- Xin hỏi một chút, có phải đây là phòng Dương San không?
Bên ngoài truyền vào một âm thanh.
- Chờ chút.
Dương San đứng lên đi ra cửa, nàng mở cửa phòng ký túc xá, tuy nàng không biết người bên ngoài là ai nhưng nghe giọng thì chính là nữ sinh.
Nhưng sau khi Dương San mở cửa thì phát hiện người bên ngoài không nên gọi là nữ sinh, phải gọi là nữ nhân. Người phụ nữ này có cách ăn mặc rất chính thức, nữ sĩ tây trang giày cao gót, vóc dáng không tính là quá cao nhưng nếu cộng cặp giày hơn mười phân thì cũng là một mét bảy.
Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, dáng người trưởng thành, gương mặt cũng coi là xinh đẹp. Lúc này trên mặt nàng là nụ cười ngọt ngào, làm người xem cảm thấy thoải mái.
- Em là Dương San sao?
Người phụ nữ dùng giọng nhiệt tình chào hỏi Dương San:
- Chị là Dương Ngọc Quyên, chị là chị họ của em, em chỉ cần gọi chị là chị Quyên!
Dương San chợt ngẩn ngơ, nàng có chị họ nhưng không phải có bộ dạng này, cũng không phải có cái tên này.
- San San, em chắc chắn là không biết chị phải không? Thật ra điều này cũng khó trách được, chưa đến mười tuổi thì chị đã rời khỏi thôn Thanh Phong, khi đó em còn chưa ra đời.
Dương Ngọc Quyên mỉm cười:
- Những năm qua chị cũng ít khi quay về thôn, em cũng biết rồi đấy, những thôn dân chúng ta vào thành đều khó khăn vật lộn cuộc sống.
- Đúng vậy, thôn chúng ta rất vắng vẻ, đường cũng không dễ đi.
Dương San lại khẽ gật đầu, trong ấn tượng của nàng thì không có một chị họ nào như vậy, nhưng ông nội của nàng đã nói, hình như nàng còn có một chị họ như thế.
- Đúng rồi, ông nội của em nhờ chị mang theo chút đồ đưa cho em, đều là những thứ em thích ăn.
Dương Ngọc Quyên thấy Dương San còn chưa tin tưởng mình, vì vậy nàng nhớ ra một chuyện, nàng lấy một bao bố đưa cho Dương San.
Khi thấy cái bao thì mắt Dương San không khỏi đỏ lên, nàng chỉ cần nhìn là biết bao của ông nội.
- Cảm ơn chị Quyên.
Dương San tiếp nhận bao bố, lúc này nàng thật sự tin Dương Ngọc Quyên chính là chị họ của mình, nếu không thì sao ông nội có thể nhờ người này đưa quà đến cho nàng?
- Nha đầu ngốc, đều là người một nhà, cần gì phải cảm tạ.
Dương Ngọc Quyên kéo tay Dương San có chút thân mật:
- Đúng rồi, San San, lần này chị đến Giang Hải, thật ra là đến làm việc cho lãnh đạo. Lúc này lãnh đạo của chị muốn gặp mặt em, bây giờ anh ta đang ở dưới lầu, em có theo chị một chuyến không?
Dương San có chút mơ hồ:
- Điều này...Chị Quyên, lãnh đạo của chị gặp em làm gì?
- Điều này...Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, nếu không chúng ta ra ngoài rồi nói sau nhé?
Dương Ngọc Quyên quét mắt nhìn phòng ký túc xá:
- Em còn có một người bạn đang ngủ, chúng ta đừng làm phiền cô ấy.
- Được rồi.
Dương San dù sao cũng là người từ quên lên đây học tập, lúc này nàng đột nhiên gặp được người cùng quê, trong lòng nàng rất vui sướng. Nàng cất kỹ bao bố Dương Ngọc Quyên vừa đưa rồi chuẩn bị đi ra cửa.
- Dương San, chờ chút!
Một âm thanh khác chợt vang lên, đúng lúc này người bạn học đang ngủ chợt thức giấc và nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi giường.
- Nhạc Dương, bạn tỉnh rồi à?
Dương San ngây người.
- Mình đã thức dậy lâu rồi.
Nhạc Dương đã mặc quần áo tử tế:
- Đợi mình với, chỉ cần đánh răng rửa mặt là xong.
- À, được.
Dương San khẽ gật đầu.
- San San, đó là bạn học của em sao?
Dương Ngọc Quyên nhịn không được phải hỏi.
- Đúng vậy, chị Quyên, cô ấy là Nhạc Dương, là người tốt, trước nay đều quan tâm chăm sóc em.
Dương San khẽ gật đầu, Nhạc Dương quả thật rất tốt với nàng. Trước kia những tấm ảnh đăng lên topic tuyên truyền là do Nhạc Dương hỗ trợ, bình thường nàng cũng thường xuyên xài laptop của Nhạc Dương, đám nam sinh truy đuổi nàng phần lớn cũng bị Nhạc Dương hỗ trợ đuổi đi.
Dương Ngọc Quyên thật sự không muốn tiếp tục hỏi, mà Nhạc Dương ở bên kia cũng làm việc rất nhanh, chưa đến ba phút đã chạy ra, sau đó nàng kéo Dương San đi theo Dương Ngọc Quyên rời khỏi ký túc xá.
Ba người nhanh chóng rời khỏi ký túc xá nữ, cách đó không xa có một chiếc xe Honda, bên cạnh là hai người đàn ông, một người bốn mươi, bộ dạng chắc nịch, mà một người đàn ông còn lại hơn ba mươi, đeo kính mắt, nhìn qua có chút tư thái.
- Tiểu Dương.
Khi thấy Dương Ngọc Quyên thì hai người đàn ông vội vàng đi lên bắt chuyện, sau đó ánh mắt rơi lên người Dương San:
- Tiểu Dương, đây là em họ, là tài nữ huyện Mộc Dương tên Dương San sao?
- Đúng vậy, chủ tịch Mạnh, đây là Dương San.
Dương Ngọc Quyên gật đầu:
- San San, vị này chính là chủ tịch huyện Mộc Dương chúng ta.
- Chủ...Chủ tịch huyện sao?
Dương San chợt sững sờ.
- Là phó chủ tịch huyện!
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Dương San:
- Tôi là Mạnh Tiến Tài, sinh viên Dương San, cô thật sự là niềm kiêu ngạo cho huyện Mộc Dương chúng tôi!
- Chủ tịch Mạnh, tôi...Tôi... ....
Dương San chợt cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, khoảnh khắc này nàng không biết phải làm sao.
- Đúng vậy, Dương San không chỉ là niềm kiêu ngạo của huyện Mộc Dương các anh, hơn nữa còn là niềm kiêu ngạo của trường đại học Giang Hải chúng tôi.
Nhạc Dương lúc này ở bên cạnh nói một câu, gần đây nàng lớn gan, cũng gặp mặt nhiều người thành quen, vì vậy nàng cũng không có gì phải sợ một phó chủ tịch huyện. Nàng trực tiếp hỏi:
- Này, tôi hỏi các anh tìm Dương San co chuyện gì? Tôi nói rồi nhé, Dương San ngây ngốc và rất dễ bị lừa gạt, nhưng là bạn học của tôi, tôi cũng sẽ không để bạn ấy bị lừa gạt, các anh có gì cứ nói với tôi.
Mạnh Tiến Tài nhìn Nhạc Dương rồi nhíu mày:
- Sinh viên này là... ....
- Chủ tịch Mạnh, cô ấy là bạn học của Dương San, cùng ở trong ký túc xá, tên là Nhạc Dương.
Dương Ngọc Quyên khẽ giới thiệu.
- Thì ra là sinh viên Nhạc Dương.
Mạnh Tiến Tài nói với nụ cười rực rỡ:
- Nhạc Dương cứ yên tâm, chúng tôi tìm Dương San thật sự có chút chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện lừa gạt. Tiểu Dương là trưởng phòng của phòng tuyên truyền huyện ủy chúng tôi, cũng là chị họ của Dương San, là người một nhà.
- Cái gì là chị họ, trước kia cũng không nhận ra anh em, bây giờ mới đến nhận thân, Dương San không hiểu nhưng các người nghĩ rằng tôi không hiểu sao?
Nhạc Dương không nể mặt Mạnh Tiến Tài:
- Nếu không phải gần đây Dương San nổi tiếng thì các người sẽ đến tìm sao? Tôi nói cho các người biết, các người muốn Dương San hỗ trợ thì không sao, nhưng muốn chiếm tiện nghi thì đừng hòng.