- Chồng, nếu có thể giải quyết một lần thì tốt, nhưng bây giờ bọn họ đều biế cậu có năng lực, không có mấy người có thể đối mặt ra tay với cậu.
Mộc Hàm không nhịn được phải nói, nàng tất nhiên biết rõ Hạ Thiên có nhiều kẻ địch, nhưng không phải là bọn họ ghen ghét hắn, chẳng qua hắn đắc tội với rất nhiều người. Hắn xuống núi đến giờ đã được nửa năm, người chết trong tay hắn là rất nhiều, đồng thời cũng không thiếu những kẻ tan cửa nát nhà, trở thành phế vật hay thái giám cũng không ít. Còn có một vài tên bị bắt giam, có vài tổ chức vì hắn mà tổn thương nặng nề, có thể nói là người muốn giết hắn đếm không xuể.
Nói đi thì cũng nói lại, Mộc Hàm cũng tin có rất nhiều người đố kỵ với Hạ Thiên, tất nhiên phần lớn cũng đều là đàn ông, ai bảo hắn ra tay cướp quá nhiều người đẹp cực phẩm?
- Nếu để bọn họ biết tôi đã trọng thương, có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp ra tay.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Chồng, ý của cậu là muốn giả vờ bị thương?
- Đúng vậy, vợ cứ tìm biện pháp thích hợp mà truyền tin ra, phải để cho người ta tin tôi bị thương thật nặng.
Hạ Thiên trả lời.
Hạ Thiên vốn cũng không muốn dùng thủ đoạn này, nhưng hắn vừa đến thủ đô vài ngày mà gặp phải quá nhiều chuyện, quan trọng là vợ công chúa xinh đẹp của hắn lại bị người ta gài bom trên người. Nếu không phải mục tiêu của đối phương là hắn, sợ rằng hắn sẽ không còn vợ công chúa nữa rồi.
Hạ Thiên là một đàn ông, hắn cảm thấy khó chấp nhận hành vi gây phiền với vợ mình của người khác, hắn cảm thấy mình dẫn đến phiền toái cho bọn họ thì phải tìm đến mình để giải quyết. Hắn cũng không muốn đám người kia vì sợ mình mà cứ nhìn chằm chằm vào vợ mình, vì vậy hắn mới quyết định đưa ra biện pháp này.
Nếu Hạ Thiên đột nhiên bị trọng thương, không còn lợi hại như trước, thậm chí chẳng khác gì người thường, như vậy đám kẻ địch sẽ trực tiếp đến tìm hắn, bọn họ sẽ đối phó với hắn mà không tìm đến những bà vợ kia.
- Chồng, cậu thật sự quyết định vậy à?
Mộc Hàm có chút chần chừ:
- Nếu biết cậu bị thương thì sợ rằng đám người không có hận thù gì với cậu cũng đến tìm phiền toái.
- Không có việc gì, cứ để bọn họ đến đây, tôi sẽ giải quyết tất cả.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Vợ, chị cứ làm việc theo lời tôi là được.
- Được rồi, chồng, tôi sẽ đi sắp xếp. Thế này đi, những ngày này anh nên ở lại chỗ của Yêu Yêu, như vậy người khác sẽ tin tưởng hơn.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, tuy nàng cảm thấy đó là một ý nghĩ rất tốt nhưng sợ rằng nó sẽ làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn, vì vậy nàng cũng không muốn thực hiện kế hoạch này, nhưng Hạ Thiên đã quyết định, nàng cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
... ....
Tiết nguyên tiêu đã qua, bầu không khí trong thủ đô hình như có chút không tầm thường, đặc biệt là các tiểu gia tộc, những ngày nay có một sự kiện được mọi người chú ý.
Vài hôm trước Hạ Thiên đến thủ đô, hắn vừa đến thì tối hôm đó các tiểu gia tộc đã biết tin, vì đối với các gia tộc thì Hạ Thiên vẫn là trọng điểm chú ý. Phải biết rằng những lần trước hắn đến thủ đô đều làm phát sinh những tình huống long trời lở đất, có hai trong tứ đại gia tộc bị diệt, vì thế mà phát sinh những tình huống long trời lở đất.
Rõ ràng những gia tộc còn lại không muốn mình là Lý gia hay Tôn gia tiếp theo, cho nên bọn họ cực kỳ chú ý đến những hành động của Hạ Thiên. Nhưng lúc này bọn họ nghe được tin tức mà khẽ thở ra, vì bọn họ nghe nói lần này Hạ Thiên đến thủ đô với nguyên nhân khác biệt với những lần trước, hắn chẳng qua đến gặp vài người phụ nữ của mình mà thôi.
Nhưng vài sự việc mà Hạ Thiên gây náo loạn trong thủ đô vài ngày nay cũng làm cho đám người hiểu một vấn đề, Hạ Thiên vẫn là Hạ Thiên, là Hạ Thiên mà không ai có thể động vào. Gần đây Cổ gia chợt có bộ dạng không biết sợ với đệ nhất gia tộc thủ đô, kết quả là Triệu gia không ó phản ứng nhưng Cổ gia lại bị Hạ Thiên dạy cho một bài học. Điều này làm cho mọi người hiểu ra vấn đề, Hạ Thiên và Triệu gia đã coi như là một thể.
Vì sự xuất hiện của Hạ Thiên mà đám con cháu các đại gia tộc thủ đô bắt đầu nhân được lệnh, cần cẩn thận, không nên gây chuyện ở bên ngoài, nếu gặp Hạ Thiên thì tốt nhất nên tránh đi, nếu không tránh thoát thì cũng biết cung kính, không cần đắc tội. Dù là Viên Thế Phong của Viên gia cũng bị Viên Thế Hoàng cấm cửa không cho ra ngoài.
Nhưng sau tết nguyên tiêu, Hạ Thiên chợt biến mất, sau đó có một tin tức truyền ra, Hạ Thiên bị ám sát, bản thân trọng thương.
Vào buổi tối tiết nguyên tiêu thì tin tức này truyền ra, nhưng cũng không ai quan tâm, một số người cảm thấy có lẽ tên nào bất mãn mà nguyền rủa Hạ Thiên mà thôi. Nhưng qua tiết nguyên tiêu, đám bạn bè hỏi thăm tin tức này ngày càng nhiều, đám gia tộc lớn nhỏ ở thủ đô cũng dần coi trọng.
Một sự kiện khác không bình thường càng làm cho mọi người bắt đầu cảm thấy tin tức Hạ Thiên bị thương có thể là thật, hơn nữa tình hình vết thương cũng không nhẹ. Vì bọn họ nhận được tin tức, bắt đầu từ ngày mười sáu tháng giêng, Mộc Hàm mang theo thủ hạ lùng sục bắt bớ khắp thủ đô, bộ dạng như sắp phát điên.
Vài tháng trước Hạ Thiên điên cuồng náo loạn ở thủ đô vì tìm kiếm Mộc Hàm, điều này ai cũng biết, bây giờ đổi lại là Mộc Hàm náo loạn thủ đô, ai cũng nghĩ lúc này Hạ Thiên đã xảy ra chuyện, nếu không thì Mộc Hàm sẽ chẳng làm như vậy.
Những ngày sau Hạ Thiên cũng không xuất hiện, mọi người đều khẳng định hắn trọng thương, hơn nữa bị thương không nhẹ. Vì với y thuật của Hạ Thiên, nếu vết thương không nhẹ thì sẽ chẳng có vấn đề gì, bây giờ Mộc Hàm lại nổi điên, mà Hạ Thiên chưa xuất hiện, như vậy chỉ có một khả năng, mức độ bị thương của Hạ Thiên đã đến mức khó thể xoay chuyển.
Vì vậy các gia tộc bắt đầu có tính toán.
Viên gia vừa mới vào trong hàng ngũ tứ đại gia tộc, lúc này cũng có người thảo luận về vấn đề này.
- Nhị ca, tiểu tử Hạ Thiên kia có hơn phân nửa là sắp chết, em thấy chúng ta nên giúp hắn, để cho tiểu tử này chết nhanh hơn.
Người nói lời này không phải là ai khác, chính là Viên Thế Phong trước đó bị Hạ Thiên đạp bay.
Nhị ca trong miệng Viên Thế Phong chính là Viên Thế Tài, vị Nhị thiếu gia này của Viên gia trước kia dùng thân phận công tử của bí thư tỉnh ủy xuất hiện ở huyện Mộc Dương, sau đó bị Hạ Thiên giẫm xuống đất, cuối cùng quay về thủ đô mà mặt mũi đầy bụi, làm trò cười cho thiên hạ.
Không thể nghi ngờ, nếu so với Viên Thế Phong thì Viên Thế Tài càng căm hận Hạ Thiên, trong mắt Viên Thế Tài thì Hạ Thiên không những cướp người phụ nữ mình thích, đồng thời còn làm hắn tổn thương, chà đạp tự ái của hắn.
Sau khi trở lại thủ đô thì Viên Thế Tài không lúc nào không nghĩ sẽ báo thù, hắn luôn muốn có ngày làm cho Hạ Thiên nhục nhã, phải giẫm Hạ Thiên dưới chân mình.
- Không cần hành động thiếu suy nghĩ, trước hết để điều tra rõ ràng, bây giờ Hạ Thiên ở đâu chúng ta cũng không biết.
Dù Viên Thế Tài rất căm hận Hạ Thiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Viên Thế Phong, hắn không ra tay thì thôi, đã ra tay phải nắm chắc.
- Nhị ca, em sẽ cho người điều tra.
Viên Thế Phong có chút hưng phấn.
... ...
Tống gia ở thủ đô.
Tống Ngọc Mị mặc áo bào trắng đứng trong sân, nàng giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Đại tiểu thư!
Một âm thanh vang lên phía sau, một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Tống Ngọc Mị, đây chính là một trong những thiếu nam thiếu nữ mà trước kia Dạ Ngọc Mị đã bồi dưỡng, cũng chính là người trước kia từng làm vệ sĩ cho Ninh Khiết, là Tống Mai.
- Chuyện gì?
Tống Ngọc Mị xoay người, âm thanh có chút ôn hòa.
- Đại tiểu thư, thủ đô có tin đồn là Hạ Thiên trọng thương... ....
Tống Mai trả lời.
- Cái gì?
Tống Ngọc Mị chưa đợi Tống Mai nói xong mà lập tức cắt ngang, trong lời nói có vài phần kinh ngạc:
- Đều không có khả năng, với năng lực hiện tại của cậu ấy, không thể nào bị người khác làm cho bị thương nặng được.
- Đại tiểu thư, trước đó tôi cũng không phải rất tin tưởng, nhưng căn cứ vào những gì tôi điều tra được thì đây là sự thật.
Tống Mai có chút chần chừ, sau đó nàng nói ngay.
- Cô tận mắt thấy cậu ấy bị thương sao?
Tống Ngọc Mị hỏi.
- Điều này, không phải...Nhưng... ....
Tống Ngọc Mị lắc đầu rồi giải thích.
Tống Ngọc Mị khoát tay:
- Thôi bỏ, tôi sẽ đích thân hỏi tình huống.
- Vâng, Đại tiểu thư.
Tống Mai không nói thêm điều gì mà thức thời bỏ đi.
Tống Ngọc Mị cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Thiên.
Điện thoại được nối thông, ngay sau đó có người bắt máy, đầu dây bên kia cũng không phải truyền đến âm thanh của Hạ Thiên, mà là một giọng nữ:
- Alo?
- Tôi tìm Hạ Thiên.
Tống Ngọc Mị có chút chần chừ, sau đó nàng mở miệng nói.
- Chồng bây giờ không thể tiếp điện thoại, mấy ngày sau chị điện thoại đến nhé?
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói, sau đó cúp điện thoại.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị bắt đầu trở nên bất an.
... ....
Y Nhân Các.
Y Tiểu Âm đang học Phiêu Miểu Bộ trên một bãi đất trống, lúc đầu nàng chỉ đi chậm rãi, sau đó ngày càng nhanh, khoảnh khắc sau người ngoài chỉ có thể thấy một bóng người nhàn nhạt mà thôi.
- Tiểu thư, tiểu thư, tin tức tốt.
Âm thanh vui sướng của A Cửu vang lên.
Y Tiểu Âm nghe được âm thanh này thì cũng dừng lại, sau đó mở miệng hỏi:
- Tin tốt gì?
- Tên khốn kia đã bị thương nặng.
A Cửu có vẻ rất hưng phấn:
- Nghe nói tình hình vết thương rất nặng, lúc này chúng ta có thể báo thù.
- Bị thương nặng?
Y Tiểu Âm ngây người:
- Điều này sao có thể? Ai làm cho hắn bị thương được?
- Tiểu thư, mặc kệ ai làm cho hắn bị thương, chỉ cần hắn bị thương nặng là được, bây giờ chúng ta có thể giết hắn báo thù.
A Cửu tỏ ra không thể chờ đợi thêm.
Y Tiểu Âm lại không nói gì, tin tức này quá đột nhiên với nàng, khoảnh khắc này nàng cũng không biết phải làm thế nào?
Nàng thật sự phải lợi dụng cơ hội này đến giết tên khốn kia sao?