Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1370: Chương 1370: Cô gái ăn mặc cung trang






Trên đường cái thành phố Giang Hải có hai cô gái sóng vai nhau bước đi.

Cách ăn mặc của hai cô gái thật sự làm cho người dân phải chú ý, một người mặc sườn xám màu hồng buộc vòng quanh dáng người trưởng thành, nhìn qua thật sự rất quyến rũ, mà gương mặt nàng cũng rất xinh xắn, có vài phần cổ điển.

Nhưng đẹp xấu cũng không phải là quan điểm tuyệt đối mà chỉ là ấn tượng tương đối, vì khi một cô gái ngũ quan đoan chính đi gần bên cạnh một người phụ nữ mắt nhỏ mũi tẹt mặt rỗ thì sẽ được coi là mỹ nữ. Mà lúc này cô gái mặc sườn xám có dáng người xinh đẹp động lòng người kia lại làm người ta sinh ra cảm giác bình thường, vì bên cạnh nàng có một người phụ nữ còn đẹp hơn, là một đạo cô tuyệt đẹp, xuất chúng.

Đạo cô mặc áo bào tất nhiên là Cố Hàm Sương, người phụ nữ mặc sườn xám chính là Mục Hồng Đan.

- Em Hàm Sương, vài tháng không gặp mà em càng thêm trẻ đẹp, cũng càng có hương vị trưởng thành.

Mục Hồng Đan không khỏi tán thưởng:

- Xem ra Tiểu Hàm Sương nam xưa bây giờ đã biến thành phụ nữ thật sự, nhưng không biết người đàn ông nào có phúc như vậy?

- Chị Mục, phải là em có phúc mới đúng.

Cố Hàm Sương khẽ nói.

- Em Hàm Sương, xem ra em thật sự có người đàn ông của mình, người đó không phải là Trang Vân Đông sao?

Mục Hồng Đan tỏ ra hiếu kỳ:

- Ủa, lần này chị đến thủ đô cũng không gặp được Trang Vân Đông.

- Không phải là hắn.

Cố Hàm Sương lắc đầu:

- Chị Mục, cậu ấy tên là Hạ Thiên, có lẽ sau này chị sẽ nghe danh cậu ấy.

- Hạ Thiên?

Mục Hồng Đan có chút ngạc nhiên:

- Hắn cũng là người tu tiên sao? Nhưng hình như tôi chưa từng nghe qua tên của hắn.

- Cậu ấy là một thầy thuốc.

Cố Hàm Sương khẽ nói, nàng cũng không nói quá nhiều, đã có vết xe đổ trước đó của Trang Vân Đông và Gia Cát Vấn Thiên, nàng cũng không muốn để cho Mục Hồng Đan biết được năng lực thần kỳ của Hạ Thiên.

- Thầy thuốc sao? Rất tốt, thật ra, em Hàm Sương này, em còn trẻ, tìm cho mình một người đàn ông cũng tốt, không giống như chị Mục đây, chị đã già rồi, muốn gả cho người ta cũng không còn kịp nữa.

Mục Hồng Đan có chút cảm khái.

- Chị Mục, chỉ cần chị muốn, sao lại không có cho được?

Cố Hàm Sương khẽ nói.

- Ừ!

Mục Hồng Đan gật đầu, sau đó nàng di chuyển chủ đề:

- Đến khách sạn rồi, đi vào trong ngồi một chút, chúng ta vừa dùng cơm vừa nghỉ ngơi, chiều tối nay sẽ ra đi dạo.

Cố Hàm Sương có chút do dự, sau đó nàng vẫn gật đầu, đi theo Mục Hồng Đan vào trong khách sạn.

Hai người nhanh chóng đi vào lầu ba khách sạn, Mục Hồng Đan dừng lại trước một căn phòng, sau đó đẩy cửa tiến vào, Cố Hàm Sương cũng đi theo, nhưng nàng vừa vào cửa thì chợt cảm thấy báo động.

- Chị Mục, bên trong có người.

Cố Hàm Sương giữ chặt lấy Mục Hồng Đan, nàng đang định lui ra khỏi phòng nhưng đúng lúc đó chợt cảm thấy ngực tê rần, cuối cùng không còn chút sức lực nào.

Trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, Hạ Thiên đang ăn rất hăng say, mà Kiều Phượng Nhi thì ngồi trên ghế sa lông bực bội.

- Nha đầu điên khùng, cô không dùng cơm sao?

Hạ Thiên tiêu diệt hơn phân nửa thức ăn trên bàn, sau đó hắn chợt nhớ đến vấn đề rồi khẽ hỏi một câu.

- Không ăn, đã sớm tức giận no bụng rồi.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

- Ăn không khí cũng no bụng sao? Đúng là tiết kiệm cơm gạo.

Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn tiếp tục ăn uống, chỉ một lúc sau đã tiêu diệt sạch sẽ tất cả.

Kiều Phượng Nhi lại bực mình, lưu manh đáng chết này rõ ràng là không muốn chừa cho mình thứ gì.

- Ăn no chưa?

Kiều Phượng Nhi căm giận nói một câu:

- Coi chừng vỡ bụng chết đấy.

- Thật ra tôi ăn còn chưa no.

Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Kiều Phượng Nhi, tiếp tục nhìn vào bộ phận nhô lên khủng bố của nàng:

- Cô muốn tiếp tục nấu cơm hay cho tôi ăn món khác?

- Dù sao tôi cũng không làm cơm, anh muốn làm thế nào?

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

- Đây là cô nói đấy nhé?

Hạ Thiên cúi đầu xuống ngực Kiều Phượng Nhi.

Thấy Hạ Thiên làm như vậy thì Kiều Phượng Nhi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại làm ra một động tác không ngờ, nàng đột nhiên giữ lấy đầu hắn rồi ấn xuống ngực mình, trong miệng còn căm giận nói:

- Tôi làm cho anh ngộp chết.

Hạ Thiên thật sự là vùi đầu vào rãnh sâu giữa ngực Kiều Phượng Nhi, hắn vừa tham lam mút vừa thầm nghĩ:

- Nha đầu điên khùng rõ ràng là ngực to mà không não, tưởng rằng ngực lớn thì có thể giết người sao?

Gương mặt xinh đẹp của Kiều Phượng Nhi chợt đỏ bừng bừng, ánh mắt kiều diễm ướt át và có thêm chút mê mẩn, đáy lòng giống như có bùng lên khát vọng, nhưng đúng lúc này nàng chợt nghe thấy một âm thanh:

- Thiếu gia...

Những cảm giác nhiệt tình của Kiều Phượng Nhi chợt biến mất rất nhiều, đồng thời nàng còn có chút tức giận, Cố Hàm Sương qua về từ khi nào?

Nhưng ngay sau đó Kiều Phượng Nhi lại thấy không đúng, vừa rồi thật sự là âm thanh của Cố Hàm Sương, nhưng không phải là Cố Hàm Sương quay về, mà đó là chuông điện thoại của Hạ Thiên vang lên.

Cảm giác đặc biệt chợt biến mất làm cho Kiều Phượng Nhi cảm thấy có chút hư không, nhưng ngay sau đó lại có chút phong phú, vì Hạ Thiên vừa dùng một tay tiếp điện thoại vừa dùng một tay thò vào trong ngực nàng tiếp tục mát xa, xoa bóp nhè nhẹ.

- Sương nha đầu, chị đang ở đâu?

Hạ Thiên vừa ve vuốt cặp thỏ của Kiều Phượng Nhi vừa mở miệng hỏi.

- Ngươi là Hạ Thiên?

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh phụ nữ, nhưng đó tuyệt đối không phải là âm thanh của Cố Hàm Sương.

Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, động tác tay cũng dừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:

- Cô là ai? Cô làm gì với Sương nha đầu?

- Nửa giờ sau trên nóc tòa nhà Hải Giang thì ngươi có thể thấy Cố Hàm Sương.

Người phụ nữ kia nói một câu rồi cúp điện thoại.

Hạ Thiên cũng không có chút do dự, hắn biến mất trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.

- Hạ Thiên, anh là lưu manh đáng chết, siêu cấp đại khốn nạn.

Kiều Phượng Nhi tức giận thầm mắng một câu, lưu manh chết tiệt này trêu chọc nàng, hơn nữa lại làm không có đầu đuôi kết quả gì cả.

Dù trong tòa nhà Hải Giang có rất nhiều công nhân viên nhưng trên sân thượng hầu như không có ai, vì đường lên sân thượng đều bị khóa lại, cũng không phải không cho người ta lên ngắm cảnh, chỉ sợ sẽ có người lên đây tự tử.

Nhưng bây giờ trên sân thượng tòa nhà có ba người, nói chung là có ba người phụ nữ, cụ thể một chút thì là ba người phụ nữ xinh đẹp.

Trong đó có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc theo kiểu đạo cô, nàng đang ngồi dưới đất dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ mặc sườn xám, mà người phụ nữ mặc sườn xám lại đang cung kính đứng sau lưng một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ này ăn mặc khá kỳ lạ, là một bộ cung tranh xanh biếc, nếu có người ngoài nhìn thấy, sợ rằng cho rằng nơi đây đang quay phim cung cấm, nhưng cô gái này không phải hấp dẫn người ta về cách ăn mặc, mà chủ yếu là vì vẻ đẹp tuyệt diễm nhân gian.

Người phụ nữ có mái tóc đen, mày mi như tranh, trang sức tươi tắn, thoát tục xuất trần, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất đủ để thiên địa biến sắc. Nàng đứng đó mà giống như hòa tan với thiên địa, làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ kỳ diệu.

Đạo cô ngồi dưới đất rõ ràng là Cố Hàm Sương, người phụ nữ mặc xườn sám là Mục Hồng Đan, còn cô gái mặc cung trang chính là người đã dùng một chiêu để khống chế Cố Hàm Sương.

Từ trên không trung phương xa chợt xuất hiện một điểm đen, một lát sau điểm đen đó đã đến gần, thì ra là một bóng người.

Khi thấy bóng người này thì Cố Hàm Sương tỏ ra có chút lo lắng, nàng há miệng định lên tiếng nhưng thật sự không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người đến càng gần, sau đó rơi xuống sân thượng tòa nhà Hải Giang.

Người đến là Hạ Thiên, hắn trực tiếp bay xuống bên cạnh Cố Hàm Sương, khẽ bế nàng lên, sau đó phát hiện trong người nàng có một cấm chế, tạm thời hắn không có năng lực cởi bỏ.

- Ngươi là Hạ Thiên?

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt truyền đến.

Hạ Thiên xoay người nhìn về phía cô gái mặc cung trang, hắn chợt ngẩn ngơ. Cô gái này quá đẹp, rõ ràng nằm ngoài dự đoán của hắn, nàng là một mỹ nữ hoàn toàn có thể so sánh với Dạ Ngọc Mị, dù dáng người không được như Dạ Ngọc Mị nhưng gương mặt cũng không thua kém, cơ thể cũng là cực kỳ cân xứng, từng bộ vị đều vừa đủ.

- Cô là ai?

Hạ Thiên sững sờ sau giây lát, sau đó hắn kịp phản ứng và hỏi một câu.

Cô gái mặc cung trang không nói gì mà tiến một bước về phía trước, sau đó vỗ một chưởng vào Hạ Thiên.

- Chết tiệt, lại là Chỉ Xích Thiên Nhai.

Hạ Thiên thầm mắng, hắn hiểu đây là người đến từ Phiêu Miểu tiên môn, nhưng công lực của người này mạnh hơn Bạch Vân Sơn rất nhiều, hắn có cảm giác cô gái này có thực lực tương xứng với Hàn Minh Phi.

Hạ Thiên giẫm Phiêu Miểu Bộ muốn né một chưởng của đối phương, nhưng hắn phát hiện mình không thể kịp, vì bàn tay trong suốt kia đến trước mặt hắn nhanh như chớp. Dù hắn có thực lực Kim Đan hậu kỳ thì so với cô gái mặc cung trang kia vẫn chênh lệch khá nhiều.

Nhưng bàn tay chỉ dừng lại trước Hạ Thiên một centimet, sau đó được thu hồi, đồng thời một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên:

- Sao ngươi biết Phiêu Miểu Bộ? Ngươi có biết một người tên là Nguyệt Thanh Nhã?

- Sao?

Hạ Thiên tỏ ra kinh ngạc, hắn nhìn người phụ nữ mặc cung trang, có chút khó thể tin:

- Cô, cô là ai? Sao biết tên sư phụ tôi?

- Sư phụ của ngươi?

Giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của cô gái mặc cung trang cũng có chút kinh ngạc:

- Ngươi nói mình là đồ đệ của Nguyệt Thanh Nhã.

- Đúng vậy, sư phụ tôi tên là Nguyệt Thanh Nhã, cô là ai?

Hạ Thiên khẽ gật đầu, đồng thời hỏi một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.