Vân Thanh không khỏi quay đầu nhìn Hạ Thiên, người đàn ông này quả thật có năng lực quá mức, hắn có thể làm nàng không sợ hãi đàn ông, làm nàng trở thành một dâm phụ trên giường. Bây giờ hắn có thể làm nàng tỉnh táo trở lại ngay trong biến cố, có lẽ chỉ khi đứng trước mặt hăn thì nàng mới là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường.
- Chú Thạch, chú có thể nói cho cháu biết có chuyện gì xảy ra được không?
Vân Thanh chậm rãi hỏi, đồng thời nàng nắm chặt tay Hạ Thiên, bây giờ chỉ có hắn mới làm nàng sinh ra cảm giác yên ổn.
- Tú Mai, cháu đi chuẩn bị cơm tối đi.
Thạch Trường Canh mở miệng nói:
- Thuần Thuần, con và Tiểu Hổ xuống lầu đi chơi một vòng.
- Vâng.
Thạch Thuần lên tiếng, sau đó nàng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vân Thanh, cuối cùng được Thạch Tiểu Hổ đưa xuống lầu.
Sau khi con gái đi ra thì Thạch Trường Canh nhìn Vân Thanh:
- Tiểu Thanh, cháu theo chú.
Thạch Trường Canh đưa Vân Thanh vào phòng ngủ, hắn đẩy cửa tiến vào nói:
- Tiểu Thanh, đây từng là phòng của chú và mẹ cháu.
Vân Thanh tiến vào phòng, nàng không nói gì nhưng ánh mắt không tự giác được đã rơi lên tường, nơi đó là một chiếc áo cưới rất lớn, trên đó lại có ảnh hai người. Đối với Vân Thanh thì người trong tấm ảnh đó không xa lạ gì, một người là Thạch Trường Canh, người còn lại là một cô gái xinh đẹp có chút tương tự như nàng, đó chính là mẹ nàng, Vân Phương.
Trong phòng còn có một bàn trang điểm, trên bàn cũng có một tấm hình, nguòi trong hình cười sáng láng, nụ cười có chút do dự, người này cũng chính là mẹ của Vân Thanh, Vân Phương.
Thực tế trong gian phòng này có thể thấy được hình của Vân Phương ở bất kỳ đâu, chỉ cần mở to mắt thì dù là góc độ nào cũng có thể thấy hình.
- Chú Thạch, chú...Các người kết hôn sao?
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Đây là giấy hôn thú của chúng tôi.
Thạch Trường Canh đưa cho Vân Thanh một quyển sách hồng:
- Tiểu Thanh, cháu xem ngày bên trên.
- Ngày hai mươi chín tháng sáu năm hai ngàn lẻ một?
Vân Thanh lầm bầm:
- Cháu nhớ những ngày tháng này có điện thoại cho mẹ, sao mẹ không nói cho cháu biết?
- Vì khi đó cháu điện thoại cho mẹ nói rằng đã nhận được bằng tốt nghiệp, cũng đã kiếm được việc làm.
Thạch Trường Canh dùng giọng trầm thấp nói:
- Mẹ không muốn cho cháu biết, vì biết cháu sẽ không bao giờ chịu về địa phương sỉ nhục này, mẹ biết cháu hy vọng rời xa huyện Mộc Dương, rời xa quê hương này, kể cả người mẹ như cô ấy.
- Nhưng mẹ đã kết hôn với chú, sao còn phải tự sát?
Vân Thanh nghĩ mãi mà không rõ.
- Cháu còn nhớ trước khi chết thì mẹ đã điện thoại, nói rằng cháu nên tự mình xây dựng sự nghiệp, không cần lo lắng cho mình không?
Thạch Trường Canh hỏi.
Vân Thanh suy xét một chút rồi khẽ gật đầu:
- Hình như có việc này.
- Mẹ sinh ra cháu vào năm mười tám tuổi, tự sát năm bốn mươi, tuy chỉ sống bốn mươi năm, nhưng từ sau khi phát sinh sự kiện kia năm mười chín tuổi thì hai mươi mốt năm còn lại mẹ cháu sống như xác không hồn. Hai mươi mốt năm đó, niềm tin duy nhất để cô ấy còn sống chính là nuôi cháu khôn lớn.
Thạch Trường Canh nói bằng giọng tràn đầy bi thương:
- Khi cháu đã lớn, cháu có thẻ tự lập và cô ấy không còn gì phải lo lắng thì chính thức lựa chọn cái chết. Vì cô ấy biết rõ, dfu cháu chua nói, nhưng cháu cũng không muốn có một người mẹ đáng hổ thẹn như vậy. Chỉ cần cô ấy còn sóng thì cháu sẽ vĩnh viễn khó thể ngóc đầu lên làm người, nếu cô ấy chết đi, như vậy cháu có thể là một cô gái bình thường, tìm được người chồng tốt, sống vui vẻ sung sướng.
- Chú...Chú nói là cháu hại chết mẹ sao?
Vân Thanh run rẩy hỏi.
- Không, Tiểu Thanh, không phải cháu, dù là chú hay mẹ cháu, chưa ai có ý nghĩ trách cháu.
Thạch Trường Canh lắc đầu:
- Nhưng, Tiểu Thanh, chú hy vọng cháu hiểu, dù là mẹ đã làm chuyện gì nhưng trong mắt chú, cô ấy vẫn là người phụ nữ xinh đẹp và thanh khiết nhất, cũng là người mẹ vĩ đại nhất trên đời này. Cô ấy vì cháu mà trả giá tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng, nếu có thể nói, chú hy vọng cháu có thể thực hiện nguyện vọng của mẹ.
Vân Thanh đứng ngơ ngác nơi đó, nàng rất muốn khóc nhưng ráng nhịn, hình như một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói:
- Mẹ...Mẹ có nguyện vọng gì?
- Mẹ cháu tuy gả cho chú, cùng chú sin ra Thuần Thuần, nhưng mẹ cháu không yêu chú, chi vì cảm kích chú mà thôi. Thuần Thuần là sự báo đáp của mẹ cháu cho chú, trong đời cô ấy chỉ yêu một người, đó chính là cha cháu.
Thạch Trường Canh chậm rãi nói:
- Tuy cô ấy không được gả cho cha cháu, nhưng đó không phải là lỗi của cha cháu, ông ta vì bảo vệ cháu và mẹ nên mới chết, vì vậy mẹ cháu luôn hy vọng cháu có thể nhận tổ quy tông, cháu họ Đàm, không phải họ Vân.
- Không...Không thể nào...
Vân Thanh rất kích động:
- Cháu sẽ không phải là họ Đàm, cháu không liên quan gì đến đám họ Đàm, chính bọn họ hại mẹ cháu như vậy.
- Tiểu Thanh, cháu đừng kích động, chú sẽ không bắt buộc cháu phải làm gì, mẹ cháu cũng không. Vì vậy mẹ chưa bao giờ nói cho cháu biết những chuyện này, cô ấy chỉ giao ước với chú, nếu cháu quay về huyện Mộc Dương, hơn nữa dừng lại ở huyện Mộc Dương tướng đối lâu, như vậy chú mới phải nói ra, nếu không mẹ cũng vĩnh viễn không muốn cho cháu biết.
Thạch Trường Canh khẽ thở dài:
- Tuy cô ấy rất hy vọng cháu làm như vậy, nhưng nếu cháu không thích, mẹ cũng không trách cháu.
Thạch Trường Canh chợt dừng lại một chút, sau đó còn nói thêm:
- Thật ra, Tiểu Thanh, chuyện này dù sao cũng đã rất xa xưa, Đàm gia dù có sai thì niên đại khi đó cũng có thể hiểu được, vì vậy chú hy vọng cháu có thể suy nghĩ lại.
Vân Thanh nhìn chiếc áo cưới lớn, lúc này giọng nói, tiếng cười, dáng vẻ của mẹ ngày xưa giống như xuất hiện trước mắt nàng, vô tình nước mắt không khỏi chảy tràn.
- Chị Vân Thanh, chị đừng khóc, như vậy tôi cũng mất hứng.
Hạ Thiên nhịn không được phải nói.
Nhưng Hạ Thiên nói mà không phát huy được nhiều tác dụng, ngược lại càng làm cho Vân Thanh khóc lớn hơn, nàng dứt khoát phóng vào lòng Hạ Thiên khóc rống lên.
Vân Thanh khóc hơn mười phút mới dần ngừng lại.
- Chú Thạch, cám ơn chú đã nói cho cháu biết những vấn đề này.
Vân Thanh khóc một lúc, sau đó nàng mới tỉnh táo trở lại, nàng rời khỏi lòng Hạ Thiên, khẽ xoa mắt và nói với Thạch Trường Canh.
- Tiểu Thanh, đây là trách nhiệm của chú.
Thạch Trường Canh nhìn Vân Thanh, trong ánh mắt mang theo vài phần từ ái:
- Tuy cháu không phải con của chú, nhưng trước nay chú luôn đối đãi với cháu như con mình. Chú cũng hy vọng sau này cháu có thể xem chú là người nhà, dù sau này cháu có chuyện gì cũng có thể đến tìm chú, nơi đây xem như là nhà mẹ đẻ của cháu.