Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tấm hình trong điện thoại, sau đó hắn mới dùng giọng kỳ quái hỏi Mộc Hàm:
- Vợ, cô ấy cũng được gọi là Tống Ngọc Mị sao?
Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hiểu ra:
- Chồng, cậu nói Tống Ngọc Mị không phải là người này sao?
- Không phải.
Hạ Thiên lắc đầu, tuy Tống Ngọc Mị trên ảnh cũng rất đẹp, hơn nữa cách ăn mặc cũng kỳ quái, mặc một bộ quần áo cổ trang, nhưng nói về gương mặt hay dáng người cũng thu xa Tống Ngọc Mị thật sự, mà bộ dạng của hai người cũng không có bất kỳ điểm nào tương đồng.
Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi:
- Chồng, vậy Tống Ngọc Mị mà cậu nói rốt cuộc là ai?
- Một người phụ nữ rất lợi hại.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Tôi đã từng đến chỗ ở của cô ấy, nhưng cũng không biết đến đó bằng đường nào.
Ngày đó Hạ Thiên bỏ chạy cũng muốn ghi nhớ tên đường, nhưng khốn nổi tất cả tâm tư của hắn đang phải xem xét chống đỡ âm hỏa và cương khí, vì vậy không có thời gian ghi nhớ đường đi. Hơn nữa hắn cũng khong quen thuộc thủ đô, đến lúc này hắn hoàn toàn không biêt làm sao để tìm được Tống Ngọc Mị.
- Chồng, cậu xác định người kia là Tống Ngọc Mị sao?
Mộc Hàm suy nghĩ rồi hỏi.
- Hình như cũng chưa thể xác định.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn không phải bị người phụ nữ kia lừa đấy chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ kia báo một cái tên giả để lừa hắn? Nếu như vậy thì dù hắn đến hỏi thần tiên tỷ tỷ, sợ rằng nàng cũng chưa từng nghe qua cái tên kia.
- Chồng, cậu và Tống Ngọc Mị kia có thù oán gì sao?
Mộc Hàm hỏi.
- À, tôi và chị ấy thì không có gì, nhưng hình như chị ta có thù oán với thần tiên tỷ tỷ, vì vậy tôi phải xử lý chị ấy.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mộc Hàm thiếu chút nữa đã hỏi thần tiên tỷ tỷ là ai, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được. Nàng cũng biết chút thông tin về thần tiên tỷ tỷ, biết rõ thần tiên tỷ tỷ là vợ cả của Hạ Thiên, vì có sự tồn tại của thần tiên tỷ tỷ mà Kiều Tiểu Kiều cũng chỉ là vợ bé mà thôi.
Mộc Hàm đúng là không hỏi Tống Ngọc Mị kia có thù oán gì với thần tiên tỷ tỷ, nếu chồng muốn tìm Tống Ngọc Mị kia gây phiền toái, nàng chỉ cần giúp hắn là được, không cần hỏi quá nhiều, dù sao thì nàng sẽ giúp hắn.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không vội, người phụ nữ kia rất lợi hại, tôi bây giờ còn chưa đánh lại chị ấy, đợi đến khi tôi nghĩ ra biện pháp thì xử lý cũng không muộn.
- Cái gì?
Mộc Hàm lắp bắp kinh hoàng:
- Chồng, cậu nói là, Tống Ngọc Mị kia còn lợi hại hơn cậu sao?
- Cũng không phải lợi hại hơn tôi, chỉ là đánh nhau lợi hại hơn mà thôi, những phương diện khác thì tôi mạnh hơn.
Hạ Thiên không chịu thừa nhận mình thua kém Tống Ngọc Mị, tất nhiên điều này cũng chẳng phải là hắn mạnh miệng, ít nhất thì ở phương diện y thuật thì Tống Ngọc Mị cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa trước đó hai người giao thủ thì cũng xem như hắn chiếm thế thượng phong.
Tuy Hạ Thiên nói rất hời hợt nhưng Mộc Hàm lại kinh hoàng, có người võ công còn cao hơn cả Hạ Thiên? Điều này đúng là khó tưởng.
- Vợ, chị nói Tống Ngọc Mị này và Tống Ngọc Mị kia có quen biết nhau không?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi:
- Người phụ nữ kia cả ngày đều cảm thấy mình rất giỏi, đáng lý ra sẽ khong nên giả mạo tên người khác mới đúng, thật sự có chút kỳ quái.
- Theo lý mà nói, Tống Ngọc Mị tôi biết này cũng sẽ không chịu giả mạo tên của người khác.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?
- Vợ biết Tống Ngọc Mị này ở đâu không?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Chúng ta có thể đi hỏi chị ta, xem chị ta có quan hệ gì với Tống Ngọc Mị kia không?
- Tuy tôi không biết chị ấy ở đâu, nhưng tìm cũng không quá khó.
Mộc Hàm nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu thật sự muốn tìm chị ấy sao? Chị ấy rất khó nói chuyện.
- À, không sao.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Vậy thì được, tôi sẽ tìm người hỏi hành tung của Tống Ngọc Mị.
Mộc Hàm cầm lấy điện thoại, sau đó nàng gọi điện, bây giờ nàng đã tìm được hạ thiên, tất nhiên nàng sẽ không cần cố gắng che giấu hành tung.
Mộc Hàm cúp điện thoại rồi nói với Hạ Thiên:
- Chồng, tôi đã nhờ người thăm dò, nếu có tin của Tống Ngọc Mị thì sẽ được báo ngay.
- Vợ, mặc kệ Tống Ngọc Mị kia, chúng ta mau ăn cơm.
Hạ Thiên lúc này lại nói:
- Nếu không tối chị lại chẳng còn sức.
Gương mặt Mộc Hàm chợt đỏ ửng, ông chồng này hình như còn chưa đã thèm, mới đây đã chuyển dời nội dung câu chuyện rồi.
Mộc Hàm được Hạ Thiên nhắc nhở mới phát hiện mình nên đi ăn cơm, tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, vừa rồi còn bị chồng ăn thêm một lần. Nếu bây giờ nàng không ăn gì thì đúng là chẳng còn chút sức lực nào.
Hai người ăn xong bữa cơm đã đến ba giờ chiều, khi đi ra nhà hàng thì Mộc Hàm tự nhiên ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên, nàng nũng nịu:
- Chồng, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi đến tòa nhà Vọng Kinh, tôi trả tiền cho người ta.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn còn thiếu Ninh Khiết năm ngàn, bây giờ hắn sẽ đến trả lại cho nàng. Đối với hắn thì mình tìm được vợ cũng có công rất lớn của Ninh Khiết.
Mộc Hàm cũng không nói nhiều, nàng vẫy tay muốn đón một chiếc taxi.
- Két!
Một tiếng thắng gấp vang lên, một chiếc xe con dừng lại bên cạnh Mộc Hàm, đây không phải là xe taxi.
Chiếc xe mở cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống, nàng đeo giày cao gót, túi xách hàng hiệu, rất có hương vị của người phụ nữ trưởng thành. Nhưng khi nàng mở miệng thì giọng nói làm người ta không thoải mái:
- Ơ, đây không phải là Mộc Hàm sao? Sao bây giờ lại mặc trang phục tiếp viên hàng không?
Mộc Hàm khẽ chau mày, nhưng nàng cũng không quan tâm đến người phụ nữ trẻ mà tiếp tục vẫy chiếc taxi cách đó không xa.
Đáng tiếc là người phụ nữ kia không có ý nghĩ buông tha cha Mộc Hàm, nàng dùng giọng kỳ dị nói:
- Thế nào? Ngay cả xe cũng không mua nổi sao? Này Mộc Hàm, với bộ dáng và gương mặt của cô, còn có bộ đồng phục này nữa, chỉ cần cô tùy tiện đi "lang" một buổi tối sẽ có ít nhất là vài chục ngàn, sao bây giờ cô lại nghèo vậy?
- Lâm Chỉ Vân, nếu cô không học được cách nói chuyện thì câm mồm lại, nếu không tôi sẽ cho cô sau này trở thành người câm.
Gương mặt Mộc Hàm chợt trở nên phát lạnh, giọng nói lạnh như băng, nàng căn bản không muốn quan tâm đến đối phương, nhưng lời nói của đối phương quá khó nghe.
- Ơ, muốn đánh người sao?
Người phụ nữ được gọi là Lâm Chỉ Vân cũng không yếu thế:
- Mộc Hàm, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Loại người như cô chỉ đi bán hoa... ....
- Bốp!
Một cái tát trong trẻo vang lên làm cho Lâm Chỉ Vân khó thể nói dứt lời.