Hạ Thiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên thanh niên tự xưng là Tiểu Triệu Công Tử, hình như đã lâu rồi không nghe nói kẻ nào muốn solo với hắn. Bây giờ nghe nói có người muốn đánh nhau, điều này làm hắn ngạc nhiên, đồng thời còn có chút hưng phấn.
- Nói nhảm, mau đi ra.
Tiểu Triệu Công Tử có chút mất kiên nhẫn:
- Anh cho chú biết thế nào là sự lợi hại của Tiểu Triệu Công Tử.
Tên thanh niên nhìn khắp bốn phía rồi nói thêm:
- Chỗ này không gian quá nhỏ, chú theo anh ra bên ngoài.
Tên thanh niên cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, hắn tự đi ngoài. Tuy Viên Thế Phong bị tên thanh niên này gọi là chó ngu nhưng vẫn cung kính đi theo phía sau, rõ ràng là chó thật sự.
- Vợ Mị Mị, chị ở đây chờ một lúc, tôi ra đánh tên kia một trận, sau đó sẽ lập tức quay lại.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu với Tống Ngọc Mị, sau đó hắn biến mất trong tầm mắt của nàng.
Tiền Đa Đa lúc này cũng đã bỏ dao nĩa xuống dĩa, dù lúc này hắn vẫn còn chưa ăn xong nhưng rõ ràng không có tâm tình dùng cơm. Hắn nhìn ra bên ngoài nhà hàng rồi lầm bầm nói:
- Triệu gia lại có thêm một người mười tám tuổi.
- Đúng vậy, xem ra thủ đô càng lúc càng loạn.
Tống Ngọc Mị đón lời.
- Nếu không chúng ta ra ngoài xem một chút?
Quan Đình khẽ đề nghị.
Tống Ngọc Mị và Tiền Đa Đa hầu như cùng gật đầu:
- Được.
Ba người cùng đứng lên rời khỏi ghế, bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, sau đó phát hiện Hạ Thiên và Tiểu Triệu Công Tử còn chưa ra tay.
- Này, tiểu tử, chú tên gì?
Tên thanh niên nhíu mày nói:
- Tiểu triệu công tử anh cũng không phải kẻ vô danh.
- Thật ra anh không ngại đánh người vô danh.
Hạ Thiên lười biếng trả lời:
- Nhưng anh kỳ quái vì sao chú lại là Tiểu triệu công tử? Chú không biết bốn chữ đó rất quái lạ sao? Anh nghe nói người Nhật mới thích dùng bốn chữ, chẳng lẽ chú là người Nhật?
- Con bà nó, chú mới là người Nhật.
Tên thanh niên có chút mất hứng:
- Anh là Triệu Hiểu Trác, vì thủ đô đã có Triệu Công Tử, vì vậy anh mới lấy danh hiệu là Tiểu triệu công tử.
Hạ Thiên dùng ánh mắt xem thường nhìn Triệu Hiểu Trác, vẻ mặt rất khinh bỉ:
- Người ta gọi là Triệu Công Tử, chú không dám gọi là Triệu Công Tử sao? Loại người như chú mà muốn đấu với anh à? Chú sao không tự đi đập đầu vào tường cho rồi.
- Con bà nó, anh tôn trọng người ta, chú có hiểu không?
Triệu Hiểu Trác có chút buồn bực:
- Tiểu triệu công tử thì sao? Mười lăm năm trước thì thủ đô là thiên hạ của Đại Triệu Công Tử, hai mươi năm sau sẽ là thiên hạ của Tiểu triệu công tử anh, chú hiểu không?
- Hiểu, chú chỉ biết khoác lác.
Hạ Thiên lười biếng nói, bây giờ tâm tình của hắn là khá tốt, vì vậy hắn vẫn còn tiếp tục đấu khẩu với Triệu Hiểu Trác, cũng không lập tức ra tay.
- Hừ, Tiểu triệu công tử anh mà khoác lác sao?
Triệu Hiểu Trác đã giống như không nhịn được:
- Tiểu tử chú nói mau, chú tên gì? Tiểu triệu công tử anh rất có nguyên tắc, chú không nói tên, anh sẽ không thể ra tay.
- À, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Dù là xuân hạ thu đông, dù là ở thủ đô hay Giang Hải thì anh đều là đệ nhất thiên hạ, cái gì là đại Triệu Công Tử hay tiểu triệu công tử, anh có thể đánh các chú nát nhừ ra.
- Hạ Thiên sao?
Triệu Hiểu Trác nghe được cái tên như vậy thì chợt ngây người:
- Con bà nó, chú là Hạ Thiên sao? Hèn gì còn kiêu ngạo hơn cả anh, được rồi, chúng ta đánh một trận, để xem tiểu tử chú có trâu như lời đồn không.
Rõ ràng Triệu Hiểu Trác đã từng nghe qua tên của Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không sợ Hạ Thiên, còn có vẻ hưng phấn, giống như vất vả lắm mới tìm được một đối thủ vậy.
- Đến đây đi, anh đang muốn đánh chú.
Hạ Thiên vẫy tay:
- Trước tiên anh đánh Tiểu triệu công tử, sau đó lại đánh Đại triệu công tử, cuối cùng thủ đô là của anh.
- Con bà nó, ai đánh ai còn chưa biết được.
Triệu Hiểu Trác bất mãn nói một câu, sau đó hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, hắn đánh về phía Hạ Thiên như chớp, hai nắm đấm vung ra như đạn pháo, tất cả đều phóng về phía hạ thiên.
- Ái chà, tốc độ nhanh đấy.
Hạ Thiên có chút kinh ngạc, sau đó hắn lại không cho là đúng:
- Đáng tiếc là không nhanh bằng anh.
Hạ Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng đánh ra một đấm, cùng đánh vào Triệu Hiểu Trác.
- Ầm!
Hai nắm đấm tiếp xúc và nhanh chóng bùng lên âm thanh vang dội, Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Triệu Hiểu Trác thì không tự chủ được phải lùi về phía sau hơn mười bước mới đứng vững thân thể.
- Khí lực khá lớn, đáng tiếc là không bằng anh.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Hừ, mạnh thì giỏi sao?
Triệu Hiểu Trác bất mãn nói một câu, sau đó hắn lại đánh về phía Hạ Thiên, nhưng lúc này hắn không còn liều mạng mà chơi theo kiểu kỹ xảo.
Triệu Hiểu Trác không chỉ có tốc độ cao, hơn nữa thân thể cũng linh hoạt, chiêu thức cũng tinh diệu, dù đứng ở góc độ của Hạ Thiên thì vẫn coi đối phương là cao thủ chân chính. Trong số những người mà Hạ Thiên từng ra tay đánh đấm thì Triệu Hiểu Trác cũng có thể xếp ở vị trí thứ hai, ngoài Tống Ngọc Mị hùng mạnh thì Triệu Hiểu Trác là đệ nhất, dù đám người Lý gia so ra vẫn kém Triệu Hiểu Trác.
Vì vậy có thể thấy Triệu Hiểu Trác tự tin cũng có lý lẽ, nếu đơn giản nói về võ học thì hắn ở thủ đô cũng không có được vài đối thủ. Nếu hắn đụng mặt người khác, dù đánh không thắng cũng sẽ không thua thảm, nhưng không may hôm nay hắn lại gặp phải Hạ Thiên.
Tuy Triệu Hiểu Trác liên tục tấn công nhưng Hạ Thiên vẫn dứt khoát đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không phải người khác không nhìn thấy hắn hành động, chẳng qua hắn thật sự không chuyển động, ít nhất hai chân cũng không di chuyển. Sau đó hắn dùng một tay, chỉ một tay đã có thể thoải mái hóa giải tất cả đòn tấn công của Triệu Hiểu Trác, cuối cùng hắn còn có thể phản kích.
Hạ Thiên vỗ một chưởng vào ngực Triệu Hiểu Trác, hắn đánh văng đối phương ra xa vài mét, sau đó lười biếng nói:
- Chú xem, anh đã nói chú khoác lác mà không chịu, anh chỉ cần một tay cũng đánh bại chú.
Triệu Hiểu Trác bụm lấy ngực, gương mặt đỏ ửng một cách không bình thường, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, hình như có vẻ không phục:
- Đúng là không có thiên lý, chú sao lợi hại như vậy? Chú chẳng phải chỉ lớn hơn anh một tuổi thôi sao? Võ công luyện như thế nào? Sư phụ của chú làm gì mà ghê vậy?
- Anh là thiên tài, chú vẫn kém anh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Hừ, anh cũng là thiên tài.
Triệu Hiểu Trác căm giận nói.
- Thiên tài khoác lác.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ.
Triệu Hiểu Trác trừng mắt nhìn Hạ Thiên, khoảng mười giây hắn không nói lời nào, sau đó mới mở miệng:
- Này, nghe nói chú đến thủ đô để tìm Mộc Hàm, chú không phải đã tìm được rồi sao? Vì sao còn chưa đi?
- Anh đi hay không thì liên quan gì đến chú?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Còn nữa, chú đấu thua thì nhanh chóng dẫn chó cút đi thôi.
- Chú không đi thì sao anh còn lăn lộn giang hồ được nữa?
Triệu Hiểu Trác có chút khó chịu:
- Anh con bà nó xem như sinh ra không hợp thời, có một đại ca biến thái chặn ở phía trước, điều này chưa tính, bây giờ còn có một tên biến thái như chú chắn ngang đường, bây giờ là lần đầu tiên anh ra ngoài lăn lộn đã bị một tên biến thái như chú làm cho mất mặt.