ha ha ~~!”
Nhìn Hoa Si một cước dẫm nát băng ghế ngồi, nắm tay thành quyền, ngửa đầu bốn mươi lăm độ hướng lên trời cười một cách ngu ngốc mà nghĩ về mộng tưởng hão huyền, Thập Nhị lắc đầu.
Người này, hết thuốc chữa rồi…
=====================
Mấy ngày nay, Hồng Ngọc vẫn cứ cảm thấy, Thập Bát nhà mình dựng hoài thai, hình như không giống với mấy hồ ly tinh khác.
Hồ ly tinh tuy đã tu luyện thành tinh, nhưng trong cốt tử vẫn chỉ là một con hồ ly, vài sinh lý đặc thù chung quy không thể nào thay đổi được. Thí dụ như nói, trong thai kỳ, tính cách sẽ càng trở nên mẫn cảm đa nghi, sợ chịu kích thích, trong lúc hoài thai không thể hành phòng, sợ ánh sáng, sợ thanh âm, thần kinh cũng sẽ có chút yếu đuối đến nỗi nhìn thấy ánh sáng có chút chói lóa cũng sẽ chịu không nổi, hễ động một chút sẽ cảm giác như bị hóa thai.
Ban đầu, Hồng Ngọc còn dựa theo kinh nghiệm này của chính mình mà chiếu cố Hồ Thập Bát, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Không thể hành phòng?
Sai! Là buộc phải hành phòng, hơn nữa Ngao Kiệt càng mãnh liệt với Thập Bát bao nhiêu thì tinh thần Thập Bát càng hảo bấy nhiêu.
Sợ ánh sáng? Sợ thanh âm?
Thập Bát vừa đến yêu giới, liền dẫn theo Thất Long Quân đi khắp nơi yêu giới, chỗ nào có thể vui chơi đều không chừa. Ngày hôm qua còn mang theo cái vị Thất Long Quân cực thích ăn dấm chua đến tụ hội với bằng hữu, lúc đi vị Long Quân cái mặt so với Trường Bạch Sơn còn dai hơn, khiến Hồng Ngọc lo muốn chết, có khi nào ngồi trên bàn trò chuyện xong đánh nhau không?
Kết quả, lúc tối cả hai trở về, Ngao Kiệt bám lấy Hồ Thập Bát giống như con mèo nhỏ, không chịu buông, hai người thân thân mật mật, một chút cũng không cảm thấy là có người đang tức giận a!
Hồng Ngọc gãi cằm, suy tư một lúc về Hồ Thập Bát… Nhi tử nhà mình, thật sự là không đơn giản a ~~