Hạ Thiên có chút mê hoặc, chẳng lẽ nha đầu kia lại mất tích.
- Đúng vậy, chồng, anh thử liên lạc với cô ấy xem, nếu liên lạc không được thì cũng không sao, dù gì thì ngày mai em sẽ đến huyện Mộc Dương, đến lúc đó gặp mặt sau.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói.
- Được rồi, để anh đi xem thế nào.
Hạ Thiên đồng ý.
Vì ngày mai sẽ gặp mặt nên Kiều Tiểu Kiều cũng không nhiều lời, nàng nhanh chóng cúp điện thoại.
- Chị Vân Thanh, nha đầu Dương San kia lại không thấy đâu nữa rồi.
Hạ Thiên nói với Vân Thanh.
- Sao không thấy?
Vân Thanh cũng kinh ngạc:
- Để tôi hỏi chú Thạch.
Tuy bây giờ là buổi tối nhưng Vân Thanh và Hạ Thiên cũng không đến ăn tối ở Thạch gia, cả hai ở lì trong khách sạn.
Vân Thanh nhanh chóng điện thoại cho Thạch Trường Canh, nghe nói Dương San lại mất tích thì hắn cũng rất kinh ngạc, hắn lập tức đồng ý cho người đi điều tra.
- Chú Thạch sẽ cho người đi điều tra, có lẽ sẽ nhanh có tin thôi.
Vân Thanh cúp điện thoại rồi nói một câu với Hạ Thiên, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Kiều Tiểu Kiều ngày mai sẽ đến sao?
Thật ra Vân Thanh cũng thấy mình đã biết rồi còn cố hỏi dò, tuy thính lực của nàng không tốt như Hạ Thiên, nhưng khi hắn nhận điện thoại thì nàng luôn ở bên cạnh, vì vậy nàng nghe được một nửa nội dung cuộc điện thoại. Ít nhất nàng cũng biết rõ nội dugn điện thoại của Kiều Tiểu Kiều.
- Đúng vậy, ngày mai cô ấy sẽ đến đây.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, bộ dạng có chút vui sướng. Những ngày qua hắn cũng cảm thấy rất nhàm chán, điều duy nhất không nhàm chán chính là làm vài hoạt động vui vẻ với chị Vân Thanh. Cũng vì như vậy mà trên cơ bản mỗi ngày hắn đều kéo Vân Thanh lên giường hoạt động.
Vân Thanh không hỏi lại, khi thấy Hạ Thiên vui sướng thì nàng mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng từ sâu trong lòng nàng hiểu, xem ra nàng kém quan trọng hơn Kiều Tiểu Kiều trong lòng Hạ Thiên, ít nhất thì thời gian quen biết cũng ngắn hơn.
- Chị Vân Thanh, chị đừng mất vui, tuy ngày mai Tiểu Kiều sẽ đến, nhưng tôi sẽ vẫn ở cùng chị.
Hạ Thiên còn nói thêm, hắn có thể cảm giác được sự biến đổi tâm tính của Vân Thanh.
- Cậu không cần theo tôi, nên theo giúp Kiều Tiểu Kiều.
Vân Thanh lại lắc đầu:
- Tôi sẽ đi cùng Thuần Thuần, đúng rồi, mỗi tối Thuần Thuần đều quấn lấy tôi yêu cầu dạy võ công, hay đêm nay cậu dạy tôi chút võ công đi.
- Được.
Hạ Thiên gật đầu, vợ muốn học võ công, bình thường hắn sẽ sẵn lòng chỉ dạy.
Thạch Trường Canh lúc này lại điện thoại đến, hắn nói đã điều tra được Dương San đang ở đâu. Nhưng điều làm cho Vân Thanh và Hạ Thiên cảm thấy khó tưởng chính là Dương San đi đến Thanh Phong Sơn, mà nha đầu kia lại là đại sứ, nói là đi làm phim tuyên truyền. Thì ra sau khi Lâm Yên Nhi bị dọa đi thì Dương San trở thành lựa chọn duy nhất.
Còn vì sao Kiều Tiểu Kiều không điện thoại được cho Dương San, điều này cũng rất dễ hiễu. Thanh Phong Sơn căn bản không có tín hiệu điện thoại, tất nhiên sẽ khó thể nào gọi thông.
- Sao có người ngu như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Rõ ràng lại đi làm phim tuyên truyền, đúng là nha đầu cần ăn đòn, luôn đối nghịch với mình. Nếu sớm biết như vậy thì cứ để cho Lâm Yên Nhi đi làm phim, người khác thấy Lâm Yên Nhi quá xấu thì sẽ không đến Thanh Phong Sơn.
- Sao cậu không muốn người khác làm phim tuyên truyền cho Thanh Phong Sơn?
Vân Thanh có chút kỳ quái.
- Vì tôi không muốn cho người ta biết về chỗ đó.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
- Nhưng chỉ sợ bây giờ không làm phim thì người ta cũng biết.
Vân Thanh dùng giọng dịu dàng khuyên bảo Hạ Thiên:
- Tôi thấy cậu đừng quan tâm đến chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên là được.
- Hừ, tôi chẳng quan tâm, chị Vân Thanh, trước tiên tôi phải dạy võ cho chị cái đã.
Hạ Thiên cuối cùng cũng quyết định không quan tâm đến chuyện của Dương San và vấn đề làm phim, dù hắn có quan tâm cũng chẳng có biện pháp, trừ khi bây giờ hắn chạy đến Thanh Phong Sơn, nhưng hắn lại không muốn đi vào lúc này.
Cuối cùng tối hôm đó Hạ Thiên dùng vài giờ dạy Vân Thanh kỹ thuật đánh đấm, sau đó lại dùng thời gian nửa buổi tối để dạy nàng đánh nhau trên giường, mãi đến sáng sớm cả hai mới ôm nhau nằm ngủ.
Mãi đến khi điện thoại ồn ào thì Hạ Thiên mới tỉnh giấc, khi hắn tỉnh thì thấy Vân Thanh không còn ở bên cạnh, mà người gọi điện thoại đến chính là Kiều Tiểu Kiều.
- Vợ, em đã đến chưa?
Hạ Thiên vội vàng nhận điện thoại, hắn thuận miệng hỏi một câu.
- Mười phút nữa sẽ đến.
Kiều Tiểu Kiều trả lời, sau đó nàng hỏi một câu:
- Chồng, bây giờ anh có ở khách sạn Đông Thăng không?
- À, anh sẽ đến ngay.
Hạ Thiên lúc này mới nhớ mình chưa đặt phòng, vì vậy hắn cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo và chạy nhanh đến khách sạn Đông Thăng.
Trên đường đi hắn cũng không quên điện thoại cho Vân Thanh, hắn biết Vân Thanh đến Thạch gia, đang cùng em gái bảo bối.
- Này, cho tôi đặt hai phòng.
Hạ Thiên nhanh chóng đi vào khách sạn Đông Thăng.
- Hoan nghênh quý khách...Á...
Nhân viên phục vụ vô thức nói một câu, sau đó ngẩng đầu thấy Hạ Thiên thì duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Là anh...
Bây giờ dù là bảo vệ hay nhân viên phục vụ ở khách sạn Đông Thăng đều khắc sâu ấn tượng với Hạ Thiên, ai bảo người này mỗi lần đến khách sạn đều gây sự, dù bộ dạng tầm thường nhưng ai cũng phải nhớ kỹ về hắn.
- Là tôi thì sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi không thể đặt phòng sao?
- À, có thể, tất nhiên là có thể.
Nhân viên phục vụ coi như xinh đẹp liên tục nói, sau đó nàng tranh thủ làm thủ tục đặt hai gian phòng cho Hạ Thiên. Đợi đến khi giao phiếu thì nàng mới nhớ đến một vấn đề, nàng quên lấy tiền thế chấp.
Hạ Thiên cầm lấy hai phiếu phòng, hắn thật sự không đi lên lầu mà đi ra ngoài cổng khách sạn chờ đợi, vài phút sau hắn đã thấy một chiếc Volvo quen thuộc chạy đến.
Xe nhanh chóng dừng lại, Kiều Tiểu Kiều xuống xe trước tiên, sau đó nàng ngọt ngào nói với Hạ Thiên:
- Chồng.
Hạ Thiên dùng ánh mắt chân thành nhìn Kiều Tiểu Kiều vài giây, sau đó hắn kéo nàng vào lòng, vẻ mặt thỏa mãn:
- Vợ, mấy ngày qua em mập lên rất nhiều.
- Này, đã đặt phòng chưa?
Kiều Phượng Nhi lúc này đã xuống xe, nàng dùng giọng bất mãn nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên không quan tâm đến Kiều Phượng Nhi, hắn chỉ ôm Kiều Tiểu Kiều đi vào bên trong:
- Vợ, phòng đã đặt sẵn, chúng ta lên.
Nhân viên phục vụ do dự một lúc lâu cũng không dám chạy đến đòi tiền thế chấp của Hạ Thiên, khi thấy Hạ Thiên ôm một người đẹp tuyệt sắc và phía sau còn có hai thiếu nữ gợi cảm, cô nhân viên không khỏi nhớ đến người đẹp trưởng thành vài ngày trước luôn theo bên cạnh Hạ Thiên. Khoảnh khắc này nàng thầm nghĩ, người này rốt cuộc lăng nhăng đến mức nào? Sao người đẹp ở bên cạnh lại nhiều như vậy?