- Tiên sinh, anh không nên cố tình gây sự, tôi sao có thể hạ độc tong bình nước của anh.
Cô tiếp viên hàng không có vẻ rất bất mãn.
- Trước đó cô đã cầm lấy cái bình của tôi phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô tiếp viên hàng không.
- Không.
Cô tiếp viên nhanh chóng phủ nhận.
- Cô phủ nhận cũng vô dụng, anh ấy đã thấy.
Hạ Thiên chỉ vào Ôn Sĩ Luân:
- Hơn nữa vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi, khi tôi uống nước thì nhịp tim của cô tăng lên rất mạnh, biểu hiện căng thẳng. Khi tôi gọi cô, nhịp tim của cô còn đập nhanh hơn cả, khi cô nói dối thì nhịp tim cũng khác biệt so với bình thường, tất cả đều được tôi nghe thấy rõ ràng. Còn nữa, trong bình nước còn giữ lại mùi nước hoa khó ngửi của cô.
Bây giờ không phải là giờ ngủ, cả buồng trên cơ bản đều tỉnh, vì khoang hạng nhất và khoang phổ thông ở phía sau cũng nối liền với nhau, nên khi Hạ Thiên và cô tiếp viên bắt đầu khắc khẩu thì lập tức thu hút đại bộ phận lực chú ý của người khác.
Không ít người nghe được lời nói của Hạ Thiên mà trong lòng cảm thấy quỷ dị, tuy nói chuyện tiếp viên hàng không hạ độc hắn đã là rất quỷ dị, nhưng hắn ta còn nói mình nghe được nhịp tim rối loạn và mùi nước hoa còn giữ lại trong bình nước, đây cũng là điều khó tưởng.
Đến lúc này cũng không có vài người tin tưởng Hạ Thiên, vì bọn họ cảm thấy những lời nói của hắn rất khó tin. Nhắc đến câu nói quấy rối của cô tiếp viên hàng không, mọi người cùng không tin vào điều này, vì trước đó tên kia từng anh anh em em với cô tiếp viên xinh đẹp tóc vàng, chắc chắn sẽ không quấy rầy một cô tiếp viên có tư sắc kém như thế này.
- Tiên sinh, xin anh đừng gây rối trên máy bay, nếu không tôi sẽ gọi nhân viên an toàn đến.
Cô tiếp viên vẫn không thừa nhận mình hạ độc, hơn nữa còn tỏ ra cực kỳ tức giận.
- Tôi không quan tâm cô gọi ai đến.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:
- Này, tôi nói cho cô biết, đến bây giờ tôi vẫn nhẫn nại chưa xử lý cô, tất nhiên chi muốn biết vì sao cô hại tôi mà thôi. Tôi với cô không quen biết, sao cô phải hạ độc với tôi? Còn nữa, hôm qua ở thành phố Giang Hải, vợ Mị Mị có phải do cô hạ độc?
- Có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này một tên đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ an toàn máy bay đi đến, xem ra đây là an toàn viên không trung, có lẽ nơi đây ồn ào đã thu hút sự chú ý của hắn.
- Vị tiên sinh này muốn gây rối.
Cô tiếp viên chỉ vào Hạ Thiên, bộ dạng tức tối.
- Này, cô quái dị đừng nói bậy bạ, là cô hạ độc tôi trước.
Hạ Thiên có chút bất mãn, sau đó hắn đột nhiên nhíu mày:
- Ủa, kỳ quái, sao trên người cô có hương vị gì đó là lạ, không phải mùi nước hoa thấp kém, không phải mùi độc dược...À, thuốc nổ, này, sao trên người cô gái quái dị này có mùi thuốc nổ? Có phải đã đặt bom trên máy bay rồi không?
"Bom sao?"
Nghe được chữ này thì đám hành khách chợt kêu lên sợ hãi, trên máy bay thì chữ bom này đáng sợ hơn cướp mang súng rất nhiều. Khi gặp cướp dùng súng thì vẫn còn có thể may mắn giữ lại mạng sống, nếu trên máy bay có bom thì hơn phân nửa là phải chết, máy bay nổ mạnh từ trên cao, như vậy tất cả coi như xong.
- Có phải thật như vậy không?
- Không phải có bom đấy chứ?
- Có lẽ không đến mức như vậy, có nhân viên an toàn hàng không, sao có thể đặt bom được?
- Nhưng cô tiếp viên hàng không kia rất dễ đặt bom...
...
Trên máy bay chợt rối loạn, có một số người la hét bằng ngôn ngữ mà Hạ Thiên không hiểu, điều này cũng là bình thường, đó là người nước ngoài, đây là chuyến bay quốc tế, có người nước ngoài cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
- Mọi người yên lặng, đừng căng thẳng...
Vài cô tiếp viên hàng không đứng ra trấn an hành khách, tên đàn ông lại nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút ngưng trọng:
- Tiên sinh, xin anh đừng tùy tiện nói bậy, đây là trách nhiệm pháp luật.
- Thằng này sao ngu vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông:
- Người quái dị này hạ độc tôi, còn có khả năng đặt bom trên máy bay, chú không hỏi xem cô ta đặt bom ở đâu, lại nói anh tung tin đồn nhảm, chú muốn bị bom nổ chết sao?
- Cậu Hạ, thật sự có bom sao?
Ôn Sĩ Luân lúc này cũng không nhịn được phải hỏi, trong đám hành khách trên máy bay thì hắn xem như hiểu về Hạ Thiên. Hắn cảm thấy Hạ Thiên không phải người thường, vì vậy tuy vẫn nghi ngờ lời nói của Hạ Thiên, nhưng vẫn có vài phần tin tưởng.
- Đúng vậy, cậu nói có bom, rốt cuộc có chứng cứ gì?
Người bên cạnh cũng không nhịn được phải hỏi.
- Tôi chỉ biết cô quái dị này trước đó đã từng đụng vào bom, nhưng cô ta có đặt bom trên máy bay hay không, điều này tôi không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tôi cảm thấy cô ta có hơn phân nửa đã đặt bom, cô ta biết chất độc chưa chắc hại chết được tôi, vì vậy muốn nổ tôi chết.
- Anh đúng là nói hươu nói vượn.
Cô tiếp viên hàng không vẫn không thừa nhận:
- Anh căn bản là giả tạo, sao có thể ngửi được mùi trên người tôi?
- Tất nhiên tôi biết rõ.
Hạ Thiên bĩu môi, nàng chỉ vào người đàn ông kia:
- Tôi còn biết cô và tên kia vài giờ trước đã cùng nhau lên giường, trên người hắn còn có hương vị của cô.
Khi nghe nói như vậy thì vẻ mặt tên đàn ông không khỏi biến đổi, hắn nói:
- Mày...Sao mày biết...
Không đợi Hạ Thiên mở miệng, tên đàn ông quay đầu nhìn cô tiếp viên:
- Trương Mai, có phải em đã chạm vào thuốc nổ?
Mọi người nghe thấy như vậy thì chợt hiểu ra, ít nhất lời nói vừa rồi của Hạ Thiên là thật, nếu không tên đàn ông kia sẽ chẳng tin tưởng Hạ Thiên. Vì vậy đến lúc này ai cũng càng bất an.
- Chồng, có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói mê hoặc truyền đến, tiếp viên hàng không tóc vàng khêu gợi xuất hiện trước mặt mọi người. Vừa rồi nàng bị người ta gõ cửa đánh thức, nói rằng chồng nàng đang gây rối, cho nên nàng vội vàng chạy đến.
- Cô quái dị này muốn hạ độc tôi, còn có thể đã đặt bom trên máy bay.
Hạ Thiên trả lời.
- Cái gì?
Vẻ mặt Mộc Hàm chợt biến đổi, sau đó nàng lên giọng:
- Tôi là cảnh sát, mọi người không cần kinh hoàng, ai về vị trí của mình ngay, tôi sẽ điều tra rõ ràng.
Mộc Hàm lấy giấy chứng nhận đưa cho tên đàn ông nhân viên an toàn hàng không, sau đó khẽ quát:
- Đưa nàng ta đến tra hỏi rõ ràng.
Tên đàn ông nhìn vào giấy chứng nhận của Mộc Hàm mà vẻ mặt biến đổi, hắn biết Mộc Hàm cũng chẳng phải là cảnh sát, mà thân phận là đặc công cấp cao. Khoảnh khắc này hắn cũng tin những lời của Hạ Thiên là thật.
- Được, tôi đưa cô ta xuống dưới.
Tên đàn ông khẽ nói, sau đó hắn đưa cô gái tên là Trương Mai đi.
Khóe miệng Trương Mai chợt chảy ra một dòng máu tươ, giọng điệu tràn ngập cừu hận: