Hạ Thiên rất quen thuộc với quá trình tẩy tủy, dù là tẩy tủy bị động thì hắn cũng không bối rối, vẫn tùy ý đẻ cho luồng khí tức kỳ dị liên tục tiến vào trong thân thể của mình. Đồng thời hắn cũng cảm giác được rất nhiều khí tức đang liên tục từ bốn phương tám hướng phóng đến, tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều khi thi triển nghịch thiên đệ tứ châm.
Tẩy tủy chính là thanh trừ những tạp chất trong cơ thể, nếu so sánh với người bình thường thì Hạ Thiên có băng hỏa linh khí trong người sẽ ít tạp chất hơn, nhưng chỉ ít hơn một chút, cũng chẳng phải là không có. Vì vậy nước bùn đen cũng từ trên người hắn chảy ra.
Có lẽ vì khí tức kỳ dị kia tiến vào quá nhiều mà tốc độ tẩy tủy của Hạ Thiên cũng rất nhanh, nói chung mười phút sau thì làn da của hắn đã đầy nước bùn đen, tẩy tủy coi như chính thức chấm dứt. Nhưng lúc này luồng khí tức kia vẫn tiến vào trong cơ thể của hắn, càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này khí tức kia lại nhanh chóng dung hợp với băng hỏa linh khí, vì vậy mà băng hỏa linh khí trong người hắn càng lúc càng nhiều.
Lúc này Hạ Thiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, vì băng hỏa linh khí chợt trở nên rất nhiều, vì vậy hắn phát hiện cơ thể mình khó thể nào dung hợp thêm. Điều làm hắn cảm thấy bất an chính là luồng băng hỏa linh khí khổng lồ này dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
- Đây rốt cuộc là thứ gì, hèn gì thần tiên tỷ tỷ nói, trên đời này có rất nhiều chuyện khó thể giải thích.
Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng lúc này hắn không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể để cho băng hỏa linh khí liên tục tụ tập trong người.
Vài phút sau Hạ Thiên cũng phát hiện băng hỏa linh khí không phải chỉ tụ tập trong kinh mạch, hơn nữa còn hướng về phía đan điền, điều càng làm hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là chân khí liên tục xoay tròn trong đan điền tạo nên một vòng nước xoáy. Dòng xoáy chân khí này giống như có một năng lực vô cùng, cuốn lấy tất cả khí tức phóng vào trong cơ thể, sau khi hóa thành băng hỏa linh khí thì lại tuôn vào trong vòng xoáy, sau đó biến mất không còn tăm tích.
Tốc độ của vòng xoáy chân khí lại càng lúc càng nhanh, lúc bắt đầu thì càng lúc càng lớn, nhưng khi tốc độ tăng tiến thì vòng xoáy ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một quả trứng cút, sau đó tốc độ dần trở nên thong thả. Lúc này Hạ Thiên cũng cảm thấy những luồng khí tức tiến vào trong người mình ngày càng ít.
Nói chung sau mười phút đồng hồ thì vòng xoáy chân khí đã hoàn toàn dừng xoay tròn, mà Hạ Thiên ngạc nhiên phát hiện vong xoáy chân khí đã không còn là chân khí mà hóa thành một hạt châu tròn, một hạt châu hai màu, một nửa gần như trong suốt, một nửa đỏ hồng, một băng một hỏa, giống như biểu tượng của băng hỏa linh khí.
- Đây là Băng Hỏa Linh Đan sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhớ đến những gì được ghi lại trong Ngịch Thiên Bát Châm, căn cứ vào những gì được ghi lại, khi trong người kẻ thi châm hình thành Băng Hỏa Linh Đan, đó là lúc có thể thi triển đệ ngũ châm, nhưng Băng Hỏa Linh Đan cuối cùng là thứ gì, châm pháp không nói đến.
Hạ Thiên cũng đã từng hỏi Đại sư phụ, nhưng Đại sư phụ cũng không hoàn toàn hiểu Ngịch Thiên Bát Châm, ngược lại thần tiên tỷ tỷ lại hiểu nhiều hơn, nhưng nàng vẫn không hiểu Băng Hỏa Linh Đan là thứ gì. Nàng chỉ nói cho hắn biết, khi trong cơ thể chính thức hình thành Băng Hỏa Linh Đan thì sẽ biết.
Vì khi xuống núi thì Hạ Thiên đã học được nghịch thiên đệ nhị châm, vì vậy lúc đó hắn còn chưa chú ý đến Băng Hỏa Linh Đan, hắn thậm chí còn cho rằng sẽ không có Băng Hỏa Linh Đan, vì khi ngũ châm thành hình, nói không chừng thi triển đệ ngũ châm mới có thể tạo nên Băng Hỏa Linh Đan. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, thì ra tồn tại của Băng Hỏa Linh Đan nằm trong chính cơ thể mình.
- Cuối cùng ta cũng có thể chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên có chút mừng rỡ, sau đó hắn nhảy dựng người lên, đồng thời còn mắng Tống Ngọc Mị:
- Con đàn bà chết tiệt Tống Ngọc Mị, cô chờ bị trừng phạt đi.
Hạ Thiên cảm thấy công lực của mình đã gia tăng ít nhất là vài lần, với kinh nghiệm ra tay với Tống Ngọc Mị trước kia, bây giờ hắn tin mình thắng nàng đã không còn là vấn đề, bây giờ hắn cần phải đến Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên nhanh chóng mở cửa phòng, sau đó hắn hỏi một câu:
- Vợ Vi Nhi, tôi ở bên trong bao nhiêu ngày rồi?
- Cậu ra rồi sao?
Ngải Vi Nhi và Isabella đang đứng canh gác ngoài cửa, khi thấy Hạ Thiên đi ra thì hai người đều vui mừng, nhưng ngay sau đó Ngải Vi Nhi không khỏi che mũi:
- Trên người cậu có vị gì vậy, thối quá.
- Chồng nhỏ, cậu đã ở bên trong hai ngày ba đêm.
Isabella trả lời vấn đề của Hạ Thiên.
- Hai ngày ba đêm, xem ra nhanh hơn mình tưởng.
Hạ Thiên tỏ ra thỏa mãn, sau đó hắn trực tiếp xuống lầu:
- Tôi đi tắm trước.
Tốc độ tắm rửa của Hạ Thiên là rất nhanh, chưa đến ba phút hắn đã từ trong nhà tắm đi ra, lúc này ba người phụ nữ gồm Ngải Vi Nhi, Isabella và Ninh Khiết đang chờ hắn ở phòng khách. Cả ba cảm thấy rất mơ hồ, người kia tắm rửa mà không thèm thay quần áo, nhưng mùi thối trên người Hạ Thiên cũng không còn.
- Chồng, âm hỏa trong cơ thể đã được hấp thu hết chưa?
Khi thấy Hạ Thiên thì Ninh Khiết dùng giọng không chờ đợi được hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã khôi phục lại công lực, hơn nữa so ra lợi hại hơn trước kia, bây giờ có thể đánh thắng con đàn bà Tống Ngọc Mị chết tiệt.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Vợ quỷ keo kiệt, trước đó tôi đã nói với chị rồi, tôi phải quay về Thanh Phong Sơn ngay. Đúng rồi, đưa điện thoại cho tôi, tôi điện thoại cho vợ tóc vàng, để xem chị ấy có thể sắp xếp máy bay để quay về Thanh Phong Sơn ngay không.
Ninh Khiết gật đầu, nàng vội vàng đưa điện thoại cho Hạ Thiên, nàng cũng không hỏi quá nhiều vì biết đối với Hạ Thiên thì chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là quay về Thanh Phong Sơn giúp Nguyệt Thanh Nhã, những chuyện khác chỉ là thứ yếu.
Hạ Thiên lập tức bấm số của Mộc Hàm, điện thoại đổ chuông một tiếng, bên kia trả lời ngay:
- Ninh Khiết à? Chồng thế nào rồi?
- Vợ, là tôi, không có gì, nhưng tôi phải quay về Thanh Phong Sơn ngay, chị có thể giúp tôi bắt một chuyến bay không?
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Chồng, không có gì là quá tốt rồi.
Mộc Hàm ở đầu bên kia chợt thở dài một hơi, sau đó nàng lại hỏi thăm:
- Chồng, cậu vội về Thanh Phong Sơn vậy sao?
- Đúng vậy, rất gấp, càng nhanh càng tốt.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Vợ, chị biết cách nào nhanh nhất không? Có thứ này nhanh hơn bắt máy bay không?
- Chồng, không có thứ gì nhanh hơn máy bay, nhưng máy bay cũng có nhiều loại, trực thăng thì tương đối chậm, máy bay thường cũng không tính là nhanh. Thế này đi, chồng chờ chút, tôi liên lạc bên quân đội, để xem có thể dùng máy bay chiến đấu đưa cậu đi hay không. Tốc độ của máy bay chiến đấu là rất nhanh, đến gần khu vực Thanh Phong Sơn chỉ mất một giờ.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Được, vậy tôi chờ tin từ chị.
Hạ Thiên chủ động cúp điện thoại.
Ngải Vi Nhi nhìn thấy Hạ Thiên cúp điện thoại thì không nhịn được phải hỏi:
- Cậu muốn đi ngay sao? Vậy cậu còn quay về đây không?
- Vợ Vi Nhi, nếu chị ở chỗ này chờ, tôi sẽ quay lại.
Hạ Thiên thuận tiện kéo Ngải Vi Nhi đến, hắn đặt hai tay lên cặp núi để nhào nặn một lượt, sau đó mới lưu luyến buông ra;
- Tôi phải về giúp thần tiên tỷ tỷ, sau đó chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, cuối cùng tôi sẽ cùng thần tiên tỷ tỷ xuống núi dạo chơi, sẽ đến tìm các chị.
- Ngải Luân có phải cũng đang ở Thanh Phong Sơn?
Ngải Vi Nhi hỏi một câu.
- Đúng vậy, nhưng này vợ Vi Nhi, lần sau tôi sẽ đưa chị đi gặp ông ấy.
Hạ Thiên vừa nói xong thì điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số, thì ra là Mộc Hàm điện thoại đến, hắn tranh thủ thời gian nghe máy.
- Chồng, tôi đã sắp xếp cho cậu, mười phút sau sẽ có một chiếc trực thăng đến đón, sau đó sẽ có một chiếc máy bay chiến đấu đưa cậu đến một sân bay quân dụng ở thành phố Giang Hải. Bên kia sẽ có một chiếc trực thăng chờ sẵn, nó sẽ đưa cậu đến Thanh Phong Sơn, toàn bộ quá trình cần thêm nửa giờ, cậu thấy có được không?
Mộc Hàm nhanh chóng nói.
- Không có vấn đề, cứ như vậy đi.
Hạ Thiên rất hài lòng với vấn đề này:
- Đúng rồi, vợ, chị tạm thời đừng cho người khác biết để liên lạc với tôi, sau này tôi sẽ nói nguyên nhân.
- Được, tôi hiểu, chồng, cậu không cần nói nguyên nhân, chỉ cần cậu không có việc gì là tốt.
Mộc Hàm dịu dàng nói, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, chồng, vừa rồi quên nói cho cậu biết, máy bay chiến đấu không thể ngồi quá nhiều người, chỉ có thể đưa theo năm người mà thôi, không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề, toi định đi một mình thôi.
Hạ Thiên sở dĩ không muốn mang theo các nàng Ngải Vi Nhi và Ninh Khiết vì cảm thấy điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của hắn. Hơn nữa quá khứ các nàng cũng không giúp được gì, quan trọng là bây giờ người phụ nữ chết tiệt Tống Ngọc Mị còn chưa được giải quyết, nếu để các nàng đi theo thì sợ rằng sẽ có nguy hiểm, vì đề phòng mà hắn nên đi đến giải quyết tất cả với người phụ nữ chết tiệt Tống Ngọc Mị rồi nói sau.
... ....
Đỉnh núi Thanh Phong Sơn.
Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị đã quyết đấu giằng co hai ngày hai đêm, động tác của hai người bắt đầu chậm lại, rõ ràng sau khi chiến đấu hai ngày hai đêm liên tục thì thể lực tiêu hao rất lớn, hơn nữa trong người Nguyệt Thanh Nhã có trọng bệnh mà Dạ Ngọc Mị lại có thương tích. Sau khi thể lực tiêu hao thì tình trạng vết thương và bệnh tật lập tức sinh ra những tác dụng không tốt với hai nàng.
- Nguyệt Thanh Nhã, ngươi nhận thua đi, với tình huống của ngươi bây giờ thì chiến thắng cuối cùng nhất định là của ta.
Dạ Ngọc Mị dùng giọng lạnh lùng nói, sau khi chiến đấu liên tục hai ngày hai đêm thì Dạ Ngọc Mị mơ hồ chiếm thế thượng phong.
- Ta không thể thua, ta cũng sẽ không nhận thua.
Giọng điệu của Nguyệt Thanh Nhã rất bình thản:
- Tiểu Mị, ta cảm thấy ngươi nên nhận thua.
- Nếu bây giờ ngươi nhận thua thì sẽ không bỏ mạng, nếu cứ tiếp tục liều mạng thì đến lúc đó cũng không phải chỉ là vấn đề thua mà thôi.
Dạ Ngọc Mị giống như có chút tức giận:
- Ngươi không nhận thua thêm một lần nữa sao? Ta chỉ muốn tách ngươi và tên khốn nạn kia ra mà thôi.
- Thần tiên tỷ tỷ sẽ không thua, nàng cũng sẽ không thể tách khỏi ta, con đàn bà chết tiệt Tống Ngọc Mị, đi chết đi.
Một âm thanh bất mãn vang lên, trên đỉnh núi có thêm một người.