Mộc Hàm vội vàng trả lời, nàng có chút trầm ngâm, sau đó lại nói thêm:
- Đúng rồi, Yêu Yêu, em có thể điều tra tín hiệu phát bom vừa rồi truyền đến từ đâu không?
- À, các người không có gì là tốt, trước tiên em sẽ kiểm tra, sau đó sẽ trả lời ngay.
Tiểu Yêu Tinh cũng yên lòng, sau đó nàng cúp điện thoại.
Mộc Hàm suy nghĩ một lúc, sau đó nàng lại tiếp tục điện thoại:
- Công trường Kinh Giao bị khủng bố tập kích, thương vong nghiêm trọng, lập tức thông báo các ban nghành tương quan đến đây giải quyết hậu quả, sua đó thông báo cho tất cả các thành viên Địa tổ, để bọn họ ở căn cứ chờ lệnh.
- Vâng, tổ trưởng!
Đầu dây bên kia lên tiếng.
Mộc Hàm cúp điện thoại, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, sao cậu có thể đến nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng tối thiểu cậu cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới đến được.
Dù dựa theo yêu cầu của chuột số 3 thì Mộc Hàm phải tự mình đến, mà nàng cũng tương đối tự tin, cho rằng không có mấy người uy hiếp được mình, nhưng vì cẩn thận mà nàng vẫn có những chuẩn bị để đề phòng.
Vì lo lắng trong Địa tổ có kẻ phản bội nên Mộc Hàm khống sắp xếp hành động cho các thành viên Địa tổ, nàng chỉ yêu cầu sự trợ giúp từ phía Yêu Yêu.
Mộc Hàm đặt một thiết bị trên người mình, sau đó nàng có thể để yêu yêu khống chế tất cả những gì phát sinh, nếu nàng không có vấn đề gì thì Yêu Yêu sẽ không làm gì. Nếu nàng gặp nguy hiểm, như vậy Yêu Yêu sẽ trực tiếp tìm sự giúp đỡ, cũng vì vậy mà Hạ Thiên xuất hiện thì Mộc Hàm cũng không quá kinh ngạc, vì khi Yêu Yêu biết nàng gặp phải nguy hiểm thì sẽ điện thoại báo cho Hạ Thiên, sau đó Hạ Thiên nhất định sẽ đến cứu.
Điều duy nhất mà Mộc Hàm cảm thấy khó tưởng chính là Hạ Thiên đến quá nhanh, dù sao nơi này cũng khá vắng vẻ, từ khi nàng bắt đầu gặp nạn đến khi Hạ Thiên chạy đến chưa quá mười phút, Hạ Thiên lại không biết con đường này, vì vậy nếu có người lái xe đưa đến thì cũng tối thiểu phải mất hơn nửa giờ.
- Vợ, thật ra đây cũng không phải gọi là nhanh, nếu không phải máy bay chạy chậm, như vậy tôi sẽ đến nhanh hơn.
Hạ Thiên trả lời.
- Máy bay sao?
Mộc Hàm ngẩn người:
- Chồng, cậu nói gì vậy? Sao tôi không thấy máy bay?
- Có lẽ bay mất rồi.
Hạ Thiên ngẩng đầu, sau đó hắn thuận miệng nói:
- Nhưng nếu không phải có máy bay dẫn dường thì tôi sẽ không biết chạy đến như thế nào.
- Máy bay dẫn đường sao?
Mộc Hàm chợt ngây người, sau đó nàng cẩn thận hỏi thăm, cuối cùng cũng hiểu. Thì ra khi Yêu Yêu biết có người nổ súng ở kho hàng, nàng lập tức điện thoại cho Hạ Thiên. Khi đó Hạ Thiên đang cùng ăn cơm với Vân Thanh nhưng cũng phóng đi ngay lập tức, chỉ vì hắn không quen thuộc thủ đô nên rất khó khăn, không biết nên đi theo đường nào.
Nếu ngồi xe thì thật sự rất chậm với yêu cầu của Hạ Thiên, sau đó Yêu Yêu điều động một máy bay đến đón, nhưng máy bay không trực tiếp đậu xuống ở phụ cận khách sạn, hơn nữa Hạ Thiên, cũng biết máy bay đậu lại khá mất thời gian. Cuối cùng hắn cũng có ý nghĩ, hắn muốn trực thăng trực tiếp phóng đi chỉ đường.
Trước đó Hạ Thiên đã từng chạy theo máy bay một lần, hắn đã có kinh nghiệm, vì vậy lúc này hắn chạy theo trực thăng cũng không có gì khó. Điều làm hắn cảm thấy không thoải mái chính là trực thăng vẫn có hơi chậm, căn bản không nhanh bằng hắn.
Điều này cũng khó thể trách gì được, người lái máy bay nào biết người bên dưới chạy nhanh như vậy? Vì thế khi bắt đầu thì máy bay cũng không đi nhanh, mãi đến khi tên chỉ huy bị Tiểu Yêu Tinh thúc giục mới bay đi với tốc độ nhanh nhất, nhưng như vậy cũng không nhanh bằng Hạ Thiên. Tất nhiên bọn họ cũng không còn cách nào khác, ngoài cảm khái Hạ Thiên trâu chó thì không còn biện pháp nào khác.
May mà tốc độ của máy bay như vậy cũng là tương đối nhanh, vì vậy mà Hạ Thiên cũng đến nơi kịp thời và cứu Mộc Hàm, nếu không Hạ Thiên sẽ đánh rơi chiếc máy bay kia.
Sau khi Mộc Hàm biết rõ toàn bộ quá trình cũng không khỏi thầm cảm thấy may mắn, chồng mình quá lợi hại, đây là vận may của nàng, nếu không đêm nay nàng dữ nhiều lành ít.
- Vợ, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, nơi đây bị bom nổ tang hoang, căn bản không có gì hay.
- Chồng, chờ chút nhé, tôi còn có chuyện cần làm.
Mộc Hàm dùng giọng nũng nịu nói.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Vợ, còn có chuyện gì?
- Còn chưa xác định, tôi muốn chờ điện thoại của Yêu Yêu.
Mộc Hàm khẽ nói, sau đó nàng chỉ cách đó không xa:
- Chồng, cậu có thể nhấc xe của tôi lên không?
Mộc Hàm chỉ chiếc Audi A7 đã bị sóng xung kích ném đi, tất cả kính chống đạn đều vỡ vụn nhưng thân xe vẫn nguyên vẹn, vì vậy Mộc Hàm biết chiếc xe vẫn còn có thể chạy được. Nhưng nàng không có đủ sức lực để nhấc chiếc xe lên, vì chiếc xe kia đã được làm lại nên nặng hơn những chiếc Audi A7 bình thường rất nhiều.
Hạ Thiên đi đến, hắn không mất quá nhiều sức lực đã có thể lật chiếc xe lại. Mộc Hàm mở cửa xe rồi khởi động, sau đó nàng phát hiện chiếc xe này ngoài mất đi lớp kính chống đạn thì tất cả đều không có vấn đề. Tất nhiên nếu nàng muốn cùng chồng "hoạt động" thì không ổn, cần phải lắp kính xe vào cho đàng hoàng mới được.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mộc Hàm nhìn qua, thì ra là Yêu Yêu điện thoại đến, vì vậy nàng vội vàng nhận máy:
- Yêu Yêu, thế nào? Điều tra được gì rồi?
- Chị Hàm, có Tiểu Yêu Tinh em ra tay, sao không kiểm tra ra vấn đề cho được?
Yêu Yêu mở lời rất đắc ý:
- Hì hì, chị Hàm, chị đoán thử xem, tín hiệu kia từ đâu đến?
- Có liên quan đến Tôn gia sao?
Mộc Hàm vội hỏi, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất.
- Chị Hàm, sao chị biết có liên quan đến Tôn gia?
Yêu Yêu chợt ngây người, sau đó nàng nói ngay:
- Cũng không phải chỉ có quan hệ với Tôn gia, tín hiệu phát ra từ khu nhà của Tôn gia.
- Thật vậy sao?
Mộc Hàm thật sự có chút hưng phấn:
- Như vậy thì quá tốt, chúng ta đã có danh chính ngôn phận.
- Chị Hàm, chị định làm gì?
Yêu Yêu có chút tò mò.
- Không có gì, chuẩn bị đi bắt một đám người có nghi ngờ tham gia hoạt động khủng bố.
Mộc Hàm hời hợt nói một câu:
- Yêu Yêu, chị cúp điện thoại trước.
- À, được rồi.
Yêu Yêu cũng không quan tâm đến vấn đề này, sau đó nàng cúp điện thoại.
- Chồng, chúng ta đi thôi.
Mộc Hàm đặt điện thoại xuống, sau đó nàng khởi động xe rồi chạy đi như bay.
- Vợ, chúng ta đi đâu đây?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:
- Chồng, tôi phải về căn cứ Địa tổ, tối nay tôi sẽ rất bận rộn, không thể giúp cậu, tôi đưa cậu đến chỗ khác nhé?