Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 461: Chương 461: Đánh đấm bừa bãi.






Ngải Liên và Trương Tiểu Niên cảm thấy lựa chọn của mình vô cùng sáng suốt, bọn họ vừa bay về phía trụ sở huấn luyện vừa quan sát Hạ Thiên ở bên dưới. Lúc này bọn họ phát hiện Hạ Thiên đơng giản vẫn bám theo trực thăng mà không rớt lại phía sau.

- Con mẹ nó, thằng này đúng là biến thái.

Ngải Liên không nhịn được phải mắng một câu:

- Đội chúng ta có thù oán gì với hắn? Người này giết em trai của đội trưởng, hơn nữa bộ dạng kia giống như đội trưởng đã giết em trai của hắn vậy, rõ ràng đuổi theo máy bay không tha, nhưng thật ra đội trưởng lại muốn bắt vợ hắn.

Việc đội trưởng bắt vợ của Hạ Thiên, Trương Tiểu Niên lại biết rất rõ.

- Hừ, đội trưởng chúng ta có thân phận gì, đáng giá đi bắt vợ hắn sao?

Ngải Liên không cho là đúng, hắn nghĩ điều này là sai lệch.

- Điều này...Thật ra đội trưởng muốn bắt vợ hắn, nhưng cô nàng kia lại may mắn chạy thoát.

Trương Tiểu Niên nhìn Lý Minh Quang đang hôn mê, giọng nói hạ thấp xuống một chút.

Ngải Liên chợt sững sờ:

- Trương ca, không phải như vậy đấy chứ? Đội trưởng đáng phải đi bắt cô ta sao?

- Đội trưởng muốn bắt vợ hắn để dụ hắn đến thủ đô, như vậy đội trưởng mới co thể báo thù cho em trai.

Trương Tiểu Niên biết khá rõ vấn đề này, cuối cùng hắn không nhịn được phải chêm thêm một câu:

- Thật ra vợ hắn cũng không phải người thường.

- Thật vậy sao?

Ngải Liên có chút hứng thú:

- Là ai vậy?

- Mộc Hàm.

Trương Tiểu Niên trả lời.

- Mộc Hàm sao? Là người đẹp tóc vàng của Long Tổ à?

Ngải Liên chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn không nhịn được phải mắng một câu:

- Tên biến thái kia quá may mắn.

Trương Tiểu Niên thừa nhận câu nói này của Ngải Liên, hắn cũng hiểu Hạ Thiên rất sướng. Mộc Hàm dù là đặc công của Long Tổ, nhưng nếu so sánh thì nàng cao hơn một chút so với các đặc công khác, cũng là nhân vật có tiếng ở thủ đô, được vinh danh là một đóa hoa mà bao người ngưỡng mộ.

Tất nhiên đại đa số đều không biết thân phận chính thức của Mộc Hàm, nếu không sợ rằng sẽ có hơn phân nửa số người truy đuổi phải bỏ cuộc giữa chừng.

- Trương ca, tên khốn kia vẫn cứ tiếp tục đuổi theo, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Ngải Liên lúc này mở miệng hỏi.

- Không có gì, chúng ta cứ bay vào trụ sở, phía dưới sẽ có người ngăn cản.

Trương Tiểu Niên không quan tâm đến vấn đề này, dù tên kia có lợi hại thế nào cũng không thể chống lại số đông, trong căn cứ có hơn trăm người.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng, tốc độ của hắn luôn được bảo trì bằng với tốc độ kinh người của trực thăng. Khi trực thăng gia tốc thì hắn sẽ tăng tốc, khi trực thăng chạy chậm lại thì hắn cũng sẽ chậm lại, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là bắt được Lý Minh Quang đang ở trên máy bay.

Hạ Thiên vừa mới đến thủ đô, hắn không quen thuộc chỗ này, ngồi xe taxi thì gặp một tên lừa đảo, bây giờ vất vả lắm mới có được một Lý Minh Quang ngu ngốc tự đưa mình đến cửa, tất nhiên hắn sẽ không để cho Lý Minh Quang chạy mất, nếu như vậy thì sao tìm được vợ?

Đúng lúc này hắn phát hiện máy bay bắt đầu giảm tốc độ, vì vậy hắn cũng giảm tốc độ theo, đột nhiên một tiếng hét từ phía trước truyền đến:

- Đứng lại.

Hạ Thiên cũng không nhìn, hắn vẫn chạy trốn về phía trước, trong mắt chỉ có một mục tiêu, đó chính là chiếc trực thăng trên bầu trời, nếu có bất kỳ ai đứng ra cản trở sẽ bị hắn xử lý không chút do dự.

Lúc này có người đứng ra cản đường, Hạ Thiên tung một đấm không chút do dự, một tiếng kêu đau đớn vang lên, đối phương ngã xuống.

- Dừng tay, nếu không tao nổ súng.

Bên tai truyền đến một tiếng hét lớn, Hạ Thiên quay đầu nhìn thấy một người đang chĩa súng vào mình.

Hạ Thiên đột nhiên biến mất, một giây sau hắn xuất hiện bên cạnh tên cầm súng, hắn đưa tay cướp lấy súng của đối phương, sau đó nện báng súng xuống, tên này ngất xỉu ngay tại chỗ.

- Làm gì vậy?

- Đứng lại.

- Thằng nào dám xông loạn vào đây?

... ....

Một tên mặc quần áo quân nhân đang đứng nghỉ ngơi trên bãi đất trống, hắn đột nhiên phát hiện trong tầm mắt có một kẻ không mời mà đến, vì vậy quát lớn hỏi.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến đám người này, chỉ cần không cản đường thì hắn sẽ chẳng quan tâm, mục tiêu của hắn vẫn là chiếc máy bay phía trước.

- Chặn nó lại.

Một tiếng hét lớn vang lên, ba bốn tên đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên đánh về phía Hạ Thiên.

- Đừng làm phiền tôi.

Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn vung khẩu súng, súng nện lên người một tên, đồng thời hắn cũng ra chân, khoảnh khắc sau tất cả đều ngã xuống đất.

Đám người khác thấy tình cảnh như vậy mà không khỏi ngẩn ngơ, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao còn lợi hại hơn cả đội trưởng?

Khi đám người đang ngẩn ngơ thì Hạ Thiên đã xông về phía trước, khoảnh khắc này trực thăng cũng đang đáp xuống, Hạ Thiên nâng súng bóp cò.

- Đùng, đùng, đùng... ....

Khoảnh khắc sau Hạ Thiên đã bắn tất cả số đạn có trong khẩu súng, chiếc trực thăng hầu như ở trong phạm vi làn đạn. Với kỹ thuật bắn súng của Hạ Thiên thì hầu như không viên nào trật mục tiêu.

Nhưng người ở trên trực thăng lại may mắn, vì hạ thiên chủ yếu bắn trực thăng mày không bắn người, nếu không Ngải Liên và Trương Tiểu Niên sẽ chẳng giữ được tính mạng.

Nhưng lúc này trực thăng lại rất thê thảm, bị bắn cho tàn tạ.

Khi Hạ Thiên bắn đến viên đạn cuối cùng thì trực thăng vẫn còn chưa rơi xuống, vì thế mà hắn nổi giận. Hắn vung tay lên, khẩu súng trường phóng lên trời, một tiếng ầm vang lên, súng trường đập lên thân máy bay.

Chiếc trực thăng đã tàn tạ, bây giờ bị một lực lượng lớn đập lên, cuối cùng cũng không thể kiên trì thêm và ngã chúi đầu xuống đất.

- Nhảy ra mau.

Trương Tiểu Niên dùng một tay ôm lấy Lý Minh Quang, sau đó hắn mở cửa cabin rồi nhảy từ trong máy bay ra ngoài. Bây giờ hắn cũng không cách quá xa mặt đất, trực tiếp nhảy xuống cũng không chết, nhưng nếu cùng xuống với máy bay thì khó thể nói không có vụ nổ lớn, như vậy hắn nhất định phải chết.

Khi Trương Tiểu Niên nhảy khỏi cabin thì Hạ Thiên ở bên dưới đã bắn lên không trung, hắn nhay chóng tiếp cận Trương Tiểu Niên và Lý Minh Quang đang rơi xuống. Lúc này hắn vung tay cướp lấy Lý Minh Quang trong tay Trương Tiểu Niên, sau đó khẽ rơi xuống đất.

Toàn bộ quá trình này rất ngắn, lúc này đám người trong trụ sở huấn luyện vẫn còn chưa kịp phản ứng. Khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy, dù là sĩ quan huấn luyện hay lính đặc chủng cũng trợn mắt há mồm, sao giống phim hành động Hollywood như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.