Hạ Thiên không quan tâm đến người này, bình thường hắn không quan tâm đến đàn ông, nếu là phụ nữ thì hắn sẽ nhìn qua, nếu không phải là người đẹp thì cũng bỏ qua.
- Tao đang nói với mày.
Khi thấy Hạ Thiên không có phản ứng thì tên đàn ông kia chợt nổi giận, hắn ngăn cản trước mặt Hạ Thiên.
Lần này Hạ Thiên có phản ứng, hắn trừng mắt nhìn đối phương rồi bất mãn nói:
- Chó ngoan không chặn đường, chú chặn đường anh, coi chừng anh làm "thịt cầy bảy món".
Hạ Thiên không đợi tên đàn ông kịp nói, hắn ồ lên có chút kinh ngạc:
- Thì ra là con rùa đen này, à, mau cút đi, nếu không tao làm thịt rùa thành món "ba ba hấp muối".
Tên đàn ông bị Hạ Thiên gọi là rùa đen chính là tên Hoắc Bân tối qua đã gặp mặt, rõ ràng dù là Hoắc Bân hay Hạ Thiên cũn không ngờ sẽ đụng mặt nhau ở đây.
- Mà nói gì?
Hoắc Bân bị Hạ Thiên nói là rùa đen thì chợt thẹn quá hóa giận:
- Mày biết đây là chỗ nào không? Mày có tin tao gọi bảo vệ tống cổ ra không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt thấy kẻ điên để nhìn Hoắc Bân:
- Chú có bệnh không, đây cũng không phải nhà chú, chú dựa vào cái gì để tống anh ra ngoài?
Tất nhiên Hạ Thiên còn một câu chưa nói, dù đây là nhà của rùa đen, nếu muốn ra thì tự hắn ra, còn chưa đến lượt rùa đen phải há miệng.
- Chỗ này không phải là nhà tao, nhưng là công ty của tao.
Hoắc Bân hừ lạnh một tiếng, hắn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Hạ Thiên, bộ dạng vênh váo:
- Mày đến đây làm gì? Đừng nói đến đây xin việc nhé, loại người như mày thì cút về đi, tập đoàn Thiên Nam không chứa nổi loại người như mày.
- Tên lừa đảo khốn kiếp, cút ngay cho anh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hoắc Bân, sao dạo này nhiều lừa đảo vậy? Tối qua hắn gặp một đám lừa đảo, nhưng sao bây giờ trình độ của đám lừa đảo lại kém như vậy? Con rùa đen này không biết nghĩ đến biện pháp nào tốt hơn sao?
- Ai là lừa đảo?
Hoắc Bân tức giận nói:
- Mày đừng làm ô nhục nhân cách của tao.
- Rùa đen như chú lấy đâu ra nhân cách?
Hạ Thiên bĩu môi, bây giờ hắn rất nhàm chán, vi vậy rất có tâm tư nói vài câu với tên lừa đảo:
- Chú nói đây là công ty của chú, không phải lừa đảo sao?
Có vài người đi qua hành lang, khi nghe được lời nói của Hạ Thiên thì không tự giác được phải quay đầu nhìn. Tên này đúng là lừa đảo cấp thấp, người nào chẳng biết tập đoàn Thiên Nam là của người đẹp Diệp Mộng Oánh, người này muốn lừa gạt thì trước tiên phải sang Thái Lan chuyển đổi giới tính đã chứ?
Hoắc Bân giống như cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, vì vậy có chút xấu hổ, nhưng hắn lập tức mở miệng chống chế:
- Ai lừa đảo? Tao vừa nhận lời mời làm quản lý của tập đoàn Thiên Nam, nói cách khác tao sắp là một phần tử của tập đoàn Thiên Nam, sau này tao là người của tập đoàn, tao nói tập đoàn Thiên Nam là công ty của tao thì có gì là không đúng?
Hoắc Bân nói ra những lời này thì có chút kiêu ngạo, thậm chí có hương vị khoe khoang. Dù sao có thể là quản lý của tập đoàn Thiên Nam cũng là một sự kiện rất tốt trong mắt bao người.
- Tập đoàn Thiên Nam là của vợ anh, không phải là công ty của con rùa đen như chú. Nếu chú đã muốn làm ở đây, anh sẽ nói với mỹ nữ tỷ tỷ đuổi việc là được.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Bây giờ chú có thể cút đi, ngày mai khỏi đi làm nhé, chỗ này cần người đi làm, không cần rùa đen đi bò.
- Ha ha ha... ....
Hoắc Bân đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn cười ha hả:
- Buồn cười, đúng là buồn cười, mày nói đây là công ty của vợ sao? Thì ra mày mới là kẻ lừa đảo...Á... ....
Hạ Thiên đạp bay Hoắc Bân, sau đó dùng giọng bất mãn nói:
- Đúng là rùa đen chết tiệt, dám nói anh là lừa đảo sao, chú đúng là đáng ăn đòn.
- Mày...Sao mày đánh tao?
Hoắc Bân bò lên, hắn vẫn còn cảm thấy chóng mặt nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Tối qua hắn bị Hạ Thiên cho một trận đòn, bây giờ còn chưa cách mười hai giờ đã bị người ta đánh, con bà nó nhục như con trùng trục, đúng là khó thể nhịn.
Tối qua Hoắc Bân có thể nhịn nhưng bây giờ không thể nhẫn, vì tối qua bên cạnh Hạ Thiên có nữ cảnh sát, bây giờ bên cạnh Hoắc Bân hắn có bảo vệ.
- Bảo vệ, bảo vệ đâu? Trong này có kẻ gây rối.
Hoắc Bân thấy hai bảo vệ đi lên thì tranh thủ thời gian hô lớn.
Hai bảo vệ nhanh chóng nhìn Hoắc Bân:
- Ai gây rối? Ai gây rối?
- Là nó!
Hoắc Bân chỉ vào Hạ Thiên:
- Thằng này đến tập đoàn Thiên Nam chúng ta gây rối, làm phiền các anh đưa hắn đến cục cảnh sát.
Hai tên bảo vệ nhìn Hạ Thiên rồi chợt ngẩn ngơ, sau đó cả hai đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng gật đầu ăn ý. Cả hai đi đến chụp lấy một cánh tay của Hoắc Bân, sau đó kéo đi.
Hoắc Bân chợt sững sờ, hắn gào lên:
- Các anh làm gì tôi? Mau buông ra, các anh nghĩ sai rồi, không phải tôi... ....
- Ai nghĩ sai? Là mày gây rối, muốn ăn đòn sao?
Một tên bảo vệ bất mãn nói.
- Thành thật một chút, nếu không đừng trách hai anh tát cho vỡ mồm.
Tên bảo vệ còn lại cũng nói một câu.
- Thả tôi ra, tôi là quản lý của tập đoàn Thiên Nam... ....
Hoắc Bân không biết có chuyện gì phát sinh, hắn chỉ có thể nói ra thân phận của mình, mong sao hai tên bảo vệ này sẽ nể mặt.
Hai tên bảo vệ kéo Hoắc Bân vào thang máy rồi đóng cửa lại, một tên bảo vệ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hoắc Bân:
- Còn nói là quản lý của tập đoàn Thiên Nam sao? Lừa nhau à?
- Tôi thật sự là quản lý... ....
Hoắc Bân sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.
- Nếu anh là quản lý, sao không nhận ra vị hôn phu của Diệp tiểu thư?
Tên bảo vệ còn lại trừng mắt nhìn Hoắc Bân:
- Anh dám bảo hôn phu của Diệp tiểu thư gây rối ở tập đoàn Thiên Nam sao? Đầu óc bị hư rồi à?
- Cái gì?
Hoắc Bân nghẹn giọng:
- Anh, các anh nói...Người kia...Là hôn phu của tổng giám đốc Diệp sao?
- Nói nhảm, người nào trong tập đoàn Thiên Nam mà chả biết.
Tên nhân viên bảo vệ tức giận nói:
- Mặc kệ anh trước kia có phải là quản lý của tập đoàn Thiên Nam hay không, bây giờ chắc chắn là không phải.
Hoắc Bân thiếu chút nữa đã ngã xuống đất co rút thân thể. Xong rồi, lúc này hắn thật sự không thể làm quản lý của tập đoàn Thiên Nam, tất nhiên chuyện làm quản lý cũng chẳng to tát gì, nhà hắn cũng không thiếu tiền, nhưng hắn biết một điều, hắn đến làm ở tập đoàn Thiên Nam cũng không phải đơn giản vì một phần công tác, bây giờ sao có thể báo cáo công tác?
... ....
Hạ Thiên đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh thì phát hiện có không ít người, nhưng ai cũng xếp hàng. Hắn cũng lười quan tâm đám người này làm gì mà trực tiếp chen vào.
- Này, đừng chen lấn chứ?
Có người không nhịn được phải kháng nghị.
Đáng tiếc là Hạ Thiên không quan tâm đến lời kháng nghị của đối phương, hắn trực tiếp vào trong phòng làm việc, sau đó thì nhìn thấy Diệp Mộng Oánh.
Lúc này Diệp Mộng Oánh đang ngồi cạnh bàn làm việc, trợ lý Chu Cầm đứng bên cạnh, đối diện với nàng là một tên đàn ông hơn hai mươi.
- Mã tiên sinh, điều kiện của anh tương đối khá, trên cơ bản thì phù hợp với yêu cầu của công ty. Nhưng có một điều cần nhắc nhở anh, gần đây công ty chúng tôi có nhiều hạng mục mới, nếu anh đến công tác sẽ phải tăng ca, tuy công ty cũng trả lương cao nhưng sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, không biết anh cảm thấy thế nào?
Diệp Mộng Oánh hỏi người đàn ông trẻ tuổi kia.
Tên đàn ông họ Mã mỉm cười chân thành nói:
- Chủ tịch Diệp, có thể vào tập đoàn Thiên Nam là vinh hạng của tôi, còn vấn đề tăng ca, thật ra cũng không phải là vấn đề với tôi. Cuộc sống riêng tư của tôi rất đơn giản, bình thường tan tầm sẽ về nhà lên mạng đọc báo, vì vậy có thể nói rất rãnh rổi.
- Lừa đảo chết tiệt.
Hạ Thiên ở bên cạnh xen vào một câu, hắn cảm thấy rất khó hiểu, trên đời này sao lắm lừa đảo vậy? Sao đi đâu cũng gặp? May mà vợ hắn không phải lừa đảo.
Một câu nói đột ngột của Hạ Thiên làm ba người trong phòng chợt ngẩn ngơ, đến lúc này bọn họ mới phát hiện trong phòng có thêm một người, đúng là không có biện pháp, ai bảo động tác của Hạ Thiên quá nhẹ?
Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt Chu Cầm có biểu cảm là lạ, gương mặt lạnh lùng của Diệp Mộng Oánh lại lộ ra nụ cười cực kỳ tự nhiên, rất xinh đẹp động lòng người.
- Mày nói ai lừa đảo?
Tên đàn ông họ Mã rất căm tức, sự việc sắp thành, sao bây giờ xuất hiện một tên quấy rối.
- Nói nhảm, anh nói chú chứ ai?
Hạ Thiên rất ghét đám lừa đảo:
- Chú nói ngày nào đi làm về cũng lên mạng đọc báo, nhưng thực tế mỗi khi đêm đến thì chú đi "thả nọc" cùng một đám phụ nữ, hơn nữa mỗi đêm đều ngủ với một em khác biệt, không phải lừa gạt sao?
- Nói tầm bậy.
Tên đàn ông họ Mã rất tức giận:
- Mày là ai? Tao căn bản không biết mày? Sao lại chơi tao?
- Tên lừa đảo chết bầm, mau lăn ra, anh không thích hãm hại chú, chú dám chạy đến đây lừa vợ anh, chú có tin ăn đòn nhừ xương không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông họ Mã, hắn tức giận nói.
- Đúng là ăn tục nói phét, ai lừa gạt vợ mày? Tao căn bản không biết vợ mày là ai, nhưng theo tao được biết thì loại người như mày chắc chắn cũng có con vợ **** ra gì, dù tao biết cũng không thèm lừa gạt.
Tên đàn ông họ Mã rất tức giận, sau đó hắn quay sang Diệp Mộng Oánh:
- Chủ tịch Diệp, chị đừng tin thằng này, hắn thuần túy chỉ muốn quấy rối.
Vẻ mặt Chu Cầm rất cổ quái, nàng nhìn tên đàn ông họ Mã, trên mặt có chút đồng tình.
- Mã tiên sinh, thật xin lỗi, tôi lại tin cậu ấy.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Tuy anh không tệ nhưng tôi hy vọng công nhân viên phải thành thật, vì vậy, Mã tiên sinh, anh có thể về.
Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:
- Mã tiên sinh, tôi cần nói cho anh biết, tôi vừa vặn là con vợ không ra gì trong lời nói của anh.
Vẻ mặt tên đàn ông họ Mã cực kỳ đặc sắc, hắn nhìn Diệp Mộng Oánh, lại nhìn hạ thiên, rất khó tin. Cuối cùng hắn không nói gì, chỉ ngây người vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài, rất dứt khoát, có tác phong lớn.