- Vợ Mị Nhi, chị nhất định phải nghe lời tôi, không cần lén đi làm chuyện gì cả.
Hạ Thiên dặn dò một câu, sau đó hắn lo lắng điện thoại cho Mộc Hàm.
Hạ Thiên sau khi dặn dò Mộc Hàm một phen mới tạm thời an tâm, Mị Nhi không quá nghe lời nhưng Mộc Hàm thì ngược lại, hắn tin chắc có Mộc Hàm ở bên cạnh thì Mị Nhi sẽ nghe lời mà trốn đi vài ngày.
- Ngươi muốn nữ nhân của mình cứ mãi trốn tránh vậy sao?
Cơ Thanh Ảnh nói có chú trào phúng:
- Ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, loại đàn ông như ngươi còn có ý gì?
- Này, cô đừng có mà hả hê.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cơ Thanh Ảnh:
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp cho Nam Cung Yến kia biết tay.
- Sao ngươi có thể xử lý được nàng ta?
Cơ Thanh Ảnh cười lạnh một tiếng:
- Nam Cung Yến nếu lên phương bắc mà không tìm thấy người tu tiên thì sẽ quay trở về, nếu nàng ta quay về thì ngươi còn nhiều thời gian sao? Bây giờ ngươi chỉ là Kim Đan trung kỳ, muốn thi triển đệ lục châm phải cần Nguyên Anh kỳ, chừng nào thì ngươi mới đến Nguyên Anh Kỳ?
- Nếu không phải cô hút sạch công lực của ta, chẳng phải ta sẽ không như vậy sao?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Đã nói ngươi trả lại công lực nhưng không chịu, chỉ cần bây giờ có công lực cũ, tôi đã đến Nguyên Anh Kỳ rồi.
- Đừng nói những điều vô dụng như vậy, ngoài Nghịch Thiên Bát Châm thì ngươi còn có biện pháp nào để gia tăng công lực không?
Cơ Thanh Ảnh hừ nhẹ một tiếng:
- Căn cứ vào dự tính của ta, trong vòng ba ngày sau Nam Cung Yến sẽ đến nơi này, vì vậy tốt nhất là ba ngày sau ngươi phải lên đến Nguyên Anh Kỳ, sau đó nhanh chóng thi triển đệ lục châm cho ta, nếu không thì ta có thể bỏ chạy nhưng hai ngươi thì chết chắc rồi.
- Này, rốt cuộc cậu đang nói về ai vậy?
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:
- Còn có người lợi hại hơn cậu sao?
- Không, tôi là lợi hại nhất.
Hạ Thiên lập tức phủ nhận.
- Đến lúc này mà vẫn còn khoác lác.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, tiểu hỗn đản này đúng là bất trị.
- Tôi không khoác lác, tôi vốn là người lợi hại nhất, tôi chỉ tạm thời không đánh lại Nam Cung Yến mà thôi.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt không biến đổi:
- Vũ lực không phải là tất cả, nói tóm lại thì tôi là người lợi hại nhất.
Thư Tịnh không nói gì, tên khốn kia lại nói rằng vũ lực không phải là tất cả.
- Các người tự suy xét xem nên làm sao để bảo vệ tính mạng đi.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cơ Thanh Ảnh lại truyền vào trong tai mọi người.
- Này, tôi cũng không tin cô không thể trả lại công lực.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cơ Thanh Ảnh:
- Cô trả lại cho tôi chút công lực, sau đó tôi có thể làm cho cô trở nên lợi hại hơn, đây là hai bên cùng có lợi.
- Được, ta trả lại cho ngươi.
Cơ Thanh Ảnh chợt mở miệng nói Hạ Thiên chợt ngây người, hắn chợt có chút bất ngờ, hắn nhìn Cơ Thanh Ảnh, mười giây sau mới mở miệng:
- Cô tình nguyện trả lại cho tôi?
- Cơ Thanh Ảnh ta trước nay luôn nói lời chắc chắn.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói.
Hạ Thiên thầm khinh bỉ Cơ Thanh Ảnh, còn nói là giữ lời, trước đó nói là không thể, nói rằng những gì đã cướp đi sẽ không trả lại, nhưng sao bây giờ lại tình nguyện đem trả?
Khinh bỉ thì khinh bỉ nhưng Hạ Thiên cũng không nói ra, chỉ cần Cơ Thanh Ảnh tình nguyện trả công lực cho hắn là được, vì dựa theo những gì nàng nói, hắn thật sự cần phải gia tăng công lực, nếu không thì những bà vợ tiến vào Kim Đan Kỳ sẽ rất nguy hiểm.
- Vậy cô mau trả lại công lực cho tôi, đến khi đó tôi sẽ biến cô thành cao thủ Phân Thần Kỳ, đến lúc đó cô có thể xử lý Nam Cung Yến.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, tâm tình của hắn có chút bức thiết.
- Được, bây giờ ta sẽ trả công lực cho ngươi.
Cơ Thanh Ảnh nói xong thì trong mắt lóe lên luồng hào quang thần bí, sau khi nói đến chữ cuối cùng thì nàng chợt xuất hiện bên cạnh Dạ Ngọc Mị rất quỷ dị, sau đó bàn tay trong suốt chợt vỗ lên người Dạ Ngọc Mị.
Lúc này Cơ Thanh Ảnh ra tay không chút dấu hiệu, mà nàng và Dạ Ngọc Mị căn bản cũng đứng quá gần, vì thế mà Dạ Ngọc Mị căn bản không có phản ứng.
- Này, cô làm gì vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng có phản ứng, hắn lách mình ngăn trước mặt Dạ Ngọc Mị, đồng thời vung tay chụp lấy cổ tay Dạ Ngọc Mị. Hắn phát hiện trong người nàng có thêm vài luồng cấm chế, đó là những thứ hắn căn bản không thể giải được.
Cơ Thanh Ảnh lại không quan tâm đến hành động của Hạ Thiên, nàng cũng không tiếp tục ra tay, chỉ nhìn Hạ Thiên, giọng điệu lạnh lùng:
- Ta nói rồi, ta sẽ trả công lực lại cho ngươi. Trước kia ngươi có tu vi Kim Đan hậu kỳ, Dạ Ngọc Mị thì Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, bây giờ công lực của nàng ta còn mạnh hơn cả cậu khi trước, ta sẽ lấy công lực của nàng ta đưa sang cho cậu, không phải đã trả rồi sao?
- Cơ Thanh Ảnh, cô muốn làm gì?
Dạ Ngọc Mị tuy không thể động đậy nhưng vẫn có thể lên tiếng, nàng mơ hồ cảm thấy không ổn, một cảm giác bất an bùng lên trong lòng.
- Tôi muốn cô trả lại, không phải để Em Chân Dài phải trả, hơn nữa sao chị ấy có thể đưa công lực sang cho tôi?
Hạ Thiên cũng có chút khó hiểu.
- Ngươi không biết sao? Hoàng triều họ Cơ chúng ta có một bí thuật, có thể hút khô công lực của một người.
Cơ Thanh Ảnh dùng giọng thong thả nói nhưng lại giống như đã tính trước:
- Hoàng triều họ Cơ chúng ta có thể truyền thừa vạn năm bất diệt thì có liên quan lớn đến những bí thuật như vậy, dù cả đời chỉ có thể sử dụng được bí thuật một lần nhưng nó thường dễ làm cho người trong tộc đột phá, cũng vì vậy mà chúng ta luôn có những người tu tiên cực mạnh. Dưới sự trợ giúp của những tu tiên giả hùng mạnh kia, hoàng triều chúng ta mới tồn tại vạn năm bất diệt.
- Cả đời chỉ có thể dùng một lần?
Hạ Thiên lại nghe được câu mấu chốt.
- Không sai, chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa giới hạn sử dụng với nữ nhân. Mỗi nữ tử của hoàng triều họ Cơ khi mất đi tấm thân xử nữ đều có thể sử dụng bí thuật và lấy được tất cả công lực của đối phương.
Cơ Thanh Ảnh dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Vì vậy ngươi muốn ta trả lại công lực thì rõ ràng là không thể.
- Cơ Thanh Ảnh, ngươi dám làm xằng bậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Dạ Ngọc Mị nghiêm giọng quát lên.
- Dạ Ngọc Mị, ngươi không còn tư cách uy hiếp ta, chuyện ta muốn làm thì không ai ngăn cản được.
Cơ Thanh Ảnh hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng lóe lên đến trước mặt Dạ Ngọc Mị. Nàng đột nhiên đưa tay giữ lấy miệng của Dạ Ngọc Mị, sau đó nàng lấy ra một cái bình ngọc, đổ thuốc bột vào trong miệng Dạ Ngọc Mị, sau đó lại lắc lắc rồi thuận tay vuốt qua cổ họng, những thứ bột phấn kia nhanh chóng biến thành nước và chảy xuống họng.
- Cơ Thanh Ảnh, ngươi cho ta uống thứ gì?
Dạ Ngọc Mị tức giận hỏi.
- Sao ngươi không hỏi Hạ Thiên? Nếu không phải hắn cho ta sử dụng thứ thuốc này, ta sao có thể sủng hạnh hắn?
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói.
- Cô ta cuối cùng cho tôi uống thứ thuốc gì?
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, trong phẫn nộ có chút lo lắng.
- À, hình như là xuân dược.
Hạ Thiên cười ngượng ngùng, biến cố này thật sự làm hắn trở tay không kịp, hắn không ngờ Cơ Thanh Ảnh lại đột nhiên có một chiêu như vậy. Thật ra hắn đã xác định thứ mà Cơ Thanh Ảnh dùng cho Dạ Ngọc Mị cũng chính là thứ mà trước đó mình dùng cho Cơ Thanh Ảnh, thực tế thì trước đó hắn đã chế tạo hai chai xuân dược, trong đó một chai dùng cho Cơ Thanh Ảnh, chai còn lại đã bị chính Cơ Thanh Ảnh lấy mất, bây giờ nàng lại dùng nó để đổ vào miệng Dạ Ngọc Mị.
- Cậu mau lấy thuốc giải cho tôi.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
- Em Chân Dài, tôi không phải không muốn cho chị thuốc giải, nhưng thứ này thật sự không có thuốc giải.
Hạ Thiên trả lời có chút bất đắc dĩ.
- Cho dù có thuốc giải thì ta cũng sẽ để hắn không đưa cho ngươi.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói:
- Dạ Ngọc Mị, ta cũng không muốn lãng phí thời gian, cũng không có thời gian để chậm rãi thuyết phục ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết bí thuật của họ Cơ chúng ta cũng có thể dùng trên người kẻ khác, ta sẽ dùng bí thuật để chuyển dời công lực của ngươi lên người Hạ Thiên, sau đó hắn có giúp ngươi khôi phục công lực hay không, đó là chuyện của hắn, thật sự không liên quan gì đến ta.
Cơ Thanh Ảnh dừng lại một chút rồi còn nói thêm:
- Ta biết rõ bộ quần áo trên người ngươi rất đặc biệt, chính là Thiên Kết Vũ Y trong truyền thuyết, trừ ngươi ra thì không ai có thể cởi bỏ, nhưng đến khi xuân dược phát tác và ngươi cần nam nhân, ta tin ngươi sẽ cởi bỏ nó ra. Ngay cả ta cũng không thể chịu nổi loại xuân dược này, ta tin ngươi cũng không có năng lực đó.
- Cơ Thanh Ảnh, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt oán hận nhìn Cơ Thanh Ảnh, khi Kim Đan của nàng được chữa trị, nàng vốn tưởng rằng sẽ có thể như quá khứ, nàng không sợ kẻ thù nào, nhưng nàng không ngờ bây giờ mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
- Chờ khi nào cô có khả năng như vậy thì hãy nói.
Cơ Thanh Ảnh rõ ràng không quan tâm đến sự uy hiếp của Dạ Ngọc Mị, trong mắt nàng thì Dạ Ngọc Mị căn bản không phải là uy hiếp.
Cơ Thanh Ảnh còn chưa nói dứt lời thì đã vung một tay về phía Dạ Ngọc Mị, tay kia lại chộp về phía Hạ Thiên, sau đó nàng lóe người lên đưa hai kẻ kia lên lầu, lại quăng bọn họ lên giường. Khi nàng ném Hạ Thiên ra, quần áo trên người hắn chợt nát bấy, đợi đến khi Hạ Thiên rơi xuống giường thì không còn mảnh vải che thân.
- Yêu nữ chết tiệt này hơi quá đáng.
Hạ Thiên thầm mắng một câu, trong lòng thầm kêu may mắn. May mà bây giờ hắn không mặc áo khoác, nếu không những thứ mà vợ tóc vàng vừa đưa cho cũng thành bột phấn mất.
- Lúc đó ta không thể nào chịu đựng quá một tiếng đồng hồ, để xem lần này ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?
Cơ Thanh Ảnh nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất là nên nhanh lên một chút, nếu không Nam Cung Yến xuất hiện, chỉ sợ ngươi cũng không còn cơ hội mà đưa công lực cho Hạ Thiên.
Cơ Thanh Ảnh nói xong thì biến mất ngoài cửa, nàng xuất hiện bên ngoài còn đóng cửa lại, chỉ có Hạ Thiên mới biết nàng thật sự còn đứng bên ngoài.