- Tôi đã sớm nói với cô, cô không cần hỏi vấn đề gì cả, chỉ cần làm việc theo lệnh là được.
Người đàn ông bên kia có chút mất vui.
- Tôi có chuyện cần báo cáo.
An Tiểu Bội vội vàng chữa lời.
Âm thanh ở đầu dây bên kia có chút hòa hoãn:
- Có gì cần báo cáo?
- Tối nay Bằng Phi thiếu chút nữa đã bị bắt cóc, đối phương giống như là đặc công nước ngoài.
An Tiểu Bội khẽ nói:
- Tôi nghi ngờ bọn họ cũng đến vì muốn tiếp cận cha mẹ Bằng Phi.
- Có việc này sao?
Đầu dây bên kia có chút kin ngạc, sau đó lại hiểu ra:
- Có phải cô muốn hỏi, việc này có phải chúng ta làm không?
- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi qua một điều...
An Tiểu Bội vội vàng giải thích.
- Cô không cần che giấu, cô nghi ngờ rất bình thường, nhưng tôi nói cho cô biết, sự việc này không liên quan gì đến chúng ta, nếu chúng ta cần bắt cóc Sử Bằng Phi thì cần gì sử dụng người ngoài? Cô trực tiếp bắt hắn là được.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dùng giọng lạnh lùng nói:
- Bây giờ cô xác định sem có bao nhiêu người muốn bắt cóc Sử Bằng Phi? Có xác định được lai lịch của bọn họ không?
- Tôi không rõ ràng, chỉ biết là bốn người, đều mang theo súng, giọng Anh, có thể là người Mỹ.
An Tiểu Bội khẽ hạ giọng nói:
- Ba nam một nữ.
- Bốn người, vậy các người sao lại chẳng việc gì?
Người đàn ông bên kia có chút kinh ngạc.
- Chúng tôi có một vệ sĩ, hình như là đặc công Trung Quốc, sau này một người tên là Hạ Thiên xuất hiện...
An Tiểu Bội vừa nói đến đây thì người đàn ông ở đầu dây bên kia chợt cắt ngang lời:
- Cô nói ai? Hạ Thiên sao? Là Hạ Thiên trong xuân hạ thu đông à?
- Hạ Thiên, nhưng tôi không biết gì, vì tôi không thấy hắn, hắn chỉ nói vài câu rồi đi, nhưng sau khi hắn đi thì tất cả đám người phía bên kia đều ngất sạch.
An Tiểu Bội nói đến đây thì không khỏi nghi ngờ:
- Hạ Thiên này có vấn đề gì sao?
- Gặp quỷ, xem ra chính là hắn.
Giọng điệu của người đàn ông bên kia có chút căm tức:
- Cô lập tức cùng Sử Bằng Phi rời khỏi chỗ đó, cách xa Hạ Thiên càng xa càng tốt.
- Điều này...
An Tiểu Bội chợt buồn bực:
- Vì cái gì?
- Cô đừng nên hỏi, làm theo là được.
Người đàn ông bên kia chợt rống lên rồi trực tiếp cúp điện thoại.
An Tiểu Bội chợt ngẩn ngơ, nàng giống như cảm thấy mình nghe lầm, người đàn ông bên kia nhiều năm qua khống chế nàng, luôn phát ra mệnh lệnh, nhưng bây giờ lại nổi giận, trong giọng nói còn có chút sợ hãi. Nếu nàng đoán không sai thì đối phương sợ hãi vì một người tên là Hạ Thiên.
- Hạ Thiên kia rốt cuộc là người thế nào?
Khoảnh khắc này An Tiểu Bội đột nhiên phát hiện mình rất muốn biết vấn đề này.
...
Sáng hôm sau, trong phòng khách sạn.
Những âm thanh giao hưởng vang lên, một bàn tay trắng như tuyết thò ra khỏi chăn cầm lấy điện thoại, một giọng nói vài phần lười biếng vang lên:
- Alo, là ai vậy?
- Chị, là em, Tiểu Quang.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh bất an:
- Chị, bên em xảy ra chút chuyện, chị có để đến một chuyến không?
- Chuyện gì?
Vân Thanh rụt người vào chăn, trong phòng có hơi lạnh, tuy bây giờ nàng đã khá tốt và không sợ lạnh, nhưng nàng chưa mặc gì lên người.
- Chính là chuyện tối qua, Ngưu Đại Căn bị trúng độc cồn chết đi, bây người người nhà của hắn đến gây rối. Hôm qua bọn họ đã cãi cọ với quán lẩu chó, hôm nay lại đến tìm em, nói rằng em cũng phải chịu trách nhiệm. Lúc này em đang ở cục công an, đang thương lượng với bọn họ.
Vân Chí Quang có chút buồn bực:
- Chị, em nhớ chị là một luật sư, chị biết nên xử lý thế nào không? Em có bị liên quan trách nhiệm không?
- Tiểu Quang, chuyện này khó nói, thật ra cậu chưa uống rượu với Ngưu Đại Căn, người thật sự có trách nhiệm chính là trưởng phòng Vương phòng giao thông.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói.
- Chị, em cũng nói như vậy, nhưng người ta nói trưởng phòng Vương cũng chết, cũng không thể phụ trách được? Vì vậy mà bọn họ muốn em bồi thường.
Vân Chí Quang cảm thấy rất bức bối, bây giờ Ngưu Đại Căn đã chết, việc kinh doanh của hắn sợ rằng sẽ bị hớ, bây giờ còn phải bỏ tiền ra, đúng là tiếc của.
- Bọn họ muốn bao nhiêu?
Vân Thanh suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.
- Vợ Ngưu Đại Căn đòi hai trăm ngàn, nếu bồi thường cho mụ ta hai trăm ngàn, như vậy cũng chẳng phải sẽ bồi thường cho trưởng phòng Vương như vậy sao? Có người bên cục công an nói để cho em xử lý, bồi thường mỗi nhà một trăm ngàn là được.
Vân Chí Quang nói:
- Nhưng chị à, em không có nhiều tiền như vậy, dù có cũng rất bức bối, sao em có thể bồi thường cho bọn họ, em chỉ theo chân bọn họ uống vài ly mà thôi.
- Tiểu Quang, em cứ bồi thường đi, miễn sự việc phức tạp.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói:
- Em yên tâm, tiền không cần em bỏ ra, cứ tính cho chị.
- Chị, như vậy sao được? Cũng phải lấy tiền của em...
Vân Chí Quang vội vàng nói.
- Tiểu Quang, làm theo lời chị, chúng ta không thiếu chút tiền, không cần phải làm chuyện phức tạp, hiểu chưa?
Vân Thanh nhắc nhở.
Vân Chí Quang trở nên trầm mặc, sau đó hắn trả lời:
- Vâng, chị, em hiểu rồi.
- Cứ như vậy, em cứ đàm phán điều kiện với bọn họ, đến khi cần tiền cứ điện thoại cho chị.
Vân Thanh nói vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó nàng rúc vào trong chăn. Đúng lúc này có hai bàn tay phóng đến chụp vào hai đỉnh núi của nàng.
- Chồng, không còn sớm nữa, chúng ta thức dậy thôi.
Vân Thanh khẽ nói.
- Chị Vân Thanh, trước khi thức dậy phải tập thể dục buổi sáng, như vậy mới khỏe người.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chúng ta làm chút hoạt động nhé?
- Cậu đấy, luôn như vậy...Ư...
Vân Thanh còn chưa nói dứt lời thì cảm thấy trong người bị lèn chặt, cảm giác lại bùng lên.
...
Khi Vân Thanh và Hạ Thiên đi ra khách sạn thì đã là giữa trưa, nhưng bọn họ nhanh chóng tách ra, Vân Thanh về nhà Thạch Trường Canh ăn cơm trưa, còn Hạ Thiên phải về khách sạn Đông Thăng.
Hạ Thiên đi đến lầu sáu khách sạn Đông Thăng không nhanh không chậm, hắn chuẩn bị gõ cửa phòng Kiều Tiểu Kiều thì phát hiện cửa phòng đối diện mở ra, Kiều Phượng Nhi xuất hiện nơi cửa.
- Sao bây giờ anh mới về?
Kiều Phượng Nhi có chút tức giận nhưng âm thanh hạ thấp giống như sợ bị người ta nghe được.
Hạ Thiên có chút buồn bực nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Cô không phải vợ tôi, chỉ là vệ sĩ của vợ tôi, quan tâm tôi về lúc nào làm gì?