Hồ Thập Nhị bắt Thập Bát đứng thẳng sống lưng, bắt đầu đo đạc kích thwóc, vừa đo vừa thán, chậc chậc, ta đúng là thích làm y phục cho Thập Bát nha! Thập Bát nhà chúng ta đúng là trời sinh làm cái y phục giá tử mà ~~ thắt lưng rộng lại mảnh mai, chân dài lại thon ~~ y phục mà làm ra rồi, ngươi mặc đứng ở trước điếm đi vài vòng, nhất định dẫn khách nhân đến không ít ~
Thập Bát đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, để mặc Thập Nhị đo cho mình, đột nhiên nói “Thập Nhị tỷ, có thể làm cho Ngao Kiệt một kiện y phục được không?”
Thập Nhị cười thành tiếng “Ngươi đúng là chuyện gì cũng không quên Thất Long Quân kia nha ~ Hảo a, chờ Thất Long Quân trở lại, nếu có thời gian rỗi có thể xuống núi, ngươi mang hắn đến, ta liền may cho hắn một kiện ~”
Thập Nhị ở bên này đo kích thước cho Thập Bát, bên kia Thập Tứ kéo cửa sổ lại, sau lại kéo luôn cửa điếm, coi bộ là chuản bị đóng cửa.
Thập Bát nhìn Thập Tứ, có chút kinh ngạc “Thập Tứ tỷ, mới trung ngọ, tại sao lại đóng cửa sớm vyậ?”
Hồ Thập Tứ phong tình vạn thiên đứng ở môn khẩu đóng môn bản lại “Không phải vì ngươi đã đến sao ~~ đúng lúc trung ngọ, chúng ta tìm chỗ dùng phạn thôi ~”
=======================
Tửu lâu nổi danh nhất nơi này ——hiện đang đầy khách vãn lai.
Thập Nhị cùng Thập Tứ ồn ào xem thái đơn, còn Thập Bát ngồi bên cạnh cười khẽ nhìn hai vị tỷ tỷ nhà mình vừa gọi thức ăn vừa cãi nhau.
Kỳ thực, Thập Bát không cảm thấy đói chút nào, hiện tại hắn vẫn cảm thấy trong bụng trướng đến khó chịu, nhưng mà đã lâu không gặp Thập Nhị cùng Thập Tứ, đều rất nhớ hai người, cho nên dù không ăn gì, có thể ngồi hàn huyên một ngày cũng tốt rồi.
Thập Tứ vừa gọi thức ăn vừa hỏi Thập Bát, ngươi cùng Long Quân ở Thanh Vân Sơn ăn gì a? Chắc không phải là ngày nào cũng ăn cá nướng đâu ha?
Câu này vừa hỏi ra, liền khiến Hồ Thập Bát ngẩn cả người, hiện tại mới nhớ ra, bản thân cùng Ngao Kiệt lúc ở tiểu mộc ốc Thanh Vân Sơn, ba tháng hơn rồi nhưng mà chưa từng dùng qua bữa nào, cũng chẳng hề ăn thứ gì! Cùng lắm chỉ uống nước. . .Nhưng là, bản thân cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy đói qua a! Ngao Kiệt là thần tiên, vài năm không ăn cái gì cũng là bình thường, nhưng còn mình. . .
“Ăn cái gì a?” Xuống núi mua thức ăn sao? Hồ Thập Tứ trong đầu nảy ra hình ảnh vị Thất Long Quân nóng nảy kia mang theo cái rổ, xuống chợ mua thức ăn, bộ dáng đó. . . bất giác rùng mình một cái, bộ dáng đó thực sự rất quỷ dị a ~!
“. . .Không, không có ăn cái gì. . .”
“Cái gì??” Lúc này đến phiên Thập Nhị cùng Thập Tứ ngẩn người ra, ba tháng hơn mà không ăn thứ gì, cư nhiên vẫn chưa đói chết??
Ngây người một hồi, đột nhiên có phản ứng trở lại, ba tháng kia Thập Bát không hề đến nhân gian ăn thứ gì, chính là vì Long Quân kia trong ba tháng đó đều dùng tinh nguyên của bản thân uy hắn ăn a!
Hồ Thập Tứ lại lôi khăn tay ra gặm a gặm, ánh mắt vì ngưỡng mộ mà đỏ lên “Tinh nguyên của Long Quân a ~~~ thật là hâm mộ ư ư ư ư ư ư!! Tư vị hảo mị a a TUT”
“Thập. . . Thập, Thập Tứ tỷ. . .” Hồ Thập Bát lắp bắp, toàn thân đều bốc khói
Hồ Thập Nhị bốp một cái, cú lên đầu Thập Tứ mắng “Cái đầu óc của ngươi không thể chứa thứ khác được sao? Làm ơn có tự giác mình là tỷ tỷ chút đi!!”
Lại quay đầu nhìn Thập Bát, hắng giọng một cái “Hôm nay ta với Thập Tứ làm chủ, nhất định phải mời ngươi ăn một bữa ngon! Na, Thập Bát gọi món đi!!”
Thập Bát nhìn thái phổ, có chút khó xử. Tuy là hơn ba tháng không ăn gì nhưng hiện tại nhìn thức ăn cũng không có hứng ăn lắm, nghĩ nghĩ một hồi liền dựa vào khẩu vị của Thập Nhị Thập Tứ gọi vài món, sẵn tiện gọi thêm một đàn tửu.
Tiểu nhị cầm thái đơn, lui xuống chuẩn bị thức ăn. Trong lúc chờ đợi thức ăn được bưng lên, ba tỷ đệ cùng nhau nhàn thoại, tán đông gẫu tây một hồi, Thập Bát đột nhiên nhớ đến Hoa Si, từ lúc Hồng Ngọc nói cho hắn biết chuyện Hoa Si cư nhiên là một nam nhân thì, Thập Bát cũng là lắp bắp kinh hãi, Ngao Kiệt bên cạnh lạnh giọng hừ một tiếng bảo, ta chỉ biết hắn không phải thứ tốt lành gì mà! Ngươi xem, xem đi!
Hồ Thập Bát lại cảm thấy vị Hoa Si này, cùng lắm tính cách có hơi quấn lấy người khác, nói chuyện hành động làm người ta nhìn thấy thì trong lòng nổi nóng ra thì, tính tình cũng thiện lương, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, khi ấy bảo Hồng Ngọc, nương người cũng đừng làm khó dễ hắn, thả hắn ra đi, hắn cũng đâu có làm chuyện gì có lỗi quá với ta cùng Thập Nhị tỷ đâu a!
Hồng Ngọc thừa lúc Ngao Kiệt không chú ý, trừng mắt nhìn Thập Bát bảo, ngươi đúng là ngốc vẫn hoàn ngốc! Nếu bây giờ ta thả hắn ra, có ai dám đảm bảo hắn sẽ không trở lại Thanh Vân Sơn này, ngày ngày quấy ngươi cùng Long Quân! Đến lúc đó, lấy tính tình của Thất Long Quân này mà nói, không chừng xé xác hắn làm thức ăn, không thì biến hắn thành cây đuốc mà đốt, mấy cái khả năng đó đều có thể xảy ra a! Để ta nhốt hắn lại mới là an toàn nhất! Ta cũng không ngược đãi hắn làm gì, chờ đến khi hắn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ thả hắn ra.
Hồng Ngọc là nói như thế, nhưng Hồ Thập Bát cảm thấy mẫu thân nhà mình, tính tình thực chất là cực kỳ bạo lực, với ngôn hành của Hoa Sinh, cả tính cách cũng cực kỳ khiếm biển, hai người mà đụng mặt nhau ngày ngày, thật sự khiến người ta lo lắng, hiện tại nhớ ra bèn nhìn Thập Nhị hỏi tình hình của Hoa Si dạo này.
“Hoa Si?” Nghe Thập Bát hỏi như vậy, Thập Nhị liền cười gian “Hanh hanh hanh ~! Tên dâm tặc kia hiện tại đang làm người hầu nhà chúng ta chứ đâu!”
Nhà Thập Bát không phải bự một cách bình thường, Hồng Ngọc vẫn luôn cân nhắc, Thập Bát cũng dọn ra ngoài rồi, Thập Nhị và Thập Tứ thì đến nhân gian mở bố trang, bản thân một mình ở lại yêu giới trong gian trạch tử lớn như vậy, quả thực là có chút lo lắng, vừa vặn Hoa Si bị mình túm lấy, lại dùng lý do lừa gạt nữ nhân nhà mình mà bắt hắn ở lại Hồ gia, mỗi ngày bắt hắn quét dọn làm vệ sinh, mua thức ăn, làm thức ăn cùng trông coi nhà cửa.
“Nhà cúng ta lớn như vậy, phòng nhiều như thế, ban ngày mới mở mắt hắn bắt đầu quét dọn, quét dọn xong liền có thể nhắm mắt ngủ, ngày nào cũng lặp lại một vòng như vậy, biến thành gia nhân của nương chúng ta, nhà không cần mời người về quét dọn nữa, tính ra cũng bớt không ít chi tiêu.”
Hồ Thập Bát nghe vậy, khóe miệng run rẩy, vừa định bảo như thế không tốt lắm đâu. . .thì tiểu nhị vén rèm bước vào “Khách quan ~ thức ăn đến đây ~!
Hồng cẩm hà đoàn kiêu trấp ngư, oa tháp đậu hủ du bát kê, thêm nữa là mấy món chay thanh thanh lương lương, hồng xanh trắng, quả thật là sắc hương vị câu toàn, khiến cho người ta nhìn thấy đã muốn động tay động khẩu.
Mấy món này, lúc thường cũng là những món mà Thập Bát thích ăn, nhưng không hiểu tại sao hôm nay, mũi vừa nghe thấy những mùi vị kia, mắt nhìn thấy trên mấy món ăn lấp lánh dầu mỡ, Thập Bát đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, nhìn mấy lượt cũng cảm thấy thật khó chịu trong người, liền đảo mắt nhìn sang cửa sổ, mím môi chậm rãi châm một chung trà.
Thập Nhị Thập Tứ đều bắt tay vào ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Thập Bát vẫn chưa động đũa, liền hỏi, Thập Bát tại sao không ăn vậy?
Thập Bát khẽ cười nói, hai tỷ ăn đi, ta không cảm thấy đói bụng lắm.
Thập Nhị bảo, nói càn quá, cùng tỷ tỷ nhà mình dùng cơm mà còn bày đặt khách khí cái gì, ba tháng hơn không ăn thứ gì cả làm sao không thấy đói bùng, nói xong liền cầm một kẹp một viên hồng cẩm hà đưa đến trước mặt Thập Bát “Nếm thử món này đi ~ hà cầu tạc này vừa xốp lại vừa mềm, ăn rất ngon a ~”
Hà cầu tạc đích thị rất đủ lửa, lớp vỏ ngoài óng ánh dầu, mùi thơm xộc vào mũi. Hồ Thập Bát cầm đũa kẹp hà cầu tạc, trong mắt nhìn, chỉ cảm thấy món nào quá nhiều dầu mỡ, lại không muốn làm phật ý tốt của Thập Nhị, liền há miệng ngậm hà cầu tạc kia vào.
Lại không ngờ, hà cầu vừa vào khẩu, trong dạ dày liền cảm thấy phiên giang đảo hải, từng đợt từng đợt buồn nôn dậy lên dâng đến cổ họng, ngay cả bụng cũng bắt đầu cảm thấy quặn thắt.
Hồ Thập Bát bịt miệng lại, vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, kết quả thân mình vừa động, buồn nôn càng tợn hơn, thật sự không nhịn được, Hồ Thập Bát chống tường bắt đầu nôn mửa.
Trong dạ dày vốn dĩ đã chẳng có gì, ngoại trừ hà cầu tạc vừa mới nuốt vào mới nãy, Thập Bát chỉ nôn ra một ít nước, còn lại đều chỉ nôn khan.
Thập Nhị Thập Tứ sợ tới mức ném đĩa đi, xúm quanh Thập Bát luôn miệng hỏi han làm sao, làm sao vậy.
Thập Bát không có khí lực mà trả lời, nôn đếm độ tâm phế đều muốn nôn ra hết, trên mặt ràn rụa nước mắt, chân run rẩy đứng không nổi, chỉ có thể dựa vào tường từ từ trượt xuống đất, quá nửa ngày mới ngừng nôn.
Thập Bát tái nhợt, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, được Thập Nhị Thập Tứ dìu đến ghế ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lại nghe thấy mùi dầu mỡ trong thức ăn để trên bàn, lại nhịn không được buồn nôn. Thập Nhị Thập Tứ thấy vậy đem mấy món ăn đi chỗ khác, lại mở cửa sổ thông khí.
Thập Bát dựa vào bàn thở dốc một lúc, Thập Nhị cầm khăn ướt ra, lau lau mồ hôi trên trắn hắn, lo lắng không ngừng hỏi “Thập Bát, ngươi sao vậy? Cơ thể sao lại lạnh như vậy? Tại sao tự dưng lại nôn mửa chứ? Cõ chỗ nào không thoải mái sao?”
Hồ Thập Bát cúi đầu suy nghĩ nữa ngày, nói với Thập Nhị Thập Tứ, có thể bản thân lâu rồi không ăn gì cả, cho nên đối với mấy thứ đầy dầu mỡ kia mới có phản ứng lớn như vậy.
Thập Nhị Thập Tứ nghe thấy, cũng cảm thấy có lý, liền bảo tiểu nhị đem một ít nước ấm lại cho Thập Bát uống, sau lại xoa xoa thân thể lạnh như băng của Thập Bát. Thập Tứ lại chạy ra ngoài, mua một túi nước da của một vị thương lữ đi ngang, bỏ nước ấm vào bên trong, để Thập Bát ôm vào cho ấm người.
Uống một ít nước ấm rồi, trong bụng cũng đặt một cái túi da chứa nước nóng để làm ấm người. Hồ Thập Bát mới cảm thấy tốt hơn đôi chút, sắc mặt cũng dần có thần sắc trở lại.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thập Nhị Thập Tứ nhìn mình, có chút áy náy, hai vị tỷ tỷ thật vất vả kéo mình đi dùng cơm, mình lại phá hỏng mọi thứ. . .
Thập Nhị gõ nhẹ lên đầu Thập Bát nói, ngươi lại ngốc như thế, mới vừa ra ngoài có vài hôm đã biến bản thân trở thành ngoại nhân rồi sao ~! Nói cái gì mà áy náy chứ hả ~! Ngươi uống nước ấm của ngươi, còn thức ăn của chúng ta thì chúng ta ăn ~ ngươi cảm thấy ngửi mùi dầu mỡ không thoải mái thì ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đi ~ còn không thì nói chuyện phiếm với bọn ta cũng được ~!
Tiếp đó lại dặn dò mấy lượt, nếu cảm thấy còn khó chịu cứ bảo chúngta biết, chúng ta mời đại phu chẩn.
Thấy Thập Bát nhẹ nhàng gật đầu, Thập Nhị xoay người, cầm chén đến góc phòng cùng Thập Tứ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm cùng Thập Nhị.
=========================
Thập Bát chung quy cũng là niên khinh nhân, mới đầu cảm thấy thân thể hơi mệt còn ngồi nghỉ, một lát sau cảm thấy hết khó chịu rồi, tinh thần cũng bắt đầ trờ lại. Thấy Thập Nhị cùng Thập Tứ tán gẫu, thế là cũng một miệng chen vào, cười cười nói nói, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi dùng cơm xong, Thập Bát đã khôi phục khí sắc lại như bình thường, hoàn toàn không đoán ra lúc nãy mới vừa nôn mửa đến chết đi sống lại. Thập Nhị Thập Tứ thấy hắn không sao nữa, cũng cảm thấy vui vẻ trở lại, lôi kéo Thập Bát cùng dạo ở tập thị, xem có cái gì hay ho để mua không.
Đến một than tử mại yên chi thủy phấn, Thập Nhị Thập Tứ sôi nổi đứng tại chỗ lựa lựa chọn chọn, Thập Bát cũng đứng cạnh nhìn hai người, đột nhiên cảm giác ở phía sau có một tầm mắt đang nhìn hắn chăm chú.
Hồ Thập Bát quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, có một người đang nhìn hắn.
Người nọ thân tư cao lớn, một đầu trường phát thiển kim sắc, trong ánh dương quang chiếu rọi phản phất hào quang ngân sắc. Nước da có hơi đen, tướng mạo cực tuấn mỹ lại khí phách, đường nét gương mặt rất rõ ràng, song nhãn bích lục như phỉ thủy, đích thị là người Tây Vực.
Ánh mắt người nọ cùng Thập Bát giao nhau, nhưng người nọ lại không tránh né, tinh tế đánh giá Thập Bát, nhìn thấy long văn trên trán Thập Bát, trong đáy mắt đột nhiên lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, không rõ là đồng tình hay là hâm mộ.
Thập Bát nhìn người nọ, trong lòng bất giác chấn động, lập tức nhớ đến Ngao Kiệt từng có lần từ tộc trở về, đã nhắc với mình, chuyện người định mệnh của Đại Long Quân là Hổ tinh, người Tây Vực. . .
Mà người này, khí tức trên người đích thực là có chút cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ vị này chính là. . .
Nghĩ đến đây, Thập Bát liền cất bước tiến về chỗ người nọ.
Hồ Thập Bát vừa cử động, ánh mắt Thập Nhị Thập Tứ cũng dời theo nhìn qua. Hồ Thập Tứ kích động, điên cuồng lôi tay Thập Nhị mà giật giật “Thập Nhị Thập Nhị!! Suất ca kìa! Suất ca kìa!!!”
Nhìn người nọ, Thập Nhị bất giác cũng lóe lên đôi mắt hai trái tim màu hồng, bất quá, so với Thập Tứ thì nàng có vẻ trấn tĩnh hơn, tay đặt trên môi suỵt một tiếng, bất động thanh sắc mà lôi Hồ Thập Tứ bước qua theo!
Thấy Hồ Thập Bát đang bước đến chỗ mình, vị Tây Vực kia sắc mặt bình thản, lẳng lặng mà đứng, không nói lời nào.
Hồ Thập Bát chắp tay nói “Vị huynh đài này. . .”
Người nọ đột nhiên mở miệng nói “Mấy tháng đầu là khó chịu nhất.” khẩu âm Trung Nguyên rõ ràng.
“A?” Hồ Thập Bát không ngờ đối phương đột nhiên lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy, bất giác ngây cả người. Người nọ không để ý Hồ Thập Bát ngẩn người, nói tiếp “Cho nên đừng có đi lung tung khắp nơi, đối với ngươi. . .” nói đến đây, chợt khựng lại một chút, tầm mắt dời xuống bụng Thập Bát “. . .với nó đều tốt.”
Nói dứt lời, cũng không đợi Thập Bát trả lời lại, vút một cái liền tiêu thất.
Thập Bát, Thập Nhị cùng Thập Tứ đều há mồm ngây ngốc đứng tại chỗ. Thập Nhị nhìn sang Thập Bát hỏi “Người lúc nãy nói như vậy là có ý gì?”
Thập Bát cũng ngốc lăng “Ta cũng không rõ. . .hình như là bảo ta đừng đi lung tung khắp nơi. . .” Đối với ngươi, với nó. . .Chẳng lẽ là nói bản thân mình đừng di lung tung, đối với mình lẫn Ngao Kiệt mới có lợi? Rốt cuộc là có ý gì?
Thập Tứ ở phía sau ngơ ngác, nhìn về phía người Tây Vực kia biến mất, ánh mắt thực đau thương “Một người suất như vậy. . . Trí óc lại không được tốt ư ư ư ư ư ư, lão thiên gia a TUT đây là vì cái gì a TUT”
_______________________
thái đơn : thực đơn
hồng cẩm hà đoàn kiêu trấp ngư : tôm lụa đỏ viên nướt sốt cá (tôm lụa đỏ làm thành viên tưới nước sốt cá)
oa tháp đậu hủ du bát kê : đậu hủ khối xối mỡ gà (= = món thiệt lạ)
hà cầu tạc : tôm viên (^ chỉ lên, món ở trên đó)
phiên giang đảo hải : sông cuồn biển cuôn, đại khái như là nước cuồn cuồn mãnh liệt ý = = cái này dict dịch là sông cuộn biển gầm.