Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1093: Chương 1093: Để lại nụ hôn của chị.






- Sao?

Hạ Thiên lập tức tỉnh táo lại, hắn nhảy dựng khỏi mặt đất rồi dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Tống Ngọc Mị:

- Vợ Mị Mị, tôi chỉ muốn chị ngủ cùng tôi một chút mà thôi, chị sao lại tức giận mà muốn quay về thủ đô?

- Sao cậu lại ngủ trên mặt đất?

Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng tức giận hỏi:

- Nếu có vấn đề gì thì sao?

- Vợ Mị Mị, tôi biết rõ chị quan tâm đến tôi, nhưng chị cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bị cảm, đừng nói là ngủ trên mặt đất, dù tôi ngủ trên băng cũng không có vấn đề gì.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Chị đang tu luyện ở trên này, tất nhiên tôi phải ở đây hộ vệ, nếu không có người tiến lên quấy rối sẽ không tốt, vì vậy tôi mới ngủ ở đây.

- Cậu ngủ đây vì sợ người khác quấy rối tôi sao?

Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ.

- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ nói, khi tu luyện Phiêu Miễu tâm pháp thì không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ chẳng tốt, sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Hạ Thiên ra vẻ rất chuyên chú:

- Vì vậy, vợ Mị Mị, sau này chị cũng đừng nên tùy tiện tu luyện, nếu không bị tẩu hỏa nhập ma thì rất phiền.

- Tôi biết rồi.

Tống Ngọc Mị không khỏi dịu dàng hơn, người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm nhưng hắn thật sự rất tốt với nàng.

Một người phụ nữ thường dễ dàng tha thứ cho những khuyết điểm của người đàn ông nhưng thường khó chấp nhận đối phương không tốt với mình, cũng như bây giờ, Tống Ngọc Mị thật ra có rất nhiều bất mãn với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không hề ghét hận hắn, thậm chí còn có chút quan tâm, ví dụ như vừa rồi, nàng thật sự lo lắng hắn nằm trên mặt đất sẽ sinh cảm lạnh.

- Vợ Mị Mị, vậy sao chị quay lại thủ đô?

Hạ Thiên lúc này lại hỏi, hắn cảm thấy Tống Ngọc Mị đã không còn giận, vì vậy nàng sẽ không cần đi mới phải.

- Tôi phải về.

Tống Ngọc Mị lại lắc đầu.

Hạ Thiên lập tức buồn bực:

- Vợ Mị Mị, sao chị còn giận? Giận chồng cũng không tốt đâu đấy nhé, chị còn như vậy sẽ bị đánh mông.

- Cậu đánh mông tôi sẽ giận thật sự.

Trên gương mặt đẹp của Tống Ngọc Mị chợt xuất hiện hai đóa mây đỏ ửng, giọng điệu của nàng cũng hòa hoãn trở lại:

- Tôi trở lại thủ đô không vì nổi giận với cậu, tôi thật sự phải quay về.

- Vợ Mị Mị, tối qua chị mới đến đây, sao bây giờ lại muốn đi?

Hạ Thiên không thật sự muốn cho Tống Ngọc Mị đi, hắn còn chưa kịp hâm nóng tình cảm với vợ Mị Mị xinh đẹp này.

- Từ sau khi Mị Di mất tích thì Tống gia chúng tôi lập tức hoảng loạn, trước khi Mị Di bỏ đi thì tôi thay mặt chưởng quản Tống gia, trong thời gian này tôi phải làm cho tốt, nếu không khi cô ấy quay lại mà Tống gia không bằng trước kia, cô ấy nhất định sẽ trách tôi.

Tống Ngọc Mị khẽ nói:

- Sắp đến tết âm lịch, ngày tết này rất quan trọng với người trong nước, tôi không muốn Tống gia có một năm mới mất vui, vì vậy phải mang tin tức Mị Di vẫn an toàn về cho mọi người, đồng thời còn muốn sắp xếp một việc, vì thế tôi thật sự phải quay về.

- Vậy chị có thể để đến tối quay về được không? Nếu không thì trực tiếp điện thoại cho người nào đó của Tống gia cũng được.

Hạ Thiên rất không tình nguyện, hắn căn bản mới nói vài câu mà bây giờ vợ Mị Mị lại chạy mất, điều này rõ ràng là quá nhanh.

- Không được, tôi phải quay về, nếu không bọn họ sẽ lo lắng.

Tống Ngọc Mị lắc đầu, nàng thấy bộ mặt tiếc nuối của Hạ Thiên thì trong lòng mơ hồ có chút xúc động, giọng điệu càng trở nên dịu dàng:

- Cậu cũng đừng như vậy, đợi qua tết, cậu có thời gian thì có thể đến thủ đô tìm tôi, dù sao thì sau này cậu cũng sẽ phải thường đến thủ đô.

Tống Ngọc Mị cũng biết rõ những phụ nữ khác của Hạ Thiên ở thủ đô, vì vậy nàng vững tin, dù không có nàng ở thủ đô thì hắn cũng sẽ thường đến.

- Vợ Mị Mị, nếu chị để nụ hôn ở lại thì tôi sẽ cho đi.

Hạ Thiên trừng mắt, hắn chân thành nói, vợ Mị Mị đã đến đây một chuyến, nếu để nàng đi dễ dàng như vậy thì thật sự quá mất mặt, dù sao cũng phải cướp lấy một nụ hôn mới đúng.

Tống Ngọc Mị lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, người này quả nhiên là lưu manh trước sau như một.

- Tôi đi đây.

Tống Ngọc Mị quyết định không thèm giải thích với Hạ Thiên, nàng xoay người mà bay lên trời, nàng phóng ra khỏi sân thượng rồi rơi xuống.

Nhưng nàng còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, sau đó cặp môi anh đào của nàng cũng bị ép lên.

Tống Ngọc Mị vô thức giãy dụa nhưng vừa mới vùng ra đã cảm thấy hai chân rơi xuống đất, lúc này Hạ Thiên cũng đã bỏ qua cho cặp môi của nàng.

- Vợ Mị Mị, tôi không giữ chị lại được, cũng chỉ có thể bắt chị để nụ hôn ở lại, nếu không tôi sẽ không thể cho chị đi.

Hạ Thiên cười hì nói.

Tống Ngọc Mị cảm thấy đau đầu, người này rõ ràng chủ động thực hiện hành vi vô lại.

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Chuông điện thoại vang lên.

Tống Ngọc Mị lập tức vui sướng, sau đó nàng tranh thủ nhắc nhở Hạ Thiên.

- Vợ Mị Mị, chị hôn tôi trước đã.

Hạ Thiên ra vẻ không thèm quan tâm đến cuộc điện thoại đang gọi đến.

- Cậu nhận điện thoại trước rồi nói sau.

Tống Ngọc Mị lập tức cảm thấy hết chỗ nói, người này không nhận điện thoại, không phải muốn nàng phải hôn hắn sao? Phải biết rằng nàng đã từng bị hắn ôm, cũng đã từng bị hắn hôn, nhưng nếu nói nàng chủ động hôn hắnt thì tuyệt đối không, vì nàng cảm thấy mình không làm được điều này.

- Vợ Mị Mị, tiếp điện thoại chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nụ hôn của chị mới là đại sự, chúng ta cần làm đại sự trước, việc nhỏ làm sau.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Nếu cậu còn như vậy thì tôi sẽ giận.

Tống Ngọc Mị tức giận nói.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm:

- Vợ Mị Mị, chị hôn tôi thì sẽ không còn tức giận.

Chuông điện thoại của Hạ Thiên vẫn vang lên, hắn vẫn không nhận máy, hai tay đưa sang ôm Tống Ngọc Mị. Lúc này Tống Ngọc Mị phát hiện ra một vấn đề, với công lực hiện tại của nàng mà muốn tránh khỏi hắn là không thể, rõ ràng người này mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.

Tống Ngọc Mị khẽ cắn môi rồi hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên mặt Hạ Thiên, sau đó nàng tức giận nói:

- Bây giờ đã thả tôi ra được chưa?

- Thời gian có hơi ngắn nếu khó thể chấp nhận được.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

"Chấp nhận?"

Tống Ngọc Mị rất muốn đánh người này, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn người khác, hắn còn ghét bỏ vì nàng hôn quá nhanh, còn nói gì là không chấp nhận.

- Cậu còn chưa buông ra sao?

Tống Ngọc Mị thật sự nổi giận, dù bây gời cảm giác của nàng với Hạ Thiên là rất phức tạp, đối với hán cũng không phải không có cảm tình, nhưng nàng thật sự không thích thủ đoạn ép buộc này của hắn, điều này làm nàng không thoải mái. Tống Ngọc Mị nàng không phải là người phụ nữ thích ép buộc, hắn phải làm sao cho nàng tình nguyện mới được.

Hạ Thiên lúc này thả Tống Ngọc Mị ra, giống như cảm nhận được nàng sắp nổi giận, nhưng hắn nói một câu:

- Vợ Mị Mị, có muốn tôi đưa chị ra sân bay không?

- Không cần, để tôi tự đi.

Khi thấy Hạ Thiên không còn dùng sức mạnh thì Tống Ngọc Mị tuy có hơi hết giận nhưng vẫn rất mất hứng, nàng nói xong thì xoay người bỏ đi.

Mãi đến khi Tống Ngọc Mị biết mất trong tầm mắt thì Hạ Thiên nhảy dựng lên sân thượng, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm nút nghe.

- Chị Vân Thanh, Đàm Uy đã rất tốt rồi, bây giờ tôi sẽ xuống lầu xem thế nào.

Người điện thoại đến là Vân Thanh, Hạ Thiên vừa nhận điện thoại vừa xuống lầu. Hắn nhanh chóng đi xuống phòng khách, ngay sau đó thấy Đàm Uy an phận nằm trên ghế sa lông.

Một buổi tối qua đi, Đàm Uy biến đổi rất lớn, trước đó với bộ dạng của Đàm Uy thì dù là ai cũng nghĩ hắn là tên ăn mày, nhưng bây giờ tuy quần áo của hắn có chút bẩn nhưng tinh thần lại rất tốt, làm người khác không nghĩ hắn là ăn mày, chẳng qua có hơi bẩn mà thôi.

- Cậu biết có chuyện gì xảy ra sao?

Vân Thanh khẽ hỏi thăm trong điện thoại:

- Thật ra người Đàm gia tìm cậu ta đã khá lâu nhưng không có tin tức.

- Chị Vân Thanh, tôi còn chưa hỏi, nếu không thì chị trực tiếp hỏi anh ta đi?

Hạ Thiên nhìn Đàm Uy rồi nói.

- Không cần, chồng, là thế này, cha của Đàm Uy là Đàm Học Vũ, cậu đã từng gặp ông ấy rồi, bây giờ ông ấy đang ở Cảng Thành tìm kiếm Đàm Uy, tôi chuẩn bị đưa số điện thoại của cậu cho ông ấy, để ông ta trực tiếp liên lạc với cậu. Nếu như bọn họ thật sự gặp phải phiền toái, nếu cậu có thời gian rãnh rỗi thì giúp bọn họ một chút.

Vân Thanh nói trong điện thoại.

- Được, được.

Hạ Thiên lập tức đồng ý, nhưng sau đó hắn dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:

- Chị Vân Thanh, tôi nhớ chị có quan hệ không tốt với bọn họ mà?

- Ừ.

Vân Thanh khẽ lên tiếng:

- Chồng, những ngày cậu mất tích, bên này xảy ra chút chuyện, nhưng bây giờ tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được, khi nào cậu về thì tôi sẽ giải thích sau, trước tiên cậu giúp bọn họ một chút là được.

- Chị Vân Thanh, chị không cần giải thích, chị nói tôi giúp anh ta, tôi sẽ giúp.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Được, cám ơn chồng, trước tiên tôi sẽ điện thoại cho Đàm Học Vũ, tôi cúp máy đây.

Vân Thanh nói một câu rồi cúp điện thoại.

Chưa đến hai phút sau đã có một người gọi đến.

- Chào, cậu là Hạ Thiên à? Tôi là Đàm Học Vũ.

Bên kia truyền đến một âm thanh khàn khàn.

- Là tôi, chị Vân Thanh đã nói với tôi, thế này đi, ông đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết tìm tôi, tôi ở tòa nhà 118.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn đã đồng ý với Vân Thanh, tất nhiên sẽ làm tốt chuyện này, còn quan hệ giữa Vân Thanh và Đàm gia, hắn không quan tâm.

- Được, tôi sẽ đến ngay.

Đàm Học Vũ lập tức có hơi phấn chấn.

- Đúng rồi, đưa đến chút quần áo, bây giờ anh ta đang rất bẩn, giống như ăn mày, tôi cũng không có quần áo cho anh ta thay đổi.

Hạ Thiên nhìn Đàm Uy rồi mở miệng nói.

- Được, tôi sẽ đưa đến.

Đàm Học Vũ tất nhiên sẽ đồng ý.

Hạ Thiên không nói gì nữa, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, lần này là Ninh Khiết gọi đến.

- Chồng, bên này có chút tin tức về Dịch Tri Ngôn.

Điện thoại vừa nối thông thì Ninh Khiết nói ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.