- Hắn là em họ của chị Vân Thanh, nhưng chị Vân Thanh lại nói chị ấy không có em họ, tôi cảm thấy anh ta thật sự là em họ của chị Vân Thanh, vì vậy mới thuận tiện ra tay giúp đỡ.
Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, Hạ Thiên thật sự không muốn quan tâm đến những vấn đề lặt vặt, khi đó Ninh Khiết tiến lên đánh người, vài tên kia mắng ninh khiết nên hắn biến bọn họ thành thái giám. Sau đó hắn phát hiện tên chạy chiếc BMW có chút quen mắt, nhìn kỹ thì nhận ra đó là Đàm Uy, kẻ tự nhận là em họ bên nội của Vân Thanh, đã gặp mặt vài lần ở huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên thấy Đàm Uy bị đánh quá thảm, hơn nữa vì cảm thấy đó thật sự là em họ của Vân Thanh, vì thế Hạ Thiên mới ra tay giúp đỡ. Còn người này có nói tin tức của hắn cho Vân Thanh hay không, hắn không quan tâm, vì hắn thấy tỉ lệ người này liên hệ với Vân Thanh là rất nhỏ.
Ninh Khiết cũng không tiếp tục truy vấn, nàng mở cửa vào nhà, trong lòng lại càng lo lắng, xem ra muốn ở một chỗ mai danh ẩn tích là rất khó, đặc biệt là đối với loại người không an phận như Hạ Thiên, nếu muốn mai danh ẩn tích thì càng khó. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không bao lâu nữa Tống Ngọc Mị sẽ biết được tình huống thật sự ở đây, mà những người phụ nữ của Hạ Thiên sẽ nhanh chóng đến đây.
Nhưng lúc này Ninh Khiết cũng tạm thời vứt bỏ những lo lắng của mình, vì bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm, đó là làm cho Hạ Thiên vui vẻ, nàng sẽ phải nhảy thoát y cho hắn xem.
Vài giờ sau Ninh Khiết và Hạ Thiên đi về phòng ngủ, trước tiên Ninh Khiết lên lầu làm "vài đường" cơ bản cho hắn xem, cuối cùng là vũ điệu lắc mông và lắc toàn thân trên giường, hơn nữa còn là "múa đôi" với hắn. "Cặp đôi hoàn hảo" này múa vài tiếng đồng hồ, mái đến khi kiệt sức mới dừng lại, nhưng kết quả làm nàng vui sướng, vì chồng nàng thật sự đã vui vẻ hơn.
Ninh Khiết mệt ngất ngư nằm nghỉ ngơi trong lòng Hạ Thiên, hai người ngủ đến mười giờ tối mới thức dậy.
- Chết tiệt, âm hỏa lại bắt đầu quấy rối.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi phải nghĩ biện pháp hấp thu hết âm hỏa mới được.
- Cậu đừng vội, nóng vội sẽ không thành công, dù sao quá lắm cũng chỉ mất một tháng mà thôi.
Ninh Khiết vội vàng an ủi Hạ Thiên, nàng đã từng bị âm hỏa thiêu đốt, tất nhiên nàng sẽ hiểu những bức bối trong lòng Hạ Thiên. Nhưng nàng cũng không có biện pháp nào giúp hăn nhanh chóng hấp thu âm hỏa, âm hỏa của hắn đều lấy ra từ trong người nàng, nếu hắn không tìm được biện pháp, sợ rằng nàng cũng khó thể nào tìm được biện pháp.
- Một tháng quá lâu, tôi cần phải xem lại, để xem có biện pháp gì khác không?
Hạ Thiên lắc đầu, nếu thật sự có Liễu Mộng ở đây, hắn sẽ song tu với nàng, sau đó đồng thời hấp thu âm hỏa trong lúc song tu, như vậy số lượng hấp thu được sẽ nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn vài lần. Nhưng Liễu Mộng không có mặt ở đây, bây giờ hắn cũng không thể đi tìm Liễu Mộng, biện pháp này xem như không thực hiện được.
- Trước tiên tôi đi mua thức ăn tối, cậu cứ chậm rãi suy nghĩ đi.
Ninh Khiết đứng lên, trước đó hai người hoạt động quá tiêu hao thể lực, lại không ăn tối, bây giờ nàng đã đói bụng.
- Ờ...Ủa?
Hạ Thiên vừa mới gật đầu thì chợt ồ lên kinh ngạc.
- Sao vậy?
Ninh Khiết vội hỏi.
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ đột nhiên đứng dậy chạy lên lầu, Ninh Khiết cũng vội vàng chạy theo, khi vừa đến lầu hai thì Ninh Khiết chợt ý thức được có gì đó không đúng, nàng vội vàng khẽ hô một câu:
- Chú ý, có người lọt vào nhà.
Lúc này trong đầu Ninh Khiết chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng giống như nó với Cam Mẫn, hệ thống bảo vệ ở trong khu nhà này đúng là quá kém.
Hai người phụ nữ mặc áo khoác da gợi cảm xuất hiện trong tầm mắt Ninh Khiết, Ninh Khiết quát lớn:
- Các người là ai?
Khi Ninh Khiết quát lên, nàng chuẩn bị xông lên, trước tiên nàng cần bắt hai người phụ nữ kia lại rồi nói sau. Nhưng nàng vừa động thì chợt ngẩn ngơ, vì nàng chợt phát hiện có người phóng lên nhanh hơn mình.
Người xông lên tất nhiên là Hạ Thiên, chỗ này ngoài Ninh Khiết thì chỉ còn Hạ Thiên, nhưng điều làm nàng cảm thấy khó tưởng chính là Hạ Thiên xông lên mà không ra tay, không những là như vậy, hắn còn xông lên ôm một người phụ nữ gợi cảm vào lòng.
Khi nhìn rõ bộ dạng của hai người phụ nữ kia thì Ninh Khiết chợt sinh ra cảm giác tự ti, tuy bây giờ nàng đã rất đẹp nhưng nếu so sánh với hai người kia thì vẫn kém hơn, có lẽ dung mạo thì không quá kém nhưng dáng điệu phong tinh thì kém xa.
Hai người đẹp này có một người đẹp tóc tím, một người đẹp tóc đen, người đẹp tóc tím thì quyến rũ động lòng người, người đẹp tóc đen lại lạnh lùng dã tính, đều là những người đẹp mà đàn ông chỉ cần nhìn thấy là có ý nghĩ chinh phục mạnh mẽ. Ninh Khiết cũng nhanh chóng phát hiện người đẹp tóc tím được Hạ Thiên ôm mà không vùng vẫy, hơn nữa còn ôm lấy cổ Hạ Thiên, mà người đẹp tóc đen bị Hạ Thiên ôm chầm lấy lại vùng vẫy vài cái, nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt có chút bất mãn.
Ninh Khiết chợt hiểu ra, hai người đẹp này có thể là phụ nữ của Hạ Thiên, nhưng nàng trước kia đã từng xem qua tư liệu, cũng không biết hai người đẹp này, vì thế nàng không hiểu rõ thân phận của bọn họ. Nàng chỉ biết trước kia Hạ Thiên chê nàng là không xinh đẹp thật sự có lý do.
- Này, sắc lang chết tiệt, đừng ôm tôi, cậu không phải muốn trốn chúng tôi sao?
Người đẹp tóc đen dùng giọng phẫn nộ nói.
- Này, chồng nhỏ, tay của cậu sao lạnh như băng vậy? Ủa, trên người cậu cũng lạnh như băng.
Người đẹp tóc tìm thì ra vẻ ngạc nhiên nói.
- Sao lại lạnh như băng, tay của hắn rõ ràng rất ấm.
Người đẹp tóc đen không nhịn được phải phản bác.
- Không đúng, huấn luyện viên, chị thử sờ bên này xem, đúng là rất lạnh.
Người đẹp tóc tím nói.
- Phải không, để ta thử xem.
Người đẹp tóc đen sờ lên người Hạ Thiên ở phía bên kia, sau đó nàng chợt phát hiện nơi đó rất lạnh, nàng đang định nói gì đó thì cảm thấy một bàn tay đang sờ lên người mình, nàng không khỏi tức giận nói:
- Này, đừng sờ, thả tôi ra.
- Vợ Vi Nhi, chị có thể sờ tôi, tất nhiên tôi cũng phải sờ chị, hơn nữa chị là vợ tôi, dùc chị không sờ tôi thì tôi cũng sờ chị.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Người đẹp tóc đen tất nhiên là Ngải Vi Nhi, mà người đẹp còn lại tất nhiên là Isabella, còn các nàng vì sao có thể đến được đây thì Hạ Thiên không biết, tạm thời cũng không muốn biết, hắn chỉ muốn cảm nhận tư thái của hai bà vợ.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đã phát hiện mình không thể sờ soạng gì nữa, vì âm hỏa bắt đầu phản công.
- Vợ quỷ keo kiệt, tôi phải hấp thu âm hỏa, chị trước tiên giải thích với vợ Vi Nhi và chị Isabella dùm.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu, sau đó hắn buông Ngải Vi Nhi và Isabella ra, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, ngồi xuống đất. Hắn rút ngân châm đâm hơn chục cái lên người, sau đó bắt đầu quá trình hâp thu âm hỏa gian nan mà buồn tẻ.
Hành vi quỷ dị của hạ thiên làm cho Ngải Vi Nhi tức giận không thôi, nàng chợt sinh ra xúc động muốn tiến lên đánh Hạ Thiên, cũng may nàng không ngốc, lúc này nàng thấy được tình huống kỳ lạ của hắn, vì vậy vẫn nhịn xuống.
- Có chuyện gì xảy ra?
Ngải Vi Nhi quay đầu hỏi Ninh Khiết.
... ....
Hạ Thiên hấp thu hết âm hỏa thi đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Dù Hạ Thiên không phải cố ý dùng biện pháp này dẹp lửa giận trong lòng Ngải Vi Nhi nhưng thực tế cách này lại rất hiệu quả, sau khi biết được nguyên nhân sự việc từ trong miệng Ninh Khiết thì Ngải Vi Nhi đã không còn tức giận. Tất nhiên nếu nói nàng sẽ dịu dàng với hắn thì còn lâu, trời sinh nàng không phải là loại phụ nữ dịu dàng.
- Vợ Vi Nhi, sao các chị lại đến được đây tìm tôi?
Hạ Thiên ôm lấy Ngải Vi Nhi, hắn luồn tay vào áo nàng mà không quan tâm ở đây có những ai, hắn mở miệng hỏi.
Isabella tỏ ra không thấy tình cảnh kia, trước đó nàng đã từng cùng Ngải Vi Nhi ở chung với Hạ Thiên nửa tháng, đã trải qua nhiều tình huống rất hoang đường. Ninh Khiết ở bên cạnh lại cảm thấy có chút mất tự nhiên, nàng đứng lên nói:
- Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, mọi người cứ nói chuyện.
- Có người muốn giết cậu, tất nhiên tôi biết cậu ở đây.
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
Thực tế ngày hôm đó Ngải Vi Nhi không có được thông tin về vị trí của Hạ Thiên trong miệng York, tuy nàng và Isabella đã dùng các loại thủ đoạn tra tấn nhưng không có được tin tức hữu dụng, ngược lại thì York vì mất nhiều máu mà chết. Điều này làm cho Ngải Vi Nhi tự trách mình, nếu biết tên York này biết được tin tức về Hạ Thiên, nàng sẽ không đâm hắn nhiều đao như vậy.
Vì sự kiện này mà Ngải Vi Nhi rầu rĩ không vui, ngày hôm qua mẹ Shirley liên lạc với nàng, nói lại có nhiệm vụ ở Cảng Thành, nhưng đối tượng có vẻ rất kỳ quái. Sau khi Ngải Vi Nhi đọc qua tư liệu thì lập tức biết vì sao mẹ lại nói đó là kỳ quái, vì đối tượng là một nam một nữ, nữ là Ninh Khiết, nam là Tống Tử, mà tên Tống Tử kia giống hệt tiểu sắc lang Hạ Thiên.
Ngải Vi Nhi lập tức nhận nhân viên phục vụ, sau đó tối qua nàng và Isabella đến đây, nàng thầm nghĩ có lẽ tiểu sắc lang đã chơi chán mình, vì vậy muốn chọc đối phương hai đao. Nhưng nàng vừa gặp hắn thì biết không phải chỉ là như vậy, sắc lang này động tay động chân với nàng, rõ ràng là chưa chơi đủ.
Lúc này Hạ Thiên đang vân vê hai ngọn núi của Ngải Vi Nhi rất vui vẻ, trong miệng thầm nói:
- Tên ngốc nào dám thuê người đến giết tôi?
- Ư... ....
Ngải Vi Nhi chợt rên lên một tiếng, sau đó nàng cắn vào người Hạ Thiên:
- Cậu không thể dùng một tay thôi sao? Hai tay một nóng một lạnh rất khó chịu.
Ngải Vi Nhi bị Hạ Thiên sờ loạn, bây giờ có vẻ khó chịu, một tay hắn nóng như lửa, môt tay lạnh như băng làm nàng sinh ra cảm giác băng hỏa, vì thế mà mở miệng kháng nghị.