Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1057: Chương 1057: Dược vật siêu cấp.






- Đúng vậy, giống như những gì chị Isabella nói, trong người tôi bây giờ có quá nhiều âm hỏa, vì vậy tôi cần phải dùng dương hỏa ép xuống, sau đó dùng băng hỏa linh khí hấp thu sẽ dễ dàng hơn. Căn cứ vào suy đoán của tôi thì chỉ cần liên tục vận công ba ngày sẽ có thể hấp thu tất cả âm hỏa.

Hạ Thiên nói rồi ôm lấy Ngải Vi Nhi, hắn đặt nàng giạng chân trên đùi mình, trực tiếp cảm nhận hai mông đầy đặn mềm mại của nàng, đồng thời hai tay cũng lên đồi xuống đốc.

- Đừng sờ bậy, muốn sờ cũng chỉ nên dùng một tay.

Ngải Vi Nhi tức giận nói, nàng thật sự không quen trên người mình có một lạnh một nóng, đặc biệt là ở những bộ vị mẫn cảm, nàng càng chịu không được sự kích thích một lạnh một nóng như vậy.

- Được rồi, tôi chỉ dùng một tay.

Hạ Thiên đồng ý ngay, hắn thu hồi một tay rồi dùng một tay trèo đèo lội suối.

Chưa đến một lúc sau thì Ngải Vi Nhi đã tan vỡ, sắc lang chết tiệt này đúng là, hắn thật sự chỉ dùng một tay, nhưng ngay sau đó lại đổi tay, như vậy thì khác gì dùng hai tay.

Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng không nhịn được mà vùng vẫy, sau đó nàng nhảy dựng lên trốn sang một bên, không để cho Hạ Thiên tiếp tục chiếm tiện nghi.

- Hì hì, chồng nhỏ, người ta đến với cậu.

Khi thấy huấn luyện viên bị chồng nhỏ làm cho sắp sửa tan vỡ, Isabella tranh thủ chạy đến cứu hỏa, nàng chủ động dạng chân lên đùi Hạ Thiên, bàn tay mềm mại chủ động lục lọi trên người hắn.

Lúc này đã có Isabella chủ động nhún nhảy, Hạ Thiên thật sự không còn đè ép Ngải Vi Nhi, nhưng động tác giữa hắn và Isabella có vẻ hơi quá.

Ngải Vi Nhi ở bên cạnh nhanh chóng cảm thấy khó nhìn, nàng tức giận nói một câu:

- Này, các người không chờ một lát nữa hãy làm chuyện này sao? Bây giờ còn có chuyện chính sự cần làm.

- Vợ Vi Nhi, đây chính là việc chính.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Này, không phải cậu nói dương hỏa của mình không đủ sao? Cậu còn tiếp tục làm chyện này, chẳng phải sẽ càng thêm thiếu à?

Ngải Vi Nhi tức giận nói:

- Tôi thấy trước khi cậu loại bỏ hết tất cả âm hỏa thì nên dừng lại, không "hoạt động" gì nữa cả. Còn nữa, tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu định làm gì để âm hỏa trong người nhiều thêm? Cậu đừng nói sẽ dùng xuân dược đấy nhé?

- Này, vợ Vi Nhi, chi đúng là rất thông minh, chị lại biết tôi sắp dùng xuân được.

Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ngải Vi Nhi.

Ngải Vi Nhi lập tức tan vỡ, người này thật sự uống xuân dược sao? Biện pháp đẩy mạnh dương hỏa là dùng xuân dược sao? Nàng chỉ nói đùa một câu mà thôi, vì phương pháp dùng xuân dược này người thường cũng có thể nghĩ ra, nàng cảm thấy sắc lang tự xưng là thần y, chắc phải có suy nghĩ khác biệt mới đúng chứ?

- Biện pháp đơn giản như vậy sao bây giờ cậu mới nghĩ ra?

Ngải Vi Nhi căm giận chất vấn.

- Vợ Vi Nhi, cũng vì biện pháp này quá đơn giản nên tôi mới không nghĩ ra, trước nay tôi toàn đi lo lắng những mặt phức tạp.

Hạ Thiên ra vẻ vô tội, cuối cùng giải thích một câu:

- Hơn nữa trước nay tôi chưa từng cần đến xuân dược, cũng chưa từng muốn dùng xuân dược, tất nhiên đến khi cần thiết sẽ chẳng nghĩ ra.

Ngải Vi Nhi suy nghĩ lại và cảm thấy lý do trước đó của tiểu sắc lang không đầy đủ nhưng sau đó lại thấy đúng, tên kia rõ ràng là một loại động cơ hoạt động bền bỉ trên giường, trước đó nàng từng nghi ngờ hắn dùng thuốc, nhưng ở trên giường với hắn khá lâu mà nàng không thấy hắn uống thuốc. Rõ ràng tên này có năng lực đàn ông mạnh mẽ đến mức độ biến thái, tuyệt đối không cần đến những thứ như xuân dược, nếu nói một người đàn ông chưa từng nghĩ đến và sử dụng xuân dược, bây giờ phải đi sử dụng nó, điều này thật sự khó chịu.

- Vậy cậu cho Ninh Khiết đi mua xuân dược sao?

Ngải Vi Nhi miễn cưỡng tin vào lời giải thích của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn có chút khó hiểu:

- Chẳng phải mua vài viên Viagra là xong rồi sao?

- Thứ đó cấp bậc quá thấp, hiệu quả cũng kém, vô dụng.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Tôi nghe nói thứ đó có hiệu quả rất tốt, sao lại vô dụng?

Ngải Vi Nhi rõ ràng không tin.

- Vợ Vi Nhi, chị không hiểu, bình thường tôi không dùng xuân dược, vì thứ đó chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc, chúng nó chỉ đào móc tiềm lực của người ta, chỉ đánh mất tinh lực mà thôi, cũng không phải dương hỏa của con người, thật ra thứ có liên quan đến dương hỏa là dương khí, tôi cần dương khí.

Hạ Thiên vừa nói vừa dùng tay xoa bóp Isabella, mà lúc này gương mặt nàng đã đỏ bừng, thở hổn thển, tất nhiên đã bị hắn làm cho bốc hỏa.

Nhưng lúc này Hạ Thiên vẫn còn tâm tư giải thích cho Ngải Vi Nhi:

- Vợ Vi Nhi, dù tôi muốn dùng xuân dược nhưng cũng không thể sử dụng loại bình thường, tôi cần một loại đại bổ, có thể làm cho cơ thể tạo ra nhiều dương khí, chỉ có dương khí mới làm hòa hoãn âm hỏa trong người, sau đó tôi có thể hấp thu âm hỏa, công lực sẽ thăng tiến, cơ hội như vậy là khó có được.

- Biết rồi, cậu cần một loại xuân dược cực mạnh.

Ngải Vi Nhi tức giận nói một câu, sau đó nàng đứng lên rồi đi lên lầu;

- Hai người cứ tiếp tục chơi đùa vui vẻ, tôi lên lầu đi ngủ.

Ngải Vi Nhi không thèm quay đầu mà đi ngay lên lầu, sau lưng nàng vang lên tiếng rền rỉ của Isabella, nàng không cần quay đầu lại cũng biết cặp đôi kia đang hoạt động dữ dội.

... ....

Bệnh viện trung tâm Cảng Thành, một người đàn ông đang nổi trận lôi đình, đang mắng như tát nước vào mặt cục trưởng cục công an thành phố Cảng Thành là Tạ Chính Khôn:

- Anh làm cục trưởng cục công an như vậy sao? Ngay cả con trai tôi cũng bị đánh thành thế này, các anh còn làm được cái xxx gì nữa? Mỗi năm tôi nột ra cả trăm triệu tiền thuế, tiền đó vứt cho chó ăn sao? Tôi nuôi chó còn ngon hơn nuôi các anh.

- Mày mới là chó, cả nhà mày đều là chó.

Tạ Chính Khôn cũng thầm mắng xối xả đối phương, nhưng lão chỉ mắng trong lòng, biểu hiện lại rất khách khí:

- Lam tiên sinh, là chúng tôi không làm tốt công tác, nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ.

- Yên tâm các con bà gì?

Tên họ Lam kia có vẻ tức giận khó tiêu:

- Tìm ra hung thủ thì sao? Con tao đã bị phế, tao chỉ có một đứa con trai, con bà nó, mày đi tìm hung thủ cho tao, không bằng đi tìm đàn bà cho ông, để ông tranh thủ sinh ra một đứa nữa.

Tạ Chính Khôn không nói gì, trên mặt vẫn treo nụ cười, trong lòng lại chửi bới rầm trời, mày là loại sinh con đéo có lỗ đít, có lỗ đít cũng đếch có mắt, sớm muộn gì cũng là thái giám.

- Được rồi, được rồi, mày cút đi, đừng đứng đây chướng mắt, cũng không biết anh tao vì sao cho loại người chẳng có năng lực gì như mày lên vị trí này.

Tên đàn ông họ Lam dùng giọng mất kiên nhẫn phất tay.

Gương mặt Tạ Chính Khôn có hơi run rẩy, cuối cùng lão vẫn nén giận mà nở nụ cười. Lão đi ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, sau đó vỗ mạnh lên cửa xe tức giận mắng:

- Lam Thiệu Cương, DCVM!

Dù đưa lưng về phía Lam Thiệu Cương để mắng chửi nhưng Tạ Chính Khôn lại không dám chửi mẹ của đối phương, vì mẹ của Lam Thiệu Cương chính là mẹ của Lam Nhất Ba, mà Lam Nhất Ba chính là chủ tịch thành phố Cảng Thành. Vì thế mà Tạ Chính Khôn chỉ có thể chửi vợ của Lam Thiệu Cương, nếu không thì lão sẽ mắng cả chủ tịch đại nhân.

Cha mẹ sinh con trời sinh tính, Lam Nhất Ba và Lam Thiệu Cương dù là anh em nhưng hai người hoàn toàn khác biệt. Tạ Chính Khôn tuy không dám nói Lam Nhất Ba là chủ tịch thanh liêm nhưng ít nhất cũng đối đã có tình với hạ cấp, dù tức giận cũng không mắng chửi chó má như Lam Thiệu Cương.

Tạ Chính Khôn và Lam Nhất Ba cũng có quan hệ, Lam Nhất Ba để lại ấn tượng rất tốt cho Tạ Chính Khôn, nhưng em trai của Lam Nhất Ba, dù là thương nhân nổi tiếng Cảng Thành nhưng hễ là người quen đều biết, tên này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ khốn nạn. Cũng vì có ông anh làm chủ tịch thành phố nên oai oách muốn làm gì thì làm.

Ví dụ như bây giờ, Tạ Chính Khôn đường đường là cục trưởng cục công an, cũng là người nổi tiếng ở Cảng Thành, đại đa số mọi người thấy lão đều phải khách khí, ít nhất cũng không dám tỏ ra quá phận. Nhưng chỉ có Lam Thiệu Cương là dám mắng lão như chó, nếu không phải lão kiêng kỵ Lam Nhất Ba, lão đã ra tay cho đối phương no đòn.

- Cục trưởng, Lam Thiệu Cương không làm khó anh đấy chứ?

Bên cạnh vang lên một âm thanh, chính là Sử Kình Tùng, vụ án lần này do hắn phụ trách.

- Cậu thấy thế nào mà hỏi vậy?

Tạ Chính Khôn tức giận nói.

Sử Kình Tùng nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó hắn chủ động đề nghị:

- Cục trưởng, lần sau anh cũng đừng nên đến gặp Lam Thiệu Cương, những chuyện thế này tôi đi thích hợp hơn.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng như vậy, điều tra thế nào rồi? Việc này rốt cuộc là ai làm?

Tạ Chính Khôn mất kiên nhẫn hỏi, lão vừa bị mắng một chặp, tất nhiên tâm tình sẽ chẳng tốt đẹp gì.

- Tôi đã xem qua băng ghi hình khu vực xung quanh và hỏi thăm nhân chứng, tình huống đã rõ.

Sử Kình Tùng khẽ nói:

- Sự việc rất đơn giản, tiểu tử Lam gia tông vào xe người ta, sau đó bốn tên xuống xe đánh người ta một trận, cuối cùng còn muốn cướp bạn gái của người ta... ....

- Coi trời bằng vung, đúng là cha nào con nấy!

Tạ Chính Khôn rất phẫn nộ, đúng là khó thể chịu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.