- Biết vì sao tôi chẳng tìm cậu không? Vì tôi biết cậu đến là sẽ đánh người.
Thư Tịnh tức giận nói:
- Lần trước tôi chỉ nói một câu mà bị người ta đưa lên mạng, sau đó cả đám người mắng tôi, nói tôi máu lạnh, nói tôi là loại vô tình, còn có người gửi tin nhắn mắng tôi. Bây giờ nếu cậu đi đánh người, nhất định sẽ có rất nhiều người mắng tôi, nói không chừng ba đời cũng bị người ta lôi ra, bị người người mắng chửi.
- Sao lại như vậy? Những chuyện này tôi cũng không hoàn toàn biết rõ.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Hơn nữa nếu bọn họ dám lên mạng mắng tôi, tôi sẽ cho Tiểu Yêu Tinh hack sạch máy tính của bọn họ.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi hỏi:
- Đúng rồi, vợ Tịnh Tịnh, chị nói cho tôi biết, trên mạng có người mắng chị sao? Bây giờ tôi sẽ điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, để bọn họ hack sạch đám người này.
- Cậu cũng đừng khoác lác, nói như người ta là đệ nhất hacker thế giới không bằng.
Thư Tịnh tức giận nói.
- Tôi thì không phải, nhưng Tiểu Yêu Tinh thì đúng là như vậy.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tiểu Yêu Tinh là ai?
Mạc Văn Tịnh dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu.
- Là hacker đệ nhất thế giới, cũng là vợ của tôi.
Hạ Thiên trả lời.
Mạc Văn Tịnh chợt ngẩn ngơ, thật hay giả vậy? Nếu người khác nói những lời như vậy thì Mạc Văn Tịnh chắc chắn sẽ không tin, nhưng Hạ Thiên nói thì hình như có vẻ là thật, nàng không khỏi không tin. Lần trước hắn nói sẽ giúp đám thành viên bóng rổ tìm được vợ, sau đó sự việc thành hiện thực, tuy bây giờ có vài đôi phân ra, nhưng cũng còn vài đôi bảo trì mối quan hệ.
- Hừ, để tôi điện thoại trực tiếp cho Tiểu Yêu Tinh.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra rồi bấm số của Tiểu Yêu Tinh, sau đó hắn bảo nàng tìm đám người mắng Thư Tịnh trên mạng, hack sạch máy tính của bọn họ. Tiểu Yêu Tinh mỗi ngày chẳng có niềm vui gì ngoài chuyện hack máy tính người khác, tất nhiên nàng cảm thấy cầu còn chưa được, vì thế mà đồng ý ngay.
- Làm cứ như thật.
Thư Tịnh lầm bầm một câu, rõ ràng nàng còn chưa tin Hạ Thiên thật sự quen biết với hacker đệ nhất thế giới.
- Vợ Tịnh Tịnh, đám người mắng chị sẽ nhanh chóng bị hack thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Bây giờ cô đưa tôi đi tìm người nhà Trần Kiện, tôi sẽ cho bọn họ một trận.
- Tôi không đưa cậu đi.
Thư Tịnh tức giận nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị có thể như vậy? Chị là vợ tôi, chị không thể bị người ta ức hiếp được, chị bị ức hiếp, không chỉ là chị mất mặt, tôi cũng mất mặt.
- Không ai biết rõ cậu, cậu mất mặt cái gì?
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng.
- Thư Tịnh, bạn nên cho Hạ Thiên giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, bạn cũng không thể trốn tránh ở chỗ mình mãi được.
Mạc Văn Tịnh không nhịn được nói.
- Này, bạn chê mình phiền phức có phải không?
Thư Tịnh thở phì phò nói.
- Không, tuyệt đối không, mình chỉ cảmt thấy sự việc này nên giải quyết, đây không phải chuyện của riêng bạn, cũng là chuyện của cả nhà bạn. Bây giờ người ta đã biết nhà bạn ở đâu, bạn trốn ở đây, ba mẹ bạn biết trốn đi đâu?
Mạc Văn Tịnh nhanh chóng nói:
- Bây giờ bạn không thể đi học, ba mẹ bạn còn có thể đi làm sao? Việc này nếu không được giải quyết thì cả nhà bạn sẽ không được yên tĩnh.
Thư Tịnh không nói gì, nàng biết rõ Mạc Văn Tịnh nói không sai, dù nàng có thể trốn đi thì cha mẹ cũng khó trốn. Nhưng nàng thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề này.
- Này, cậu muốn hỗ trợ thật sao?
Một lát sau Thư Tịnh nhìn Hạ Thiên rồi hỏi.
- Đúng vậy, tôi cố ý đến đây vì giúp chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Được rồi, cậu cho tôi mượn một triệu.
Thư Tịnh mở miệng nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, không phải chị muốn cho đám ngu ngốc kia một triệu đấy chứ?
Hạ Thiên không khỏi hỏi, đối với hắn thì một triệu không là vấn đề, vấn đề là ở chỗ vợ hắn bị người ta ức hiếp.
- Tóm lại cậu cho tôi mượn một triệu là được, cậu quan tâm tôi lấy làm gì cho mệt.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu đừng nói mình không có tiền, tôi biết rõ cậu sẽ có.
Hạ Thiên tất nhiên là có tiền, nhưng vấn đề là hắn không muốn cho tiền người ta không không như vậy, không phải không muốn cho Thư Tịnh, hắn chỉ không muốn cho đám người ức hiếp nàng. Đám ngu ngốc kia ức hiếp vợ hắn, bây giờ vợ hắn còn phải ngoan ngoãn dâng tiền lên, điều này sao có thể? Những chuyện này tuyệt đối không thể để phát sinh.
- Được rồi, chị nói số tài khoản, tôi sẽ nói người chuyển tiền.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý.
Thư Tịnh lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Hạ Thiên:
- Chuyển đến số này.
Hạ Thiên lập tức điện thoại cho Tiền Đa Đa:
- Tôi cho anh một số tài khoản, anh chuyển vào đó cho tôi mười triệu
- Không có vấn đề.
Tiền Đa Đa lập tức đồng ý, hắn vừa báo cáo số thu chi vừa thực hiện lệnh chuyển tiền. Hai phút sau hắn nói với Hạ Thiên tiền đã được chuyển đến.
- Vợ Tịnh Tịnh, trả lại cho chị.
Hạ Thiên trả thẻ lại cho Thư Tịnh.
Thư Tịnh nhận thẻ, sau đó lập tức có tin nhắn đến điện thoại, nàng mở ra xem và lập tức hoảng sợ:
- Này, cậu chuyển vào bao nhiêu vậy?
- Mười triệu.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cậu...Cậu...Cậu...
Thư Tịnh chợt lắp bắp:
- Cậu chuyển nhiều cho tôi như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn một triệu.
- Cho chị tiêu vặt.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Mạc Văn Tịnh ở bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thư Tịnh, cái gì gọi là trâu bò? Đây mới coi là số một. Tùy tiên cho người đẹp mười triệu tiêu vặt, điều này chẳng phải có tiền là làm được, Hạ Thiên quả nhiên không phải hào phóng tầm thường.
Thư Tịnh chợt sững sờ, người này nhiều tiền tiêu chẳng hết sao? Tùy tiện đã cho nàng mười triệu, nàng lập tức trở thành triệu phú.
- Lúc này sợ rằng làm vợ bé là cái chắc rồi.
Thư Tịnh có chút buồn bực, người này nhét cho nàng quá nhiều tiền, coi như mua lại nàng.
Thư Tịnh thật sự hiểu lầm Hạ Thiên, hắn thật sự cho nàng tiền tiêu vặt. Bâ giờ hắn có hai chục tỷ, mười triệu chả là gì.
Hạ Thiên cũng không muốn cho Thư Tịnh đi trả cho đám người kia một triệu, nhưng hắn phát hiện Thư Tịnh cũng không cho hắn đi theo, vì vậy trước tiên hắn chỉ có thể đưa tiền cho nàng, đợi nàng đi đưa tiền cho đối phương, hắn sẽ cho đối phương một trận no đòn, trút giận cho vợ.
Nhưng Thư Tịnh giống như cũng phát hiện ra tính toán của Hạ Thiên, nàng tuy nhận được tiền nhưng không đi về nhà, nàng tiếp tục đi dạo trong khuôn viên đại học sư phạm Giang Hải.
Đi dạo một lúc thì Hạ Thiên gặp người quen.
- Ủa, anh rể, sao anh lại ở đây?
Liễu Vân Anh đi đến, nàng thấy Hạ Thiên thì rất ngạc nhiên. Lúc này hai thành viên câu lạc bộ máy bay cũng đi bên cạnh Liễu Vân Anh, hai nàng thầm cảm thấy chị của Liễu Vân Anh quá đáng thương, anh bạn Hạ Thiên này rõ ràng quen thói trăng hoa.