Hạ Thiên cuối cùng cũng lưu luyến thả Vân Thanh ra, lúc này bảo vệ tòa nhà cũng phát hiện bên này xảy ra chuyện, bọn họ vừa vội vàng hỏi thăm tình huống vừa điện thoại gọi xe cứu thương.
Sự cố thang máy lần này có thể nói là may mắn trong bất hạnh, vì thang máy rơi xuống từ lầu bốn, tuy ai cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng, ít nhất thì ai cũng còn thanh tỉnh.
Lần này xe cứu thương đến rất nhanh, một lúc sau mười mấy người vừa rồi đi thang máy đều cơ bản được đưa đến bệnh viện, kể cả hai người bạn đồng hành của Vân Thanh, người không đi chỉ có Vân Thanh và Hạ Thiên. Thực tế thì hai người không nói vừa rồi mình ở trong thang máy, những người khác cũng không nói, vì vậy đám bác sĩ y tá và bảo vệ tòa nhà cũng hoàn toàn không ngờ hai người này vừa rồi ở trong thang máy, tất nhiên cũng không biết Hạ Thiên là người mở cửa.
- Hạ tiên sinh, tôi còn có việc, tôi về khách sạn trước đây.
Vân Thanh nói với Hạ Thiên, sau đó nàng rời khỏi tòa nhà Vọng Kinh, bắt taxi ngoài cổng. Nhưng khi nàng vừa ngồi lên taxi thì phát hiện người ngồi bên cạnh là Hạ Thiên.
Đây không phải lần đầu tiên Vân Thanh thấy Hạ Thiên dùng chiêu này, lần trước ở Giang Hải, khi xảy ra chuyện thì nàng không thể đuổi Hạ Thiên xuống xe, nhưng lần này nàng quyết định không thỏa hiệp.
- Hạ tiên sinh, phiền anh xuống xe cho tôi.
Giọng điệu của Vân Thanh có chút nặng nề.
- Chị Vân Thanh, tôi không thể xuống xe.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tôi phải bảo vệ chị.
- Bảo vệ tôi sao?
Vân Thanh có chút căm tức:
- Tôi đang rất tốt, cậu bảo vệ tôi làm gì?
Hạ Thiên vẫn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chị nói vậy là không đúng, vừa rồi nếu không có tôi thì chẳng phải gương mặt xinh đẹp của chị sẽ bị ngã xấu rồi sao? Còn nữa, để tôi nói cho chị biết, đám tài xế taxi ở thủ đô thường không đáng tin, tôi đã vài lần ngồi taxi, kết quả là có một tên muốn giết tôi, còn có một tên muốn cướp tiền.
Vân Thanh không khỏi ngẩn ngơ, khi nàng thấy bộ dạng chuyên chú của Hạ Thiên thì không khỏi có chút tin tưởng. Đồng thời nàng cũng không quá quen thuộc thủ đô, khoảnh khắc này trong lòng cũng cảm thấy không yên.
- Này, hai vị, các người muốn đi đâu?
Lúc này tài xế taxi đã không nhịn được.
- Khách sạn Vạn Hào.
Vân Thanh trả lời, nàng coi như hiểu rõ, đuổi Hạ Thiên xuống xe là không thể, người này rất dai, nếu bị quấn lấy thì đừng hòng dứt ra.
Xe taxi nhanh chóng chạy qua lại trong thành phố, lúc này Hạ Thiên ngồi bên trong dùng giọng tò mò hỏi:
- Chị Vân Thanh, chị đến thủ đô làm gì? Hai người cùng đi với chị vừa rồi là ai?
Vân Thanh cũng dứt khoát nhắm mắt dựa lưng lên ghế dưỡng thần, nàng không tra lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng quyết định sử dụng chiến tranh lạnh, nghĩ rằng như vậy có thể đuổi hắn đi.
Mười phút sau xe đến khách sạn Vạn Hào, Vân Thanh xuống xe mà không thèm trả tiền, Hạ Thiên tiện tay ném cho tài xế một trăm tệ rồi nhanh chóng chạy theo Vân Thanh.
Vân Thanh đi vào khách sạn, nàng đi thang máy lên lầu tám, sau đó đi đến gõ cửa phòng số hai.
Cửa phòng mở ra, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện, là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
- Chị Vân, chị về rồi à?
Thiếu nữ tranh thủ thời gian chào hỏi Vân Thanh.
- Mẹ!
Bên trong vang lên một âm thanh trong trẻo, sau đó một cô gái nhỏ phóng về phía Vân Thanh.
Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ, chị Vân Thanh có con khi nào?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Vân Thanh mà cảm thấy thế giới này quá kỳ quái, chị Vân Thanh rõ ràng là gái trinh, sao có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy? Chẳng lẽ đây gọi là sinh sản vô tính sao?
- Ủa, em gái nhỏ, em nhìn có vẻ quen quen.
Hạ Thiên nhìn cô gái, hắn cảm thấy nàng rất quen mắt nhưng không nhớ ra đó là ai. Bình thường hắn không có hứng thú với những cô gái nhỏ, hơn nữa cô bé này mới năm sáu tuổi, hắn cực kỳ không có hứng. Vì vậy hắn đã từng gặp cô bé này mà không nhớ cũng là bình thường.
- Chú là ai?
Cô bé ngẩng đầu nhìn hạ thiên:
- Là bạn trai của mẹ sao?
- Đúng vậy, chú là chồng của mẹ cháu, cũng là cha cháu.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Gạt người.
Cô gái bĩu môi:
- Mẹ nói mình không có chồng.
- Hạ tiên sinh, cậu đừng nói bậy bạ ở đây được không?
Vân Thanh tức giận nói.
- Chị Vân Thanh, tôi nào có nói bậy, dù bây giờ tôi không phải là chồng chị, nhưng sau này tôi là chồng chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Hạ tiên sinh, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, giữa chúng ta chẳng có gì cả.
Vân Thanh tức giận nói.
- Chị Vân Thanh, trên đời này không có gì không thể, chị xem, chị là gái trinh mà còn có con, có gì không làm được nữa?
Hạ Thiên có lý do rất xác đáng.
Gương mặt Vân Thanh hơi đỏ lên, tiểu tử đáng chết này rốt cuộc là thứ gì biến thành? Sao biết nàng là gái trinh? Những năm nay gái ba mươi mà còn trinh thật sự không có gì đáng khoe khoang, nếu điều này truyền ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ rằng nàng có bệnh.
- Chú ngốc quá, cháu không phải do mẹ sinh ra.
Cô gái cười hì hì nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Cháu không phải được chị Vân Thanh sinh ra sao? Vậy ai sinh ra?
- Tất nhiên là mẹ cháu sinh ra.
Cô gái bắt đầu khinh bỉ Hạ Thiên:
- Chú đúng là quá ngu.
- Vậy mẹ của cháu là ai?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô bé:
- Cháu không phải do chị Vân Thanh sinh ra, sao lại gọi chị Vân Thanh là mẹ?
- Mẹ cháu là Lê San, đã bị người xấu hại chết.
Cô bé dù sao cũng còn rất nhỏ, nàng nói đến chuyện mẹ chết mà cũng không quá sức đau lòng:
- Bây giờ mẹ Vân Thanh là mẹ của cháu.
- Lê San sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- À, thì ra cháu là cô bé kia, trước đó chính chú tìm ra cháu từ trong tủ quần áo.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận ra cô bé, đây là con gái của cặp vợ chồng Mạc Tử Luân và Lệ San bị giết trước đó, cũng vì sự kiện này mà hắn quen biết Vân Thanh.
- À, chú là Hạ Thiên sao?
Cô gái hình như nhớ rõ chuyện này, nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Hạ Thiên
- Chú Hạ Thiên, sao chú lại lấy tên là Hạ Thiên? Sao không gọi là Đông Thiên?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn cô bé:
- Sao chú phải lấy tên là Đông Thiên?
- Vì cháu thấy cái tên Đông Thiên rất dễ nghe, tên cháu là Tiểu Đông.