Người phụ nữ này cũng ba mươi tuổi, tướng mạo rất quyến rũ, tuy chênh lệch không nhỏ khi so với Vân Thanh, nhưng nếu trong mắt người thường thì cũng tuyệt đối được xưng tụng là mỹ nữ.
- Vân Thanh sao?
Vẻ mặt Người phụ nữ có chút tái nhợt:
- Cô...Sao cô lại ở đây?
- Các người là ai? Các người muốn làm gì?
Người đàn ông kia cực kỳ tức giận, hắn tuổi tác không lớn, chỉ khoảng ba mươi, tướng mạo bình thường, tóc rất dài, nếu so với người phụ nữ kia thì còn dài hơn, rất có hương vị nghệ sĩ.
- Không có gì, chỉ là đạp sai cửa mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn kéo Vân Thanh muốn đi ra:
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.
- Đợi chút.
Người phụ nữ lập tức nôn nóng:
- Vân Thanh, cô có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần đừng nói chuyện này ra ngoài là được.
- Nếu có gan cướp chồng người ta, như vậy cũng đừng nên sợ người ta sẽ biết.
Vân Thanh dùng ánh mắt khinh thường nhìn người phụ nữ kia:
- Nhưng cô yên tâm, tôi không có hứng thú với những chuyện hư hỏng của cô, chúng tôi chỉ đến tìm Dương San.
- Cô...Cô thật sự đến tìm Dương San?
Người phụ nữ có chút nghi ngờ, nhưng sau đó lại nói thêm:
- Dương San ở đối diện, cô ấy ở phòng bốn lẻ bảy.
- Chồng, chúng ta đi thôi.
Vân Thanh kéo Hạ Thiên ra ngoài, sau đó gõ cửa phòng đối diện.
Lúc này cửa phòng nhanh chóng mở ra, một cô gái còn ngái ngủ xuất hiện trước mặt hai người, nhưng đây không phải là Dương San, là bạn học của Dương San, là Nhạc Dương.
- Ai vậy, người ta còn chưa tỉnh...Á...
Nhạc Dương ngáp một cái, lần đầu tiên nàng đến đây nên chưa thích ứng, tối qua lại ngủ hơi khuya, nhưng khi nàng thấ Hạ Thiên thì không khỏi lùi ra phía sau một bước rồi kêu lên:
- Sao lại là anh? Anh muốn gì? Tôi đã nói với anh rồi, anh cũng đừng sàm sỡ với Dương San nhà chúng tôi.
- Này, đừng nói bậy bạ, tuy tôi không thích đánh người quái dị, nhưng nếu cô còn nói lung tung thì tôi cũng đánh luôn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nhạc Dương:
- Tôi cũng không có hứng sàm sỡ nha đầu Dương San, dáng người không ra gì.
- Anh...Anh...Anh...
Nhạc Dương quá tức giận:
- Tôi không phải người quái dị, tôi chỉ không đẹp bằng vợ anh mà thôi.
- Vậy là đủ rồi, không đẹp hơn vợ tôi đều là quái dị.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.
Gương mặt Nhạc Dương chợt thâm đen, lý luận chó má gì vậy, đúng là thằng khùng tự kỷ, nói ra thì phụ nữ cả thế giới nhổ nước miếng dìm chết từ lâu rồi.
- Nhạc Dương, là ai vậy?
Bên trong truyền ra âm thanh của Dương San, nàng còn đang mơ mơ màng màng, xem ra đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
- Là người sàm sỡ cậu.
Nhạc Dương thuận miệng lên tiếng.
- Sao?
Dương San kêu lên một tiếng duyên dáng, rõ ràng nàng rất sợ.
- Này, rốt cuộc anh đến làm gì?
Nhạc Dương dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:
- Có việc gì cứ nói, không thì phắn đi.
- Tôi không đến tìm cô, cô quan tâm tôi đi hay không làm gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng, tuy hắn cũng không tình nguyện đi tìm Dương San, nhưng hắn không tình nguyện là một chuyện, người khác muốn đuổi đi là một chuyện. Dù hắn phải đi thì cũng là bản thân tình nguyện mới được, hắn sao có thể để người khác đuổi đi?
- Nhạc Dương, cho anh ta vào.
Lúc này âm thanh của Dương San lại truyền ra.
- Dương San, sao bạn có thể cho anh ta vào? Người này chắc chắn không tốt lành gì.
Nhạc Dương vội vàng nói, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì cảm thấy một luồng khí lực cực mạnh phóng đến, điều này làm nàng không tự chủ được phải lui về phía sau, mãi đến khi lui đến bên cạnh giường thì ngồi xuống. Lúc này Hạ Thiên cũng mang theo Vân Thanh đi vào không chút hoang mang.
Vân Thanh không nói gì, nàng nghe Nhạc Dương nói Hạ Thiên cái gì mà sàm sỡ Dương San, khi nàng thấy Dương San thì nghĩ rằng khả năng đó có thể tồn tại. Dương San này rất xinh xắn, dáng người tuy chưa trưởng thành nhưng cũng không tính là kém cỏi. Tất nhiên điều quan trọng là trên người nàng có một luồng khí chất đặc biệt, còn có sự tinh khiết mà các cô gái khác khó có được. Một cô gái như vậy, dù gương mặt không tính là quá đẹp, dù dáng người không quá tốt cũng vẫn có lực thu hút rất lớn với cánh đàn ông.
- Anh...Anh tìm tôi làm gì?
Dương San nhìn Hạ Thiên, từ sau khi bị Hạ Thiên sàm sỡ lần trước, nàng rất sợ hắn.
- Tiểu Kiều nói tôi đến tìm cô, nếu không tôi sẽ không đến.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- À, chị gái đã đưa số điện thoại của anh cho tôi, nhưng tôi cũng không có việc gì, vì vậy cũng không điện thoại.
Dương San vội vàng nói, tất nhiên thực tế là nàng không dám điện thoại cho Hạ Thiên, chỉ là nàng không dám từ chối nên mới đồng ý lời đề nghị của Kiều Tiểu Kiều.
- Vậy thì được, dù sao tôi cũng chỉ đến xem mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Nếu không có gì thì tôi đi đây.
Hạ Thiên vốn cũng không có cảm tình liên lạc với Dương San, chẳng qua chỉ không muốn để Vân Thanh nói mình lừa gạt, vì vậy hắn mới đến đây.
- Đi nhanh, chúng tôi còn ngủ.
Nhạc Dương ước gì Hạ Thiên đi ngay.
- Cô có tin tôi làm tôi mãi mãi ngủ không yên?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhạc Dương.
- Tôi không tin.
Nhạc Dương dùng giọng không phục nói.
Hạ Thiên đột nhiên lấy ra ngân châm đâm lên người Nhạc Dương, sau đó hắn kéo Vân Thanh đi ra:
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy cửa phòng dối diện mở ra, người phụ nữ bên trong ăn mặc chỉnh tề đi ra, khi thấy Vân Thanh thì nàng có chút xấu hổ. Nhưng nàng không lên tiếng mà chỉ nhanh chóng đi vào gian phòng cách vách và mở cửa đi vào, rõ ràng người phụ nữ này ở gian phòng bên cạnh.
- Chị Vân Thanh, người phụ nữ kia là ai vậy?
Lúc này Hạ Thiên không khỏi hiếu kỳ hỏi một câu.
- Cô ta là Liễu Hà...
Vân Thanh vừa nói được vài chữ thì cửa phòng bên kia lại mở ra, người đàn ông tóc dài đi ra, khi thấy Hạ Thiên và Vân Thanh thì hắn chợt ngẩn ngơ, nhưng một giây sau hắn đã nở nụ cười sáng lạn với Vân Thanh:
- Vân Thanh tiểu thư sao? Tôi là Ba Sơn, không biết em có hứng thú phát triển trong ngành giải trí không?
- Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Vân Thanh thản nhiên nói.
- Vân tiểu thư, điều kiện của em rất tốt, gương mặt không kém gì các ngôi sao nổi tiếng, thân hình thì rất tuyệt, rất thích hợp đi theo chiều hướng gợi cảm...
Tên đàn ông Ba Sơn vừa nói vừa dùng ánh mắt xoi mói quét qua người Vân Thanh, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội từ bụng dưới bùng lên, cơ thể cũng bay lên. Hắn trực tiếp đụng vào của phòng, bay vào trong phòng rồi ngã nặng nề xuống đất, cuối cùng hắn không tự chủ được mà hét lên thảm thiết.