Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 102: Chương 102: Đánh chết người rồi.






Mộc Hàm còn đang trầm mặc thì điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên:

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, một dãy số lạ nhưng hắn vẫn nhận máy:

- Alo, ai đó?

- Tiểu bại hoại, là chị!

Trong điện thoại vang lên giọng nói run rẩy của Liễu Mộng:

- Cậu đến tìm chị ngay có được không? Chị...Chị có hơi sợ.

- Chị Mộng, chị đừng sợ, chị đang ở đâu?

Hạ Thiên vội vàng hỏi.

- Chị không biết đây là đâu, chỗ này rất vắng, không có người, không có xe, cậu đến mau, chị...Chị đánh chết người rồi.

Giọng nói của Liễu Mộng có chút bất an.

- Sao? Đánh chết người sao?

Hạ Thiên cũng ngẩn ngơ, Liễu Mộng sao lại đánh chết người?

Liễu Mộng cũng cảm giác được Hạ Thiên có chút nghi hoặc, nàng lập tức giải thích một câu trong điện thoại:

- Tiểu bại hoại, chị ở nhà quá buồn nên lén chạy ra ngoài tìm cậu nhưng chờ rất lâu mà không có taxi. Sau đó có một chiếc xe dừng lại hỏi chị có muốn đi không, tất nhiên là chị đi. Nào ngờ tên này chạy đến một địa phương vắng vẻ rồi muốn ức hiếp chị, sau đó chị cho hắn một đấm, không ngờ đối phương chết queo.

- Cái gì? Tên khốn nào dám ức hiếp chị?

Hạ Thiên nổi giận:

- Chết cũng tốt, chị Mộng, chị đừng sợ, tôi đến ngay.

- Nhưng, chị không biết mình ở đâu, sao cậu có thể tìm đến được?

Liễu Mộng rất bất an:

- Tiểu bại hoại, lần đầu tiên chị đánh chết người, cậu lại đây nhanh lên, chị thật sự có chút sợ hãi, chẳng biết có bị bắt hay không. Lỡ may chị bị bắt và nhốt tù vài chục năm, như vậy nhất định sẽ rất buồn bực.

- Chồng, có chuyện gì xảy ra?

Kiều Tiểu Kiều ở phía trước mở miệng:

- Anh muốn đi đâu?

- Anh cũng không biết, chị Mộng không nói mình đang ở đâu.

Hạ Thiên cũng có chút buồn bực.

Mộc Hàm chen vào:

- Cậu cứ tiếp tục trò chuyện, tôi có thể xác định vị trí của cô ấy.

Mộc Hàm móc ra một chiếc điện thoại rồi bấm số nói ngay:

- Yêu Yêu, giúp chị định vị một số điện thoại.

- Chị Hàm, chị không phải đang ở nhà Lâm Tử Hào tham gia tiệc rượu sao?

Đầu bên kia truyền đến giọng nói kỳ quái của Yêu Yêu:

- Sao hôm nay lại chạy ra chấp hành nhiệm vụ rồi?

- Bảo em làm việc thì em cứ làm, hỏi nhiều làm gì?

Mộc Hàm tức giận nói, nàng nghĩ đến vấn đề nha đầu chết tiệt này rước đến cho mình một Hạ Thiên oan nghiệt, đúng lúc này trong lòng chợt sinh ra một cảm giác muốn đánh người.

- Này, chị Hàm, vậy chị nói số cho em biết đi.

Yêu Yêu cười hì hì nói.

Mộc Hàm nói một dãy số, tất nhiên là số điện thoại của Hạ Thiên.

- Này, đây không phải là số điện thoại của Hạ Thiên sao?

Yêu Yêu thật sự nhớ rõ dãy số này, nàng cảm thấy có chút cổ quái:

- Chị Hàm, chị định vị số điện thoại của anh ta làm gì? Chị muốn đi tìm anh ta sao?

- Không phải định vị dãy số này, định vị số điện thoại đang gọi đến số máy của cậu ấy.

Mộc Hàm tức giận nói.

Yêu Yêu vừa lóc cóc gõ phím vừa tiếp tục nói:

- Chị Hàm, chị điều tra ai gọi điện thoại cho Hạ Thiên sao? Chẳng lẽ chị muốn vượt rào, muốn tìm kẻ thứ ba để tính sổ à?

- Yêu Yêu, em câm miệng ngay.

Mộc Hàm đột nhiên rống lên trong điện thoại:

- Mau nói cho chị biết tọa độ của đối phương, không nói những lời khác.

Tìm người thứ ba để tính sổ sao? Bây giờ nàng là vợ thứ ba, không đúng, đúng là gặp quỷ, là vợ nhỏ thứ hai.

- Chị Hàm, đừng tức giận, tọa độ là... ....

Cuối cùng Yêu Yêu cũng nói ra một tọa độ, Mộc Hàm lập tức nói cho Kiều Tiểu Kiều, sau đó đưa tọa độ vào GPS, có tạo độ này thì Kiều Tiểu Kiều cũng biết nên chạy đến đâu.

- Hì hì, chị Hàm, bây giờ tín hiệu điện thoại của chị đang ở cùng vị trí với Hạ Thiên.

Giọng nói của Yêu Yêu tiếp tục vang lên trong điện thoại:

- Thì ra các người ở cùng một chỗ, nhưng chị Hàm này, chị không phải đã đồng ý gả cho Lâm Tử Hào sao? Mới đây mà đã "chuyển hàng" rồi à? Nhưng không sao, em bao chị... ....

- Nha đầu chết tiệt, đều là chuyện tốt em gây ra, em cứ ở đó mà hả hê.

Mộc Hàm tức giận không thôi, nàng lập tức cúp điện thoại. Nàng đột nhiên cảm thấy Yêu Yêu và Hạ Thiên khá giống nhau, chính là những kẻ dở hơi, hai người nếu ở cùng một chỗ thì đúng là phối hợp tuyệt vời.

Hạ Thiên vẫn tiếp tục nói chuyện với Liễu Mộng, hai bên trò chuyện nửa giờ. Mãi đến khi nhóm Hạ Thiên đi đến một địa phương cực kỳ vắng vẻ ở vùng ngoại thành mới tìm được Liễu Mộng, sau đó nàng cúp điện thoại bổ nhào vào lòng Hạ Thiên.

- Tiểu bại hoại, là tên kia muốn ức hiếp chị.

Liễu Mộng chỉ vào một chiếc xe Mercesde Benz, trong xe có một người đàn ông hơn ba mươi, người này đang gục đầu vào vô lăng, thất khiếu chảy máu, đã không còn chút khí tức nào.

- Chồng à, nếu không thì em điện thoại cho đại ca, anh ấy sẽ biết cách xử lý chuyện này thế nào.

Tiểu Kiều nói, người này muốn làm nhục Liễu Mộng, bây giờ bị Liễu Mộng đánh chết, nếu dựa theo lý thì cũng là tự bảo vệ mình. Nhưng dù sao kết quả cũng có người chết, truy cứu trách nhiệm sẽ rất phiền toái.

- Để đó tôi xử lý.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ nhìn Hạ Thiên:

- Chồng, anh đưa Tiểu Kiều và chị Mộng về trước, chuyện nơi đây cứ giao cho chị là được, chị đảm bảo sẽ xử lý sạch sẽ mà không có phiền phức gì.

- Được rồi, được rồi, tiểu bại hoại, chúng ta đi nhanh lên chị không muốn ở lại chỗ này.

Liễu Mộng liên tục gật đầu, nàng là người hôn mê vài chục năm, lá gan cũng lớn hơn những cô gái thông thường, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đánh chết người, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Đặc biệt là hôn mê lâu làm nàng cảm nhận điều đó giống như một ngục tối, bây giờ nàng cực kỳ sợ hãi với ngục tù, sợ rằng lần này mình sẽ bị nhốt vào nhà giam.

Hạ Thiên có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Liễu Mộng, vì vậy hắn lập tức đồng ý với lời đề nghị của Mộc Hàm.

Trong lòng Mộc Hàm cảm thẩy rất mừng, cuối cùng cũng có được cơ hội thoát khỏi lưu manh Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy mình vui mừng quá sớm.

Mộc Hàm cảm thấy tay mình nhẹ đi, điện thoại bị Hạ Thiên cướp lấy, sau đó hắn lấy điện thoại của nàng gọi cho số nào đó, rõ ràng hắn lưu lại số của mình và gọi lại để tiếp tục lưu lại ở máy bên kia.

-Phải thường xuyên điện thoại cho tôi, nếu không đến khi tôi tìm được chị thì sẽ tiếp tục tét đít.

Hạ Thiên trả lại điện thoại cho Mộc Hàm, sau đó hắn còn bóp nhẹ lên mông nàng, hắn phát hiện mình có chút ưu thích cảm giác của cặp mông mềm mại, độ co giãn rất tốt.

- Chồng, chị sẽ thường xuyên điện thoại.

Mộc Hàm cảm thấy mông truyền đến cảm giác khác thường mà trong lòng lại xấu hổ, nhưng biểu hiện của nàng vẫn rất dịu dàng quyến rũ, nàng chỉ thầm nghĩ đuổi đối phương đi cho nhanh, sự việc sau này thì sau này hãy nói.

- Tiểu bại hoại, đi mau!

Liễu Mộng thúc giục, khoảnh khắc này Mộc Hàm không khỏi thầm cảm tạ Liễu Mộng, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đây là vợ cả của lưu manh?

Mộc Hàm nhìn Hạ Thiên ôm Liễu Mộng đi vào xe, mà Kiều Tiểu Kiều cũng đã vào xe, sau đó xe khởi động phóng đi. Cuối cùng Mộc Hàm cũng thở dài một hơi, nàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số:

- Phái hai người đến dọn vệ sinh, có rác cần xử lý.

Hạ Thiên đi trên đường và nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, nàng dùng giọng lo lắng nói:

- Hạ Thiên, có phải cô cô đi tìm cậu không? Tôi vừa rời khỏi phòng giải phẩu, bà nội nói không thấy cô cô.

- Chị Vân Mạn, chị Mộng đang ở bên cạnh tôi.

Hạ Thiên trả lời.

Liễu Vân Mạn khẽ thở ra một hơi:

- Vậy thì tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết, cô cô đi một mình trong đêm, tôi sợ cô xảy ra chuyện.

Rõ ràng Liễu Vân Mạn lo lắng cũng không thừa, vì Liễu Mộng thật sự xảy ra chuyện, may mà cũng không thiệt thòi gì.

- Tiểu bại hoại, nói cho Vân Mạn biết, chị không về nhà nữa đâu.

Liễu Mộng nằm trong lòng Hạ Thiên mà lầm bầm một câu.

Không cần Hạ Thiên chuyển cáo, Liễu Vân Mạn đã nghe được lời nói của Liễu Mộng trong điện thoại, nàng vội vàng nói:

- Hạ Thiên, trước tiên cậu chăm sóc cô cô cho tốt, sau khi tan tầm tôi sẽ đến tìm cậu.

- Được, chị Vân Mạn.

Hạ Thiên đáp ứng.

Sau khi biết Liễu Mộng đã an toàn thì Liễu Vân Mạn cũng không nói thêm điều gì, nàng nhanh chóng cúp điện thoại.

- Tiểu bại hoại, có chuyện này rất kỳ quái, chị mới đánh tên xấu xa kia một quyền, sao hắn lại chết ngay được?

Liễu Mộng đột nhiên hỏi.

- Chị Mộng, có phải chị dùng hết sức đấm hắn không?

Hạ Thiên cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.

Liễu Mộng ừ một tiếng:

- Đúng vậy, lưu manh muốn sàm sỡ chị, lúc đó chị quýnh lên, tất nhiên sẽ dùng hết sức lực.

- Chị Mộng, bây giờ chị rất mạnh, một quyền kia lại trúng đầu đối phương, dù là em trúng một quyền của chị vào đầu cũng khó thể chịu được.

Hạ Thiên giải thích:

- Tên khốn kia chỉ là người thường, bị chị đánh chết cũng là bình thường.

- Có phải như vậy không?

Liễu Mộng có chút mừng rỡ:

- Tiểu bại hoại, bây giờ có phải chị đã đánh đấm lợi hại rồi không?

- Điều này... ....

Hạ Thiên gãi gãi đầu:

- Chị Mộng, thật ra chị chỉ mạnh mà thôi, không thể tính là giỏi đánh đấm. Nếu chị có thể đánh trúng đối phương thì sẽ thắng, nhưng nếu là đánh nhau thật sự thì chị chưa hẳn đánh trúng được đối phương.

Liễu Mộng bắt đầu có chút thất vọng:

- Như vậy sao? Chị còn tưởng rằng mình đã rất giỏi rồi chứ? Nói như vậy sau này ai ức hiếp thì chị sẽ đánh hắn.

- Chị Mộng, không sao, có người ức hiếp chị thì tôi sẽ giúp.

Hạ Thiên vội vàng nói.

Liễu Mộng cong miệng lên:

- Như vậy không được, tự mình đánh vẫn sướng hơn.

Hạ Thiên cũng thích tự mình ra tay, vì vậy hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chị Mộng, nếu không tôi dạy chị võ công nhé?

- Hay, rất hay!

Liễu Mộng tung tăng như chim sẻ:

- Tiểu bại hoại, cậu dạy chị võ công, sau này chị thấy kẻ nào không vừa mắt thì đánh cho bõ ghét.

Nhưng ngay sau đó Liễu Mộng lại nghĩ đến vấn đề gì đó, vẻ mặt nàng có chút ảm đạm:

- Nhưng mà này, tiểu bại hoại, nghe nói học võ phải bắt đầu từ bé, chị đã lớn tướng thế này còn học gì nữa?

Dù Liễu Mộng chỉ có tâm tình của đứa bé mười sáu nhưng không thể phủ nhận thân thể của nàng đã là ba mươi sáu, những chỗ nào nên phát dục thì đã bành trướng, cũng không tính là dẻo dai. Thực tế một người mười sáu tuổi học võ đã là rất khó, chưa nói đến một người ba mươi sáu tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.