Dương Hiểu vừa vào kết giới, Ngao Nguyên và Hồ Tiêu liền nghênh đón, đong đưa đuôi hướng Dương Hiểu thi lễ, đồng thanh nói: “Nhi tử của Long tộc Thất Long quân Ngao Kiệt, Ngao Nguyên (Hồ Tiêu) bái kiến Chiến Thần bá bá ~!”
Dương Hiểu thật không thể ngờ một kẻ chưa bao giờ biết chữ ‘lễ’ viết thế nào như Ngao Kiệt lại sinh ra hai đứa con biết lễ nghĩa như vậy, vô cùng bất ngờ, tuy rằng ngoài mặt không có một tia cảm xúc nào, vung tay áo thập phần quy củ thản nhiên nói: “Hai vị Long quân trẻ tuổi không cần đa lễ.” Kỳ thật trong lòng đã rất có hảo cảm với Ngao Nguyên Hồ Tiêu.
Dương Hiểu đặt lễ vật trên mỏm đá cạnh Thiên Trì, xoay người nói với Hồ Thập Bát: “Thập Bát công tử, mặc dù có linh châu bảo hộ, nhưng lấy thể trạng hiện giờ của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể ở lại thêm một canh giờ nữa.”
“Đa tạ Dương Hiểu Điện hạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý thời gian.”
Gật đầu, Dương Hiểu xoay gót chuẩn bị rời đi, nhưng bị Ngao Nguyên Hồ Tiêu đuổi theo chắn trước người, hai tiểu Hỏa Long lại cùng nhau bái chào. Nói lời cảm tạ: “Đa tạ Chiến Thần bá bá đưa linh châu cho phụ thân, vậy nên Nguyên Nhi Tiêu Nhi mới có thể gặp được người ~!!”
Dương Hiểu nhẹ nhàng vuốt trán hai huynh đệ, gật gật, xoay người rời Thiên Trì.
“Dương Hiểu Điện hạ thật đúng là một người tốt a.”
Ngao Kiệt nghe Hồ Thập Bát khen ngợi người khác như vậy, thế mà lần này lại phá lệ không nổi điên, mà lặng lẽ đồng tình.
Hồ Thập Bát cố nhịn cười, vỗ vỗ đầu Ngao Kiệt.
“Một canh giờ nữa phụ thân phải đi sao?”
Ngao Nguyên Hồ Tiêu vây quanh, trong mắt tràn đầy luyến tiếc. Trong lòng Thập Bát nhẹ thở dài một hơi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Là còn tận một canh giờ nữa phụ thân mới phải đi ~! Yên tâm đi, Dương Hiểu Điện hạ đã đồng ý cho phụ thân mượn linh châu mỗi khi muốn tới thăm các con, sau này phụ thân nhất định sẽ tới thăm các con nhiều hơn!”
“Dạ ~!”
Thập Bát cởi cái bao mang ở sau lưng xuống, lấy bánh trung thu đưa cho hai huynh đệ: “Đây là bánh trung thu phụ thân tự tay làm, lại đây, nếm thử chút vị nào.”
Hai huynh đệ mở to miệng…
Hồ Thập Bát ngẩn người, đột nhiên nhớ ra, từ khi mình vào Thiên Trì, Ngao Nguyên và Hồ Tiêu vẫn giữ hình dạng Hỏa Long: “Hai con… trong này không thể hóa thành hình người sao?”
Hai huynh đệ tủi thân gật gật đầu.
Lúc giáng thế, Hỏa Long mang trên người ba nghìn nghiệp hỏa, nếu không nhốt ở Thiên Trì chốn huyền âm để hấp thu hỏa khí, sẽ rất dễ nhập ma trở thành Ma Long làm hại thế gian, cũng đã nói kỳ thật Thiên Trì là một cơ chế hấp thụ nhiệt cực lớn, Ngao Nguyên Hồ Tiêu ở trong kết giới lúc nào cũng bị hấp thụ năng lượng, vậy nên không thể hóa thành người, chỉ có thể duy trì thân thể dưới dạng rồng.
Đau lòng nhìn hai con trai cưng, Thập Bát dịu dàng nói: “Không sao hết, há miệng nào, để phụ thân đút các con ăn.”
“A ~~~~” Hỏa Long bảo bối há to miệng.
“A ~~~~” Ở dưới, Tiểu Thất cũng há to miệng.
Ba cái miệng lớn đỏ như máu há to, Hồ Thập Bát bắt đầu nghi ngờ, mình chỉ làm bốn mươi cái bánh trung thu… Đừng nói là ngay cả kẽ răng họ cũng không nhét đủ nha… Orz
Yến hội ngắm trăng bên ngoài sắp bắt đầu, mọi người tiệc tùng vui chơi cười nói rộn rã rất chi là náo nhiệt, mặt Thập Nhị đỏ bừng, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy nói lớn: “Bây giờ, Hồ Thập Nhị, hức, biểu diễn cho mọi người xem ta… uống rượu!!”Ực ực ực
“A A A Thập Nhị cô nương tửu lượng cao!!”
“A A A Thập Nhị ai cho ngươi uống rượu!”
“Nương, Thập Nhị nói nàng lạnh… Phải uống rượu để xua hàn khí… Kết quả là uống quá trớn…”
“Hồ Thập Nhị! Hức, bây giờ sẽ diễn… liên hoàn sạn!!!” (sạn: xúc, san bằng)
“Ai nha! Sao Thập Nhị lại đánh người a!”
“Thập Nhị uống rượu xong quậy a mọi người mau giữ chặt nàng!!”
“Được! Má ơi!”
Binh! Bang! Ầm ào!!
Cách xa một đám đang nháo loạn ồn ào, Dương Hiểu lẳng lặng ngồi sau một khối đá, nhìn về Thiên Trì.
“Coi chừng cảm.” Ngao Ly yên lặng bước tới, ngồi sau Dương Hiểu, dang tay ôm hắn.
“Ta không lạnh.”
“Ta biết, nhưng ta muốn ôm ngươi như vầy.” Dáng người Ngao Ly không cao bằng Dương Hiểu, ôm hắn từ sau lưng như vậy cũng không thoải mái lắm, nhưng Dương Hiểu không vùng ra, bởi thân nhiệt từ phía sau truyền đến làm hắn cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Ba con rồng một lớn hai nhỏ xoay quanh người Thập Bát, con lớn không biết sao tự nhiên phun lửa… Hai con nhỏ, dường như rất hài lòng mà uốn lượn liên hồi…
Thập Bát làm tâm, ôm Bính Nhi nho nhỏ trong lòng, cười lớn ra chiều rất vui vẻ…
“Như thế…”
“Hửm?”
Dương Hiểu nhìn một nhà năm người Hồ Thập Bát ở Thiên Trì, tựa hồ đang lẩm nhẩm: “Cùng vợ con bên nhau như thế, hạnh phúc tới chừng nào…”
Ngao Ly ghé lại gần, kéo tay Dương Hiểu đặt ở môi hôn nhẹ, khẽ nói: “Dương Hiểu… Ta sẽ cho ngươi hạnh phúc.”
Dương Hiểu cụp mắt, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra.