Vẻ mặt Vân Thanh chợt trở nên đỏ hồng, sau đó nàng không nhịn được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Người này đúng là quá rối loạn, người ta nói chuyện chính sự nhưng hắn lại thích đùa giỡn lưu manh, mà người này khi đùa giỡn lưu manh lại ra vẻ như nói chuyện chính sự, ví dụ như đêm qua, rõ ràng là cởi quần áo của nàng làm chuyện xấu nhưng lại nói muốn giúp nàng.
Vân Thanh vì không cho Hạ Thiên tiếp tục nói hưu nói vượn mà quyết định không nói gì, trong lòng bắt đầu suy đoán, không biết hắn đang có ý nghĩ gì.
Hạ Thiên nói không đánh người, cũng không trả tiền, chẳng lẽ ăn xong kéo nàng chạy trốn.
- Chị Vân Thanh, chi đang suy nghĩ gì vậy?
Khi thịt kho tàu còn chưa được đưa lên, Hạ Thiên nhàm chán bắt đầu nói chuyện với Vân Thanh.
- Không nghĩ gì cả.
Vân Thanh trả lời có vẻ rất tùy ý.
Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi một câu:
- Chị Vân Thanh, chị có phải đang nghĩ về tôi?
- Cậu ở trước mặt tôi, còn nghĩ gì nữa?
Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, nàng thuận miệng nói một câu:
- Nghĩ về Tiểu Đông.
- Nghĩ về nó làm gì?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Nó nào đáng yêu bằng tôi?
Vân Thanh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này có gì là đáng yêu? Đáng giận mới đúng.
- Chị Vân Thanh, chị không muốn cho Tiểu Đông ỷ lại phải không? Vì vậy chị nên ở đây lâu hơn, cũng không nên nghĩ đến nó, tôi nghe nói như vậy mới cai sữa cho các bé được.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không biết nên khóc hay cười:
- Cậu nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Đông lớn tướng rồi, không còn là em bé bú sữa.
Nhắc đến bú sữa thì gương mặt Vân Thanh không khỏi đỏ lên, dù sao nàng cũng là phụ nữ chưa lập gia đình, tối qua mới chính thức biến thành phụ nữ mà thôi.
- Giống như tôi mà thôi, trước kia cũng như vậy.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu:
- Nhưng khi đó hình như là thần tiên tỷ tỷ không chịu cho bú, nào phải tôi không muốn bú?
Vân Thanh thiếu chút nữa thì tan vỡ, người này nói bậy bạ gì vậy?
Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại nói một câu làm cho Vân Thanh tan vỡ:
- Chị Vân Thanh, tóm lại chị đừng cho nha đầu Tiểu Đông kia bú, muốn ăn thì cũng chỉ cho tôi thôi, tối qua tôi còn chưa ăn no, đêm nay chúng ta tiếp tục.
Gương mặt Vân Thanh chợt đỏ bừng bừng, lúc này nàng muốn đào một cái lỗ chui vào trong đất, sắc lang này không biết nói chuyện này trước mắt công chúng là cực kỳ xấu hổ sao? Vì vậy mà nàng vô thức nhìn ra chung quanh, sau đó nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà bây giờ nhà hàng không có nhiều người, âm thanh của Hạ Thiên cũng không lớn, đám người kia đứng xa cũng không nghe thấy được.
Dù là thế thì Vân Thanh vẫn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, trong lòng căm giận thầm nói một câu, đêm nay sẽ không cho lưu manh này ăn.
Vân Thanh nghĩ đến tình cảnh tối qua lưu manh kia không biết đã gặm "của nàng" bao lâu, điều này làm nàng phát sốt. Nàng cũng biết, tức giận thì tức giận, tối nay nếu nàng không cho hắn ăn, điều này là không thể.
May mà lúc này thịt kho tàu cũng được đưa lên, Hạ Thiên cuối cùng cũng bị chặn lại, Vân Thanh không cần phải lo lắng tên này tiếp tục nói hươu nói vượn. Tuy khi hai người ở cùng một chỗ thì hắn có làm gì nàng cũng không kháng cự, nhưng đây là nơi công cộng, nàng không thể nào tiếp nhận thói lưu manh của đối phương.
Thịt kho tàu vẫn do Dương Miễu tự mình đưa đến, sau khi hắn đưa đến thì đứng ngay ở bên cạnh, trên tay còn cầm hóa đơn, bộ dạng như sắp tính tiền đến nơi. Cách đó không xa thì Dương Lâm cũng nhìn về phía Vân Thanh chằm chằm, hơn nữa còn có hai nhân viên phục vụ nam đứng bên cạnh, bộ dạng như gặp đại địch, rõ ràng hắn đang lo lắn Hạ Thiên chạy trốn.
Trước đó hai người Hạ Thiên và Vân Thanh đã ăn mười tám món chỉ mất nửa giờ, vì vậy bây giờ Dương Miễu cho rằng Hạ Thiên ăn xong món cuối cùng này chỉ vài phút mà thôi. Nhưng ngay sau đó Dương Miễu đã phát hiện mình sai, Hạ Thiên ăn món cuối cùng rất chậm, mãi ba phút hắn mới ăn một miếng thịt.
Tuy dĩa thịt kho tàu kia có khá ít, chỉ là mười hai miếng thịt, nhưng dựa theo tốc độ này của Hạ Thiên thì ít nhất cũng mất hơn nửa giờ mới ăn xong.
Dương Lâm đợi thêm một lúc cũng sắp tan vỡ, người này ăn hết miếng thịt thứ hai quá lâu, rõ ràng mất năm phút đồng hồ.
Lần này thì Vân Thanh cũng buồn bực, người này làm gì vậy?
- Sao cậu ăn chậm như vậy?
Vân Thanh nhịn không được phải hỏi:
- Cậu ăn không được nữa thì đừng ăn, ăn quá no cũng không tốt.
- Chị Vân Thanh, nhai từ từ và nuốt chậm mới có lợi cho tiêu hóa, vì vậy tôi phải từ từ ăn thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Dương Miễu ở bên cạnh lại rất muốn bóp chết Hạ Thiên, trước đó ăn rất nhanh, bây giờ mới biết nhai chậm nuốt từ từ sao?
Khó chịu, thật sư là khó chịu, Dương Miễu thật sự không còn biết nói gì khác. Nhưng người ta muốn ăn cơm bao lâu là chuyện của người ta, hắn cũng không thể buộc người ta ăn nhanh được.
Khi thấy Hạ Thiên ăn với tốc độ ốc sên thì Dương Miễu cuối cùng cũng không chịu nổi, hắn dứt khoát đi đến quầy thu ngân và chậm rãi chờ.
- Này, cậu muốn làm gì vậy?
Vân Thanh cuối cùng cũng nhịn không được phải hỏi thăm.
- Chị Vân Thanh, chị không phải muốn ngồi đây chơi sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Thời gian không còn sớm, tôi muốn quay về.
Vân Thanh khẽ gật đầu.
- À, thì ra là vậy.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Vậy thì được, chúng ta sẽ lập tức đi ngay.
Hạ Thiên nói xong thì lập tức ăn như sói như hổ, hắn ăn sạch thịt kho tàu trong tô, sau đó lau miệng phất phất tay với Dương Miễu:
- Này, đến tính tiền.
Dương Miễu nghe nói như vậy thì chợt ngẩn ngơ, sau đó vội vàng chạy đến, Vân Thanh thì buồn bực, người này thật sự muốn tính tiền sao?
- Tổng cộng là mười ngàn một trăm bảy mươi đồng, chúng tôi lấy số chẵn, là mười ngàn.
Dương Miễu đưa hóa đơn cho Hạ Thiên, bộ dạng rất hào phóng.
- Mười ngàn sao?
Hạ Thiên nhìn hóa đơn rồi lầm bầm:
- Đúng là quá rẻ.
Dương Miễu chợt yên lặng, chẳng lẽ đây là đại phú hào?
Vân Thanh cũng có chút tức giận, dù Hạ Thiên có tiền nhưng ăn một bữa mười ngàn, như vậy mà nói rẻ được sao?
- Nếu trên người không có sẵn tiền mặt thì chúng tôi ở đây cũng có máy quét thẻ.
Dương Miễu mở miệng nói.
- Tôi có tiền mặt.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
- Nhưng tôi phải tính cái đã, xem có sai sót gì không.
- Không có vấn đề, cậu cứ tính.
Dương Miễu không quan tâm.
Hạ Thiên lấy hóa đơn, hắn ra vẻ tính toán, trong miệng lẩm bẩm:
- Năm trăm cộng sáu trăm tám mươi là một ngàn một trăm tám mươi, lại cộng thêm bốn trăm... ....
Vân Thanh che mặt không nói gì, Hạ Thiên này đúng là... ....
Đúng lúc này Vân Thanh cảm thấy dưới chân có chấn động, mà chấn động ngày càng dữ dội, bàn lay động, thậm chi căn nhà cũng lay động.