Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 536: Chương 536: Bước ngoặt của Ninh Khiết




Tống Vệ Dân nghe thấy những lời nói của Ninh Khiết thì không khỏi hỏi:

- Chị biết gì? Hắn mà chị vừa nói là ai?

- Tôi biết rõ vì sao tôi lại có sức mạnh như vậy, nhất định là Hạ Thiên, hắn ta đã làm gì đó với tôi.

Ninh Khiết vội vàng nói:

- Tôi vốn rất bình thường nhưng hôm nay được hắn ta chữa bệnh, quá trình chữa bệnh cũng kỳ quái, bệnh đã trị xong, sau đó trở nên không bình thường, các người có thể tìm hắn đến làm chứng, tôi có số điện thoại của hắn ta.

Thật ra Ninh Khiết cũng không thể khẳng định sự việc có liên quan đến Hạ Thiên, nhưng nàng không thể tìm ra điều gì khác. Lúc này Hạ Thiên là cỏ cây cứu mạng với nàng.

- Hạ Thiên sao?

Vẻ mặt Tống Vệ Dân có hơi biến đổi.

Mà nữ cảnh sát Vưu Tư lúc này cũng mở miệng dùng giọng kinh ngạc nói:

- Chị nói Hạ Thiên nào? Không phải là thần y Hạ Thiên đã xôn xao trên mạng vài ngày nay đấy chứ?

- Đúng đúng đúng, là hắn.

Ninh Khiết liên tục gật đầu.

- Ninh Khiết, Ninh Khiết, à, tôi nhớ ra rồi.

Vưu Tư đột nhiên có chút kích động:

- Thì ra tôi vẫn nghĩ vì sao tên của chị nghe lại quen như vậy? Chị chẳng phải là Ninh Khiết bạn gái của Hạ thần y kia sao?

Vưu Tư không đợi Ninh Khiết trả lời mà lắc đầu nói:

- Không đúng, trên mạng nói Ninh Khiết kia bị cận thị, hơn nữa còn bị cà thọt, chị nhìn rất bình thường, chân không có việc gì, hơn nữa cũng không đeo kính.

- Tôi chính là Ninh Khiết kia, nhưng tôi không phải là bạn gái của Hạ Thiên, chỉ có chút quen biết mà thôi.

Ninh Khiết vội vàng nói:

- Bây giờ tôi đã được hắn ta trị mắt, chân cũng được chữa lành, nói tóm lại những thứ này đều liên quan đến Hạ Thiên. Các người mau giúp tôi tìm hắn, hắn nhất định sẽ biết vì sao tôi trở nên mạnh mẽ như lúc này.

Ninh Khiết có hơi dừng lại, nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tống Vệ Dân rồi nói:

- Nếu Hạ Thiên có thể ra làm chứng, như vậy chuyện tối nay sẽ là ngoài ý muốn phải không? Tôi không cần phải ngồi tù phải không?

- Vị thần y kia thật sự thần kỳ như vậy sao?

Vưu Tư cũng đang lầm bầm, sau đó nàng an ủi Ninh Khiết:

- Chị cũng đừng lo lắng, nếu sự việc như những gì chị nói thì đây chỉ là sơ suất, nếu Lương Dũng không có vấn đề gì thì cũng chỉ là sơ suất đả thương người, như vậy sẽ không nghiêm trọng, sẽ không phải ngồi tù.

- Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.

Ninh Khiết ra vẻ trút bỏ gánh nặng, sau đó nàng vội vàng nói:

- Cảnh sát, bây giờ tôi đưa số điện thoại của Hạ Thiên cho các người, các người có thể liên lạc được với hắn ta không?

- Được, chị nói số cho tôi đi.

Vưu Tư vội vàng nói, dù là công hay tư thì nàng đều rất muốn dãy số này.

Ninh Khiết nhanh chóng nói ra số điện thoại của Hạ Thiên, tuy lúc này nàng không có điện thoại nhưng dãy số của Hạ Thiên đã được nàng ghi lại từ trước.

Vưu Tư mở vỡ ghi lại số điện thoại, sau đó Tống Vệ Dân chợt vươn tay cầm vở đứng lên nói:

- Vưu Tư, cô ở đây với Ninh Khiết, tôi đi điện thoại hỏi tình huống của Hạ Thiên.

- À, được, tổ trưởng!

Vưu Tư khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, tổ trưởng tự mình đi điện thoại sao? Ngày thường nàng là người làm những chuyện này mới đúng.

... ....

Tống Vệ Dân rời khỏi phòng thẩm vấn, sau đó hắn ra ngoài hành lang lấy điện thoại bấm một dãy số, nhưng rõ ràng hắn không gọi cho Hạ Thiên, vì hắn căn bản không nhìn vào quyển vở.

Điện thoại nối thông rất nhanh, Tống Vệ Dân hạ thấp âm thanh xuống:

- Cha, là con đây.

- Vệ Dân, có chuyện gì?

Bên kai truyền đến một âm thanh trầm thấp.

- Cha, tiểu thư đã xuất quan chưa?

Tống Vệ Dân vội vàng hỏi.

- Giữa trưa đã xuất quan, vừa rồi bố vừa đưa tư liệu của Hạ Thiên cho cô ấy, bây giờ có lẽ cô ấy cũng xem xong rồi.

Cha của Tống Vệ Dân trả lời.

- Bố, có chuyện con muốn bố đi xin chỉ thị của tiểu thư.

Tống Vệ Dân nhanh chóng nói:

- Con ở cục cảnh sát bắt được một người tình nghi đả thương người, đây vốn chỉ là một cô gái bình thường nhưng đột nhiên có được lực lượng rất mạnh, nhưng cô ấy giống như không khống chế được, hoặc là chẳng biết khống chế thế nào.

- Những chuyện này cần gì phải đi xin chỉ chị của tiểu thư?

Cha của Tống Vệ Dân rõ ràng không thừa nhận điều này.

- Bố, bố nghe con nói hết đã, người này có quan hệ với Hạ Thiên.

Tống Vệ Dân nói:

- Cô ấy vốn bị cận nặng và cà thọt nhưng hôm nay được Hạ Thiên chữa trị, mắt đã sáng và hai chân rất tốt, hơn nữa còn có lực lượng rất mạnh. Vừa rồi cô ấy đã đập vỡ một chiếc bàn trong phòng thẩm vấn, con thấy chuyện này không tầm thường, vì vậy muốn nói bố hỏi qua ý kiến của tiểu thư, để xem tiểu thư nói thế nào?

- Dựa theo lời của con thì sự việc cũng đáng được coi trọng, bây giờ tiểu thư rất quan tâm đến những việc có liên quan đến Hạ Thiên, có lẽ bố cũng nên đi báo cáo.

Cha của Tống Vệ Dân trầm giọng nói:

- Bố phải đi đây.

Sau đó điện thoại bị cắt, Tống Vệ Dân cũng không tiến vào trong văn phòng, hắn đứng bên ngoài hành lang, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến một hình bóng tuyệt trần.

Dù từ nhỏ đến lớn Tống Vệ Dân không được nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì nàng chính thức là tiên tử, không ai có thể thay thế cho địa vị của nàng, hắn đối với nàng vừa tôn kính vừa hâm mộ, tất cả đều khó nói bằng lời. Sau khi hắn lớn lên, hắn giống như không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, vì hắn không tự giác được phải so sánh bọn họ với nàng, sau đó hắn phát hiện ra một vấn đề, dù là ai cũng kém nàng mười ngàn lần về khí chất, trước mặt nàng thì ai cũng trở nên tục tằng.

Tống Vệ Dân tin tưởng, trong Tống gia, những người có ý nghĩ này không chỉ là một mình hắn. Người phụ nữ tuyệt trần kia gây ra những thay đổi lớn cho Tống gia, hai mươi năm trước Tống gia chỉ là một gia tộc chẳng có tiếng tăm gì ở thủ đô, hôm nay Tống gia đã nằm trong bốn đại gia tộc đứng đầu, hơn nữa chẳng qua chỉ vì bọn họ nghe theo lời của nàng mà giấu tài, không muốn rêu rao quá mức mà thôi. Thực tế thì người nào ở Tống gia cũng tin, với thực lực của gia tộc vào lúc này, dù đảo mắt cả thủ đô thì bọn họ cũng không cần sợ ai.

- Hạ Thiên, mày rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại được tiểu thư coi trọng như vậy?

Tống Vệ Dân cảm thấy rất khó hiểu, dù hắn biết Hạ Thiên từng phóng đến đội Hắc Báo, cũng biết Hạ Thiên rất mạnh, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì Hạ Thiên vẫn chưa đáng để cho tiểu thư coi trọng như vậy. Vì những chuyện xảy ra với Hắc Báo, trong Tông gia có rất nhiều người làm được.

Điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Vệ Dân, hắn nhìn vào màn hình điện thoại, là cha gọi đến, vì vậy hắn tranh thủ thời gian nghe máy:

- Bố, tiểu thư nói thế nào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.