Hồ Giá

Chương 76: Chương 76: Phiên Ngoại 26




Ngũ Long quân Ngao Ly trên lưng vác một cái bao gấp cỡ hai lần hắn, căng cái mặt thối như ai cũng thiếu hắn năm trăm vạn, từ từ đáp xuống trước căn nhà gỗ nhỏ ở Thanh Vân Sơn.

Lão Long quân và Lữ Đồng Tân đang chơi cờ, Hồng Ngọc và các trưởng lão Long tộc ngồi dưới tán cây, uống trà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, các vị Long quân trẻ tuổi và các tỷ tỷ của Thập Bát đang làm bánh trung thu, không ai phát hiện ra Ngao Ly đã đến.

Ngao Ly thả cái bao ngồi xuống bàn đá, lấy hoa quả và bánh ngọt trên bàn, im lặng ăn.

Lục Long quân nãy giờ ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi với Tiểu Bính, hiện cảm thấy hơi mệt, đứng dậy duỗi thắt lưng một cái, lắc lắc cổ, dư quang thấy được Ngao Ly liền cười chào hỏi: “Yo! Ngũ ca tới rồi?” Thong thả bước tới trước thấy khuôn mặt đó của Ngao Ly, không khỏi bật cười ‘phụt’ một tiếng: “Mặt của Ngũ ca sao lại thối tới vậy? Bắt chước Tiểu Thất sao?” Đang nói chuyện, một làn hương làm người ta thực dục đại khai bay ra từ cái bao bên người Ngao Ly, Lục Long quân chớp chớp, hít sâu một hơi giơ ngón cái: “Thơm quá~! Ngũ ca, trong bao của ngươi toàn là đồ ăn phải không? Không hổ là Ngũ ca a~! Là gì vậy là gì vậy?” Nói xong vươn móng vuốt định mở bao ra, Ngao Ly nhanh như chớp ‘bộp’ một tiếng đập tay Lục Long quân, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đây là đồ chuẩn bị cho Thang Viên Hoa Đăng, không có phần của ngươi!”

Thổi mu bàn tay bị đánh đỏ, Lục Long quân bĩu môi: “Ngũ ca thật keo kiệt~~”

Toàn thân Ngao Ly tỏa ra khí tức áp thấp “Đừng để ý ta, phiền quá!”, suy nghĩ xem nên ăn cái gì tiếp theo đây. Nhưng lão lục Long gia vẫn không biết nhìn sắc mặt, hoàn toàn không nhìn cái mặt xám đen của Ngao Ly, ngó vào không trung sau lưng Ngao Ly một hồi, quay đầu hỏi: “Ngũ ca, không phải ngươi nói người ấy nhà ngươi hôm nay cũng tới sao? Bóng dáng của Chiến thần đại nhân đâu?”

Hai chữ Chiến thần vừa rời khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’ giòn vang, chén trà trong tay Ngao Ly xuất hiện một khe nứt, khóe miệng Ngao Ly run rẩy, sắc mặt lại đen thêm một trận!

Chiến thần của Thiên Giới, cũng chính là ái nhân yêu dấu của Ngao Ly, coi trọng mặt mũi lại không được tự nhiên… Tuy quan hệ với Ngao Ly cả Thiên Giới đã là thần thần đều biết, vậy mà ở nơi công cộng còn muốn giả vờ đứng đắn cùng Ngao Ly chỉ là bằng hữu bình thường.

Đợt gặp gỡ Trung Thu lần này, Ngao Ly khuyên mãi Chiến thần đại nhân mới đồng ý theo hắn tới Thanh Vân Sơn, cùng mọi người đi Thiên Sơn thăm hỏi hai tiểu hỏa long.

“Dù gì cũng không phải người ngoài, chỉ có mấy người nhà ta, thêm người nhà Thập Bát, bọn Lữ Đồng Tân cũng đi a~ Ngươi cứ coi như nghỉ tết, tới nhà bằng hữu ăn bữa cơm đi?”

Điểm mẫn cảm phía sau cực thong thả mà bị nghiền nát, hành khẩu phía trước lại bị đè xuống không thể phóng thích, Chiến hần đại nhân gắng giãy dụa không để khoái cảm nuốt mất thần trí, thời điểm nghe lời Ngao Ly nói bên tai mình như thôi miên, cuối cùng cũng không thể nhẫn nại, mở đôi môi cắn chặt, rên rỉ thở dốc ưng thuận, nói ngày mai mình nhất định sẽ bồi Ngao Ly đi Thanh Vân Sơn gặp người nhà và bằng hữu hắn.

Ngao Ly mừng rỡ như điên vui vẻ ôm người nọ tận sức triền miên một đêm, nghĩ lần này rốt cuộc cũng có thể công khai quan hệ của hai người, công khai xong rồi tiện thể bàn hôn sự tu thành chính quả, kết quả sáng hôm nay, tất tần tật lại thay đổi.

Lúc Chiến thần đại nhân chải đầu trước gương, phát hiện trên trán mình xuất hiện một Long văn kim sắc vô cùng rõ ràng, lập tức nổi giận, đánh với Ngao Ly một trận, ngay sau đó đuổi Ngao Ly khỏi Chiến thần Điện Phủ, mặc cho Ngao Ly nói thế nào cũng không chịu nhìn mặt hắn.

Kỳ thật Ngao Ly hoàn toàn biết tiểu tâm tư của Chiến thần, trên trán xuất hiện Long văn, không phải là làm cho toàn bộ người trên trời dưới đất biết ngươi bị Long lão ngũ ta áp sao!!

Rõ ràng trước kia khi mà Long văn không xuất hiện, người nọ còn từng một lần say rượu lộ ra thần sắc ảm đạm, thở dài ai oán nói thấy khó chịu trong lòng, hai người ở bên nhau lâu như vậy, vì sao trên người mình còn chưa xuất hiện Long văn? Nhớ người nọ dùng đôi mắt ướt át trữ tình nhìn mình hỏi: “Vậy có phải chứng minh tình cảm của ngươi với ta vẫn chưa đủ ư?” Ngao Ly thật muốn hô to một tiếng: “Không hiện Long văn cũng chứng minh tình cảm của ngươi với ta không đủ chứ?!”

Ta chính là một kẻ bị ngươi đuổi giết trên trời dưới đất nhưng vẫn cuồng dại không thay đổi đau khổ mà yêu ngươi hơn một ngàn ba trăm năm a! Thế mà ngươi vẫn giấu quan hệ của hai người, giờ xuất hiện Long văn còn nghĩ đến vấn đề mặt mũi! Thật sự là… quái đản…

Tính cách sĩ diện không được tự nhiên cũng phải có mức độ a!! (Tiểu Ngũ, ngươi có từng thay Chiến thần đại nhân tổng công danh hào của Thiên Giới suy nghĩ một chút không a… Bị một kẻ như ngươi đè == còn mặt mũi gì a…)

Ngao Ly một bên nói thầm trong bụng cái sai của ái nhân, một bên tức giận trừng mắt với lão lục Long gia: “Không nói không ai bảo ngươi câm!”

Long lão lục nhe răng: “Ngũ ca thật rất tức giận ~~ Thật ra không cần ngươi trả lời ta cũng biết, chắc chắn là lại cãi nhau với vị Chiến thần vừa ngạo vừa kiêu da mặt lại mỏng đó rồi ~~ Oa ha ha ha!”

Ngao Ly vung cái bao lớn trực tiếp nện xuống Long lão lục: “Ta cho ngươi nói!”

Lão lục bị đánh bại.

Hồng Ngọc cắn hạt dưa, ánh mắt đánh giá Ngao Ly từ trên xuống dưới, há mồm: “Ôi chao——Ngũ Long quân, một năm không gặp… Ta thấy hình như ngươi cao lên ha ~”

Hồ Thập Nhị nghe vậy mắt chớp chớp, vọt qua, so chiều cao với Ngao Ly, la lên: “Thật a ~! Ngũ Long quân ngươi cao lên rồi!”

Trước kia Ngao Ly chỉ cao bằng nửa Hồ Thập Nhị, khoảng một thước (Hồ Thập Nhị cao khoảng một thước năm sáu), nhưng hiện tại không chỉ cao hơn Hồ Thập Nhị một cái đầu, thoạt nhìn khuôn mặt cũng có chút thay đổi, không còn là khuôn mặt tròn nhỏ xíu nữa mà hơi phát triển theo hướng cằm nhọn mặt trái xoan.

Hồ Thập Nhị phồng má: “Thấy ghét! Không phải ngươi đã hơn một ngàn năm trăm tuổi sao? Sao còn có thể cao lên nữa!”

Tứ Long quân bên cạnh thò qua đáp: “Long tộc chúng ta mỗi một trăm năm lại tróc da đổi sừng, sau đó thân hình và dung mạo đều biến hóa, phải tới sau hai ngàn tuổi mới có thể định hình không đổi nữa.”

“Mỗi một trăm năm một lần?” Thập Nhị ngẩn ngơ, “Vậy Thất Long quân kia còn có thể thay đổi không?”

“Tiểu Thất a…” Tứ Long quân vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Chắc là sẽ không thay đổi đâu, dù sao Tiểu Thất từng vào Tẩy Tủy Trì, ngâm đến cả cha đều nhận không ra, còn có thể thay đối như thế nào nữa a?”

Quay đầu nhìn Ngao Ly ‘phư phư phư’ cười rộ lên: “Tiểu Ngũ a, cực cho ngươi luôn cố gắng giữ tạo hình thuần chính… Đây chắc là cực hạn rồi nhỉ?”

Thập Nhị (nhỏ giọng): “Vì sao Ngũ Long quân phải cố gắng giữ tạo hình chính thái(Shota) a?”

Tứ Long quân (nhỏ giọng): “Bởi vị kia nhà hắn là chính thái khống (Shotacon)…”

Cuộc đối thoại lặng lẽ của huynh đệ mình với Thập Nhị Ngao Ly làm như không nghe thấy, đanh mặt, hóa đau thương thành sức ăn ngồi vào bàn cầm bánh ngọt tiếp tục nhai ngấu nghiến.

Lão Long quân vừa mới đánh cờ thua Lữ Đồng Tân, tâm tình có chút bực bội, quay đầu một cái liền thấy Ngao Ly ăn như hổ cuốn, cau mày bắt đầu lên tiếng: “Không phải ngươi nói bắt tay với Linh Sơn Lão Tổ ủ một vò rượu ngon sao? Sao không mang đến?”

Ngao Ly phẫn nộ quá mức rồi, há miệng ra phun đầy vụn bánh: “Đứa con có năng lực nhất để ngươi bớt lo nhất hiện cãi nhau với người yêu tâm tình không tốt phụ quân ngươi chẳng lẽ cũng chỉ để ý một vò rượu kia sao???!”

Lão Long quân ngượng ngùng lùi từng bước, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Ngũ làm sao vậy? Ăn pháo rồi?”

“Y nha ~~ y nha ~~ a ~~~ a ~~” thanh âm non nớt vang lên, Ngao Ly vừa nhấc đầu nhìn lại hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Tiểu Nguyệt Bính đang được Hoa Si ôm vào trong ngực xoay đầu lại, từ cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu phồng lên bọt nước miếng, nổ ‘bộp’ một tiếng, tự mình cao hứng cười khanh khách ~

Nhìn khuôn mặt mềm mại đỏ bừng của Nguyệt Bính, Ngao Ly ngẩn ngơ, áp suất thấp đảo một cái rạng rỡ lên, một pha quay chậm phơi phới chạy vội qua, tay đoạt lấy Tiểu Bính trong lòng Hoa Si, ôm vào ngực hôn tới tấp: “A ~~ Tiểu Bính càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng đẹp ~~~ >< Có nhớ Ngũ bá bá không a ~~”

Ngao Ly cảm thấy mình được chữa khỏi!! Ôm Tiểu Nguyệt Bính cọ tới cọ lui trên cái bụng nhỏ thịt hồ hồ: “Tiểu Bính, cho dù toàn bộ Thế giới vứt bỏ Ngũ bá bá cũng không sao, Ngũ bá bá có ngươi là đủ rồi” (Tiểu Ngũ ngươi bị dao động triệt để rồi…)

“Thấy ghét! Tiểu Bính là của ta!! Trả Tiểu Bính lại cho ta!!” Hoa Si vây lấy Ngao Ly, vừa kêu to vừa xoay quanh đôi tay trắng như phấn đập đập.

Ngao Ly hoàn toàn không ngó tới Hoa Si, ôm Tiểu Bính thịt hồ hồ hôn rồi lại cọ một hồi lâu, đột nhiên phản ứng kịp, đứa nhỏ bị Hoa Si ôm thế mà Tiểu Thất lại không chạy tới đá bay hắn, việc này không hợp lý a ~~ Đưa mắt nhìn khắp nơi, Ngao Ly lập tức phát hiện vấn đề, nhân vật chính Ngao Kiệt và Thập Bát, sao không có ở đây?

Hồng Ngọc nhếch khóe miệng quay đầu nhìn cửa sổ đóng kín bưng của căn nhà gỗ nhỏ, hạ giọng nói: “Hai người bọn nó a ~~ đang giận dỗi mà”. “Tiểu Thất lại giở chứng nóng nảy?” Đây là phản ứng đầu tiên khi nghe lời nói của Hồng Ngọc. “Không phải”. Mọi người đồng loạt lắc đầu, “Lần này không phải Tiểu Thất…”

Lần này, là Thập Bát dỗi. == Này thật không tầm thường, vì Thập Bát và Tiểu Thất bên nhau, trước giờ chỉ có Tiểu Thất giận dỗi chứ có khi nào Thập Bát giận dỗi đâu!

Vậy nguyên nhân làm Thập Bát dỗi là gì nhỉ?

Nguyên nhân là: Thập Bát hắn, lại có… Orz

Giữa tháng chín năm ngoái lúc sinh Nguyệt Bính, khi đó còn mười hai ngày nữa là tới lễ Trung Thu, vốn Thập Bát đã thương lượng hảo với Ngao Kiệt, muốn mang tiểu hồ ly mới sinh đi gặp hai tiểu ca ca của nó, nhưng ngay trước khi xuất phát Long Tộc Đại Trưởng Lão tới, nhìn nhìn tình trạng thân thể của Thập Bát, vuốt râu lắc đầu nói Thập Bát ngươi đừng đi.

Bởi Thập Bát bản thân là cực âm huyền hồ, tuy hiện đã có đạo hạnh gần năm trăm năm, sau khi ở bên Ngao Kiệt mỗi ngày nhận tinh nguyên của Hỏa Long, nhưng hắn vừa sinh xong vẫn tổn thương không ít nguyên khí, thể trạng thật sự không thích hợp để đi nơi âm hàn như Thiên Trì, ít nhất cũng phải một năm hai năm để khôi phục, bằng không chắc chắn sẽ để lại bệnh căn.

Hơn nữa Tiểu Bính mới sinh cũng còn quá nhỏ, tuy nhiều ít gì cũng kế thừa chút huyết thống Hỏa Long của Ngao Kiệt, nhưng bản chất vẫn là một nhóc tiểu hồ ly, đừng nói đi Thiên Trì, ngay cả ở những nơi bình thường bị gió thổi quá cũng dễ dàng sinh bệnh. Đại Trưởng Lão thốt ra lời này, Thập Bát và Ngao Kiệt đều ỉu xìu xuống, đành phải dời kế hoạch thăm Thang Viên và Hoa Đăng đến lễ Trung Thu năm nay.

Thập Bát chờ a mong a, cuối cùng cũng qua một năm, có thể đi thăm hai con trai bảo bối, kết quả ngay sáng nay, Thập Bát đang chuẩn bị cho Nguyệt Bính bảo bối của Hỏa Long, đột nhiên thấy buồn nôn, nôn đến không thẳng lưng lên nổi, Hồng Ngọc còn nói hay là ăn nhầm cái gì rồi… may là Long tộc sớm đã dời xuống dưới Thanh Sơn Vân, Ngao Kiệt luống cuống tay chân lôi Đại Trưởng lão trong ổ chăn ra, Đại Trưởng lão mắt lờ đờ buồn ngủ bắt mạch cho Thập Bát, lúc ấy thanh tỉnh, tinh thần phấn khởi nói một câu: Chúc mừng, lại mang thai.

“Lại, lại có a?” Nghe đến đó Ngao Ly mở to hai mắt, trong lòng nổi lên vô tận hâm mộ, Tiểu Thất và Thập Bát hiệu suất thật cao… Một năm một đứa a! Mình với người nọ, ở bên nhau hơn trăm năm rồi nhỉ… Sao một chút động tĩnh cũng không có chứ? Nếu người nọ cũng mang thai thì tốt rồi… Ít nhất có thể vì đứa nhỏ mà thành thân…

Thở dài, trước tiên để vấn đề của mình qua một bên, Ngao Kiệt hỏi: “Vậy lần này Thập Bát lại không thể đi thăm bảo bối?”

Mọi người nặng nề gật đầu.

Hồng Ngọc cũng thở dài: “Chiếu theo phản ứng của Thập Bát mấy ngày nay, tám chín phần mười là hoài thai tiểu hồ ly… Lão Long quân còn nói chứ, nếu lần này có thể hoài thai tiểu Hỏa Long, cho dù Thập Bát là thể chất cực âm, cũng có thể tới Thiên Trì thăm Thang Viên và Hoa Đăng rồi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.