Hồ Giá

Chương 68: Chương 68: Phiên Ngoại 18




Hai bảo bảo nở cùng một đản, phá vỏ đản là lúc ánh lửa đại thịnh, ngay cả phòng ở đều thiêu sạch sẽ, Thập Bát cùng Ngao Kiệt ai cũng không chú ý là bảo bảo nào chui ra trước, kỳ thật cho dù lúc ấy nhớ rõ cũng không có tác dụng gì.

Hai tiểu hỏa long ở trên bầu trời xoay quanh phi vũ nửa ngày, rơi trên mặt đất lại hóa hình người có bộ dạng giống nhau như đúc, căn bản phân không rõ người nào là người nào.

Hồ Thập Bát lôi kéo hai bảo bảo hỏi:

“Các ngươi hai đứa, phá vỏ đản ai ra trước?”

Bảo bảo bên tay trái mở miệng nói:

“Hồi phụ thân, phá vỏ đản là ta bay ra trước ~”

Hồ Thập Bát nghe vậy mỉm cười nói:

“Vậy ngươi làm ca ca.”

Tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu bảo bảo bên phải ôn nhu nói:

“Ngươi làm đệ đệ.”

Oa nhi bên trái nhìn Thập Bát, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn chu ra, một đầu bổ nhào vào trong lòng Thập Bát, hấp hấp cái cái mũi nhỏ giọng nói:

“Ta không cần làm ca ca…… Làm ca ca, phụ thân sẽ thương đệ đệ, không thương ta T^T”

Thập Bát hống nó nói, cha thương ngươi, đừng khóc đừng khóc nga ~~ lúc này đứa còn lại cũng náo loạn nói ta cũng muốn phụ thân thương…… Ta cũng muốn phụ thân ôm ~~ Thập Bát một bên ôm một bên hống, có điểm luống cuống tay

chân.

Ngao Ly vuốt cằm nhìn cảm thấy thú vị, hắn từ lúc vào phòng cho đến giờ vẫn đứng phía sau mọi người, lấy tay yên lặng chọc chọc Ngao Kiệt nói:

“Tiểu thất a ~ có con chính là như vậy, có rất nhiều lạc thú a ~~ ngươi xem, hai tiểu tử kia đều đang làm nũng, hảo đáng yêu a, so với người làm phụ thân như người hảo hơn nhiều ha ha ha ha……”

Ngao Ly còn chưa có cười xong, chợt nghe ầm ầm một tiếng, nhất đại phiến tường đã bị Ngao Kiệt đánh sập!

Bàn tay to của Ngao Kiệt đẩy đẩy đám người đang vây quanh, tiến lên cầm lấy bảo bảo đang oa trong lòng Thập Bát làm nũng dùng sức xoa bóp lên:

“Ta thương ngươi!!”

“A!! Đau quá đau quá a!! Phụ thân cứu mạng a!!”

Hai bảo bảo bị Ngao Kiệt thô bạo “yêu thương”, vung tay nhỏ bé trảo a trảo, lớn tiếng hướng Thập Bát cầu cứu.

Thật vất vả bảo bảo mới được Thập Bát đoạt trở về, lộ nước mũi nước mắt oa oa khóc lớn.

Ngao Kiệt mặt mũi bầm dập, trên đầu đều bị mọi người cho “ăn bánh bao nóng hôi hổi”.

Một đám người vây quanh Ngao Kiệt giáo huấn hắn:

“Ngươi đây là phát điên cái gì?! Đều đã làm phụ thân! Một chút bộ dáng cũng không có! Có người thương yêu đứa nhỏ như vậy sao? Tiểu hài tử tế da nộn thịt sao chịu nổi ngươi ép buộc như vậy?”

Ngao Kiệt nghẹn một cỗ không nói nên lời, đẩy mọi người qua đi đến bên cạnh Thập Bát.

Thập Bát đem bảo bảo đặt ở trên bàn, kiểm tra một chút thấy bảo bảo không có bị thương, chỉ bị chà xát nên đỏ bừng, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lửa giận cũng bùng lên.

Quá mức rồi! Nào có ai làm phụ thân như vậy! Quay đầu cắn răng tức giận trừng mắt Ngao Kiệt, Ngao Kiệt muốn nắm tay áo Thập Bát, đối diện ánh mắt Thập Bát, tay ngừng lại một chút, dừng ở giữa không trung.

Thời điểm hai người nhận thức cũng có cãi nhau vài lần, tuy lúc ấy có tức giận, nhưng Thập Bát chưa từng dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy nhìn hắn! Bị Thập Bát nhìn chằm chằm như thế, Ngao Kiệt chỉ cảm thấy ngực của mình bị người hung

hăng đánh một quyền, ngực vừa buồn vừa đau.

Không muốn để ý tới Ngao Kiệt, Thập Bát ôm lấy đứa nhỏ, hướng ra phía ngoài đi đến. Ngao Kiệt cảm thấy chính mình nên làm cái gì đó, nhưng chân vừa động, chợt nghe Thập Bát lạnh lùng nói:

“Ngươi đừng theo.”

Nói xong, một nước đi ra ngoài.

Người bên cạnh cũng nhìn ra Thập Bát sinh khí là thật, đều quở trách Ngao Kiệt không phải, vốn là một chuyện vui vẻ, lập tức có hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, người khác cầu đều cầu không được đâu, ngươi lại khen ngược, chọc người

sinh khí!

Thập Bát không để ý ngươi, ngươi xứng đáng! Nếu là ta a, một cước đá bay ngươi!

Vài huynh đệ của Ngao Kiệt đều khuyên hắn, nói không có việc gì a không có việc gì, Thập Bát vốn rất tốt, hiện tại chỉ là do nổi nóng, ngươi chờ Thập Bát hết giận rồi đi theo hắn nói lời xin lỗi……

Hồng Ngọc nói một tiếng, nói cái gì? Với ai giải thích? Cảm tình với đứa nhỏ kia không phải là ngươi mười tháng mang thai…… A không đúng, không phải mười tháng…… Không phải ngươi mang thai vài tháng, chịu nhiều thống khổ mới sinh

hạ, ngươi sao có thể hiểu được!

Hừ! Ta nói cho ngươi ~~ Thập Bát nhà chúng ta nhìn cử chỉ ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng phải không? Kỳ thật a, tính tình y rất quật cường! Có khả năng sẽ không để ý tới ngươi mấy trăm năm!

Người khác nghe xong lại nói Hồng Ngọc cũng đừng có dọa Ngao Kiệt……

Người lục đục đều đi rồi, chỉ còn lại có Ngao Kiệt ngơ ngác đứng tại chỗ, vừa rồi người khác hù dọa hắn, khuyên giải hắn, Ngao Kiệt một chữ cũng không có nghe vào, hắn hiện tại đầu óc quanh quẩn đều là câu kia lạnh như băng của Thập Bát: Ngươi đừng theo!

Trong mắt Ngao Kiệt đều là ánh mắt Thập Bát trừng hắn trước khi đi ra ngoài.

Ngao Kiệt cảm thấy trong đầu loạn rầm rầm, vô luận như thế nào cũng không rõ ràng, trước khi gặp Thập Bát, hắn làm chuyện gì đều là muốn làm liền làm, không hề băn khoăn. Về phương diện tình cảm lại trống rỗng, chưa từng có tốn tâm tư lo lắng qua.

Mà Thập Bát cũng là một cái vô cùng đơn giản thật tình, lúc hai người mới quen nhau, đều chỉ cảm thấy đối phương thực đặc biệt, cùng một chỗ liền cảm thấy vô cùng khoái hoạt, ai cũng không biết loại tâm tình đó là thích, sau rốt cục hiểu

được tâm tình của mình, hai người mến nhau liền đến gần nhau, toàn tâm toàn ý với nhau, trong mắt chỉ có đối phương, ai cũng chen vào không lọt.

Nay lại có hai đứa nhỏ, đem lực chú ý của Thập Bát đoạt đi, Ngao Kiệt luôn luôn bá đạo tùy hứng như tiểu hài tử bình thường, hiện tại vui sướng vì được làm phụ thân đã sớm tiêu tán, thầm nghĩ chính là hai đứa nhỏ đang cướp đoạt Thập Bát của hắn, tâm của y sau này sẽ không đặt một mình trên người hắn nữa, vô hạn bi thương nổi lên.

Ngao Kiệt không rõ tâm tình của hắn hiện tại như thế nào, có chút ảo não, lại giống như có chút ủy khuất……

“Ai…… Hồng mao quái, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi……”

Vốn hẳn là chỉ còn lại có Ngao Kiệt một mình, trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm, Ngao Kiệt vòng vo đảo mắt tìm chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy góc tường một đoàn bóng đen giật giật, chậm rãi đứng dậy, nguyên lai là hắc Hoa Si.

Ngao Kiệt hiện cũng không có tâm tình đi trừng hoa si, chỉ đem ánh mắt trở về, không nói lời nào.

“Ta biết loại cảm giác này, sợ hãi Thập Bát ca bị cướp đi, về sau không còn là của riêng một mình ngươi nữa……”

Hoa Si nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhíu mày nói:

“Nhưng hồng mao, ngươi đã quên, hiện tại ngươi cùng Thập Bát ca thân phận đã thay đổi, đều biến thành phụ thân. Thập Bát ca đã thích ứng được thân phận mới, nhưng ngươi còn không có.”

“Cho dù Thập Bát ca có đứa nhỏ, ngươi vẫn là người độc nhất vô nhị.”

Hoa Si cô đơn nhìn Ngao Kiệt, lẩm bẩm nói:

“Ta hảo hâm mộ ngươi a…… Nếu Thập Bát ca có thể sinh cho ta sinh hai đứa nhỏ như vậy, ta nhất định khoái hoạt đến chết.”

“Hồng mao quái, những lời này, là tạ lễ vì ngươi đã cứu ta một mạng đi.”

Nói xong câu đó, Hoa Si vuốt tóc, sửa sang lại quần áo, cũng đi mất.

Sắc trời dần dần tối đi, ngoài cửa sổ có ánh sáng chợt lóe rồi tắt, rốt cục sáng lên, bắt đầu lên đèn.

Bên ngoài xa xa nghe được Thập Nhị hô ăn cơm a ăn cơm, Ngao Kiệt một người đứng ở trong phòng tối như mực, nghe được thanh âm cũng không động đậy, trong phòng rất lạnh, hắn lại cảm thấy tâm chính mình lạnh hơn.

Thập Bát…… Sẽ không chán ghét chính mình đi?

Nghĩ vậy, Ngao Kiệt liền cảm thấy trong lòng đau quá, đau đớn kia khó có thể chịu được, làm cho hắn rên rỉ ra tiếng, thống khổ loan hạ thân mình.

==========================================

“Ngao Kiệt?”

Thập Bát cầm trản đăng, vén màn tiến vào phòng, chỉ thấy Ngao Kiệt cau mày, ôm ngực cung hạ thân mình, vội vàng ném cây đèn trong tay, một phen đỡ hắn.

Ngã vào trong lòng chính mình, thân thể Ngao Kiệt thế nhưng lạnh như băng, Hồ Thập Bát trong lòng không khỏi kinh hãi, Ngao Kiệt chính là hỏa long, bình thường nhiệt độ cơ thể so với chính mình cao hơn, hiện tại như thế nào lại lạnh như băng? Bị bệnh? Nghĩ vậy, Thập Bát liền muốn đứng dậy đi tìm lão long quân, Thập Bát thân hình vừa động, liền bị Ngao Kiệt chặt chẽ bắt lấy.

Cây đèn rơi trên mặt đất, lăn a lăn, tắt, trong bóng đêm ánh mắt Ngao Kiệt lại sáng ngời, Thập Bát cảm giác được đến Ngao Kiệt run run ôm chặt lấy chính mình, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt y.

Thập Bát…… Ngươi đừng…… Chán ghét ta……

Thập Bát thở dài, cũng gắt gao ủng trong thân thể người yêu, nhẹ nhàng nói.

Đứa ngốc…… Ta như thế nào có khả năng……

Câu nói kế tiếp của Thập Bát bị Ngao Kiệt nuốt vào trong môi, nhiệt độ trong phòng tăng lên, dần dần trở nên ấm áp……

“Thập Bát! Thất long quân hắn còn đang nháo……”

Hồ Thập Bát nói đi tiền đường tìm Ngao Kiệt gọi hắn ăn cơm, đi nửa ngày cũng không trở về, Hồ Thập Nhị sợ bọn họ hai người lại ầm ĩ với nhau, liền chạy tới, nhưng vừa nhấc màn, nương theo đèn lồng trong tay vừa thấy……

“Nha!!”

Hồ Thập Nhị lỗ mãng buông rèm cửa thét chói tai chạy ra xa vài thước.

Ôm mặt đỏ bừng hồi tưởng lại một màn vừa thấy kia, Thất long quân nằm ở trên người Thập Bát, bọn họ, bọn họ……

Y nha ~~ Hồ Thập Nhị không khỏi hận chính mình rất không trấn tĩnh, khó có được cơ hội a ~~! Chính mình như thế nào cũng chỉ nhìn thoáng qua liền chạy đi! Sách!

Nghĩ nghĩ vẫn là đi trở về nhà chính, thanh thanh cổ họng nói:

“Các ngươi….. cái kia…… Không cần sốt ruột…… Từ từ đi ~~ chúng ta sẽ chừa cơm cho các ngươi ~~~”

Nói xong chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.