Trong phòng khách biệt thự, Nhâm Trung Hằng sắp hôn mê đang rất lo lắng, hắn đã sớm không nhịn được nhưng bắt buộc phải chống đỡ, hắn phải xác nhận vợ con được an toàn.
Trong ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp cầm súng ở bên cạnh cũng có chút lo lắng, nàng đã đợi được nửa giờ, nhưng người đang được chờ lại chưa xuất hiện, chẳng lẽ đêm nay nàng không thể gặp lại chồng sao?
Đúng lúc hai người đều đang lo lắng thì một bóng người lóe lên, đồng thời còn có một âm thanh vang lên:
- Vợ tôi đâu?
Nhâm Trung Hằng nghe được âm thanh này thì thở ra một hơi, nhưng sau đó lại lo lắng. Hắn biết rõ âm thanh này thuộc về Hạ Thiên, vì vậy hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề là hắn không biết Hạ Thiên và người phụ nữ xinh đẹp kia là thế nào, vì vậy hắn rất lo lắng. Hắn sợ người phụ nữ xinh đẹp sẽ cầm súng chĩa vào Hạ Thiên, thậm chí còn bắn Hạ Thiên, vì người ta nói đạn không có mắt, biết đâu vợ con hắn sẽ gặp nguy hiểm?
Nhưng tình cảnh mà Nhâm Trung Hằng lo lắng cũng không xuất hiện, hắn nhanh chóng thấy người phụ nữ xinh đẹp thu súng, sau đó nàng nhào về phía Hạ Thiên, trong miệng còn phát ra âm thanh nũng nịu:
- Chồng.
"Chồng?"
Nhâm Trung Hằng nghe người phụ nữ xưng hô như vậy thì có chút sững sờ, chẳng lẽ người phụ nữ này là Mộc Hàm? Nhưng dù nhìn thế nào cũng không giống, dù người phụ nữ này rất xinh đẹp nhưng không bằng Mộc Hàm, quan trọng là mái tóc của người này là màu đen, Mộc Hàm kia tóc vàng.
Tạ Hiểu Phong theo đi theo sau lưng Hạ Thiên lại cảm thấy bội phục, đúng là thần nhân, vợ quá đẹp, hơn nữa còn là tiếp viên hàng không.
Người phụ nữ xinh đẹp mặt trang phục tiếp viên hàng không nhào vào lòng Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không tránh né, hắn thuận tay ôm lấy nàng, hơn nữa còn vung tay vỗ đét lên mông nàng.
- Chồng, sao lại đánh tôi?
Cặp mông truyền đến cảm giác khác thường làm người phụ nữ xinh đẹp vừa ngại ngùng vừa buồn bực, người ta gặp lại nhau phải ôm hôn nồng thắm, sao chồng lại đánh mông nàng?
- Ai bảo chị hóa trang nhìn xấu như vậy?
Hạ Thiên bất mãn nói.
Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh có chút buồn bực, thiên ca này yêu cầu quá cao, xinh đẹp như vậy mà còn chê sao?
- Chồng, tôi biết lỗi rồi, bây giờ tháo ra là được.
Giọng nói nũng nịu truyền vào tai mọi người, sau đó Nhâm Trung Hằng thấy người phụ nữ kia tháo mái tóc giả xuống để lộ ra mái tóc vàng, khoảnh khắc này hắn chợt hiểu ra nàng là Mộc Hàm.
- Chồng, tôi vào trong rửa mặt cái đã.
Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó chạy vào trong nhà vệ sinh.
Mộc Hàm đi thì Hạ Thiên chú ý sang Nhâm Trung Hằng, hắn lóe lên đến bên cạnh Nhâm Trung Hằng, sau đó lấy ngân châm đâm vài cái lên người đối phương.
Nhâm Trung Hằng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều chỉ trong nháy mắt, những bộ vị bị thương trên người đã không còn đau đớn.
- Chú biểu hiện rất tốt, giúp anh tìm được vợ.
Hạ Thiên khen ngợi Nhâm Trung Hằng:
- Không hổ danh là tiểu đệ của anh, hữu dụng hơn đám cảnh sát kia.
- Cám ơn đại ca.
Giọng điệu của Nhâm Trung Hằng có chút suy yếu nhưng cũng đã đứng lên:
- Chúc mừng đại ca và đại tẩu gặp lại.
- À, đúng rồi, ai chém chú như vậy? Là ba tên này sao?
Hạ Thiên nhìn ba tên cầm đao ngã trên mặt đất, hắn thuận miệng hỏi một câu.
- Bẩm đại ca, chính là bọn chúng, may mà đại tẩu ra tay cứu giúp, nếu không tôi đã chẳng thể được gặp lại đại ca.
Nhâm Trung Hằng khẽ nói.
Lúc này âm thanh của Mộc Hàm lại truyền tới:
- Bọn họ có tổng cộng năm người, bên ngoài còn có hai tên, nhưng đều bị tôi giải quyết.
Nhâm Trung Hằng và Tạ Hiểu Phong không khỏi nhìn Mộc Hàm, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Hạ Thiên nói Mộc Hàm không đẹp. Nếu so sánh với Mộc Hàm bây giờ thì mộc hàm vừa rồi đúng là không xinh đẹp.
"Không phải ánh mắt thiên ca quá cao, nhưng vợ của anh ấy quả nhiên xinh như mộng!"
Tạ Hiểu Phong thầm cảm khái, sau đó hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, không thể nhìn người sống thì phải nhìn kẻ chết.
Nhâm Trung Hằng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, người phụ nữ của đại ca không được phép nhìn tùy tiện. Dù trong lòng hắn không thể nào hoàn toàn thừa nhận Hạ Thiên là đại ca, nhưng hắn biết đây là sự thật khó thể thay đổi, hơn nữa đối với hắn thì đây chưa hẳn là chuyện xấu, ít nhất đêm nay đại ca đã cứu hắn, cũng gián tiếp cứu người nhà của hắn.
Khoảnh khắc này Nhâm Trung Hằng cũng không thể không thừa nhận, Mộc Hàm là một trong bốn đóa hoa ở thủ đô, quả nhiên là danh bất hư truyền. Bây giờ nàng bộc lộ diện mạo thật, có thể nói là hấp dẫn và xinh đẹp hơn rất nhiều so với người trên hình.
- Vậy thì được.
Hạ Thiên lúc này cũng rất hài lòng, Mộc Hàm bây giờ đã khôi phục lại diện mạo vốn có, hơn nữa còn mặt trang phục tiếp viên hàng không, hình như càng nhìn càng có hương vị quyến rũ riêng.
Hạ Thiên vung tay bế Mộc Hàm lên:
- Vợ, chúng ta đi.
- Ừ.
Mộc Hàm ôm cổ Hạ Thiên, bây giờ chuyện nàng muốn làm nhất chính là nằm ngủ một giấc trong lòng hắn.
Hạ Thiên ôm Mộc Hàm bỏ đi, nhưng hắn lại nhớ ra vấn đề gì đó, hắn tiến đến trước mặt Nhâm Trung Hằng:
- Này, sau này nên cẩn thận, đừng để người ta chém. Chú là tiểu đệ của anh, chú bị chém chết thì anh rất mất mặt, nếu có người muốn chém chú, chú nhớ nói cho anh biết, anh giúp chú xử lý, tránh cho anh mất mặt, hiểu chưa?
- Vâng, đại ca.
Nhâm Trung Hằng vội vàng lên tiếng, hắn còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Thiên đã biến mất.
Phòng khách chợt trở nên lạnh lẽo, Nhâm Trung Hằng nhìn vợ và con gái, bây giờ vợ có vẻ trấn tĩnh, nhưng con gái thì rất kinh hoàng, cũng không dám hó hé lời nào.
- Đưa Tiên Nhi lên lầu đi ngủ.
Nhâm Trung Hằng nói với vợ.
- Vết thương của anh... ....
Ngô Phương dùng ánh mắt lo lắng nhìn chồng.
- Không có gì, anh cảm thấy rất tốt.
Nhâm Trung Hằng lắc đầu nói, hắn cảm thấy tình hình rất tốt. Đến lúc này hắn biết rất rõ, Hạ Thiên đúng là thần nhân, ít nhất y thuật cũng rất thần kỳ.
Ngô Phương không nói thêm điều gì, nàng đưa con gái lên lầu. Nhâm Trung Hằng quét mắt nhìn gian phòng, hắn đột nhiên khựng lại, ngoài ba người nằm trên mặt đất thì vẫn còn một người đang đứng.
- Cậu là... ....
Nhâm Trung Hằng nhìn Tạ Hiểu Phong, hắn khẽ nhíu mày.
- À, Hằng ca, em là Tạ Hiểu Phong, trước kia là đàn em của Đông ca, bây giờ theo thiên ca.
Tạ Hiểu Phong vội vàng nói:
- Hôm nay em luôn đi theo thiên ca, Mãnh ca tìm được em, mới tìm được thiên ca