Mười tên thanh niên nhìn Hạ Thiên, cả đám định xông đến. Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì có chút vui sướng, hắn lầm bầm:
- Sau khi ăn xong thì thư giãn gân cốt, như vậy sẽ sống lâu. Các chú tiến lên đi, anh vận động chút cho vui.
Nhưng Hạ Thiên lại thất vọng, vì đám kia thấy rõ bộ dạng Hạ Thiên thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười, bộ dạng nịnh hót:
- Thì ra là lão nhân gia.
- Hạ thần tiên, ngài dùng cơm ở đây sao?
- Chào Hạ thần tiên.
...
- Chúng mày làm gì vậy?
Dương Miễu có chút tức giận:
- Mau ra tay, đánh xong đi nhậu.
- Đúng vậy, ra tay đi, anh đang muốn thư giãn gân cốt.
Hạ Thiên cũng thúc giục.
Mười mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bốn tên gần bên cạnh Dương Miễu chợt hanh động, bọn họ chụp lấy tay chân của Dương Miễu rồi giơ lên.
- Điều này...Hạ thần tiên, tên này đầu óc có vấn đề, anh đừng so đo với hắn...
- Đúng vậy, tên này bị tâm thần, chúng tôi đưa hắn đến bệnh viện...
- Đi mau, đi mau...
...
Mọi người ồn ào rồi nâng Dương Miễu bước đi.
- Thả ta ra, thả ta ra, các người làm gì vậy?
Dương Miễu không biết có chuyện gì phát sinh, hắn vừa điện thoại cho người trong thôn, biết có hơn mười người mới vào thị trấn, vì vậy lập tức kéo bọn họ đến hỗ trợ, nào ngờ sự việc lại như vậy?
- Tao không bệnh, tao không bị tâm thần...
Dương Miễu giãy dụa.
- Đám tâm thần thường nói đầu óc của mình không có vấn đề, đi mau, đi mau, mau đưa đến bệnh viện, không nên chậm trễ.
Có người nói một câu, sau đó nhét vào miệng Dương Miễu một cái bánh bao, cuối cùng cả đám bỏ chạy mất biệt.
Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra muốn thư giãn gân cốt cũng hơi khó.
Tình cảnh Hạ Thiên gặp phải bây giờ cũng khó trách ai được, vì mười tên vừa rồi không phải ở nơi nào khác, bọn họ đến từ thôn Hạ Dương, nếu nói một cách chính xác hơn thì trước đó một giờ đã được Hạ Thiên chữa lành.
Tuy bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng có vài người không yên tâm mà đến bệnh viện huyện kiểm tra, đúng lúc bọn họ nghe được tin Dương Miễu bị người ta ức hiếp. Dương Miễu là người cùng thôn Hạ Dương, kết quả là đám thanh niên muốn chạy đến đánh nhau một trận, nhưng khi thấy người ức hiếp Dương Miễu là Hạ Thiên thì bọn họ nào dám ra tay, vì vậy lập tức bỏ chạy.
- Không có ai thư giãn gân cốt, thôi thì quay về với Tiểu Kiều.
Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn muốn thư giãn gân cốt nhưng cũng không muốn tìm người để đánh, dưới tình huống bình thường, người khác không động đến hắn, hắn sẽ chẳng động đến bọn họ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đi về khách sạn Đông Thăng, nhưng hắn không đi vào phòng của Kiều Tiểu Kiều, vì Kiều Phượng Nhi đã ngăn cản hắn ngay ngoài cửa.
- Này, đừng vào, Kiều tiểu thư vừa ngủ, anh sẽ làm chị ấy thức dậy mất.
Kiều Phượng Nhi khẽ nói.
- Đang ngủ sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, bây giờ không phải là buổi tối, Tiểu Kiều sao lại ngủ?
- Gần đây Kiều tiểu thư có thể ăn có thể ngủ, không phải chuyện tốt anh làm ra sao?
Kiều Phượng Nhi tức giận nói, lúc này nàng bắt đầu hoài nghi Kiều Tiểu Kiều có thật sự mang thai, nếu không vì sao lại giống hệt một phụ nữ có mang như vậy?
Hạ Thiên suy nghĩ và phát hiện ra điều này thật sự là công lao của mình, tất nhiên cũng không giống như những gì Kiều Phượng Nhi đang nghĩ, nguyên nhân cuối cùng cũng vì hắn tẩy tủy cho Kiều Tiểu Kiều. Trước kia Kiều Tiểu Kiều ngủ không được nhiều, bây giờ thân thể đã tốt, coi như ngủ bù những ngày trước.
Cuối cùng Hạ Thiên lại nghe theo lời đề nghị của Kiều Phượng Nhi, hắn không đi vào phòng Kiều Tiểu Kiều mà đi về phòng đối diện, là phòng của Kiều Phượng Nhi à Kiều Hoàng Nhi. Nhưng lúc này trong phòng không có Kiều Hoàng Nhi, nàng đang ở trong phòng Kiều Tiểu Kiều, tất nhiên chỉ còn lại Hạ Thiên và Kiều Phượng Nhi.
Kiều Phượng Nhi đưa Hạ Thiên vào phòng thì chẳng quan tâm, nàng ngồi trên giường xem ti vi. Bây giờ Kiều Phượng Nhi vẫn là một cô gái, nàng vẫn thích xem những bộ phim tình yêu ướt át mà Hạ Thiên cảm thấy rất nhàm chán.
Kiều Phượng Nhi xem đến mê mẩn, mãi đến lúc quảng cáo thì nàng mới phát hiện có gì đó là lạ. Nàng quay đầu lại nhìn, nàng phát hiện Hạ Thiên đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, nhìn bộ ngực vượt mức thông thường của nàng.
- Anh nhìn gì vậy?
Kiều Phượng Nhi có chút xấu hổ, lưu manh chết tiệt này làm ngực nàng lớn tướng, bây giờ ngồi đó thưởng thức sao?
- Tôi thấy có chút kỳ quái.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Có gì kỳ quái?
Kiều Phượng Nhi căm giận hỏi.
- Anh nhìn kỹ một chút, phát hiện hình thể của em cũng rất tốt, đúng là kỳ quái.
Hạ Thiên có chút mê hoặc.
Kiều Phượng Nhi lập tức bị chọc tức:
- Thân thể của tôi không sai thì có gì kỳ quái?
- Thật ra anh cảm thấy phụ nữ phải có dáng người cân xứng mới đẹp, bộ ngực lớn quá cũng không tốt. Thân hình của em có chút xíu, chỉ như An Khả Khả, vì vậy ngực em loại B thì coi như bình thường, nếu quá lớn sẽ không xứng, có chút dị dạng.
Hạ Thiên phân tích rất chăm chú.
Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải mắng:
- Anh mới dị dạng.
- Em xem, bây giờ ngực em cỡ D, nếu so với dáng người thì phải là dị dạng, theo lý thì phải rất xấu mới đúng. Nhưng anh nhìn em khá lâu, anh thấy có chút kỳ quái, vì sao em không thấy dị dạng, thậm chí còn tốt hơn?
Hạ Thiên có chút khó hiểu, cuối cùng hắn lầm bầm:
- Ngực càng to càng đẹp sao?
- Anh...Anh đúng là lưu manh.
Kiều Phượng Nhi tức tối:
- Anh mới dị dạng, đầu óc của anh dị dạng, anh làm cho ngực tôi lớn như vậy còn mắng tôi dị dạng, anh đúng là tâm thần.
- Tôi không tâm thần, tôi rất bình thường.
Hạ Thiên phản bác có chút mất hứng, sau đó hắn chăm chú nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Này, thương lượng với cô một vấn đề được không?
- Chuyện gì?
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói.
- Không bằng tôi làm ngực cô lớn thêm một chút nữa, như vậy sẽ đẹp hơn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Kiều Phượng Nhi trợn mắt há mồm, nàng chỉ vào Hạ Thiên mà cả ngày sau chưa nói nên lời, người này còn nói mình bình thường sao? Người này tuyệt đối là bệnh tâm thần, bệnh tâm thần chính cống.
- Này, rốt cuộc cô có đồng ý không?
Khi thấy Kiều Phượng Nhi không nói thì Hạ Thiên hỏi.
- Nói nhảm, tất nhiên là không, anh dám ra tay với ngực tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói, bộ ngực thế này nàng đã liên tục bị quấy rối, bây giờ nếu lớn hơn thì phát điên mất.