Ninh Khiết không đợi Cam Mẫn nói lời nào, nàng mở cửa phòng khách và đi ra ngoài.
- Ninh Khiết, đợi chút... ....
Chị Mộng sốt ruột chạy đến, nàng định chạy theo nhưng nghĩ sao lại dừng lại, nàng tiếp tục điện thoại cho bảo vệ, nàng thấy thế nào cũng nên gọi bảo vệ đến, như vậy sẽ an toàn hơn.
Cam Mẫn vừa bấm điện thoại thì Ninh Khiết bên kia đã ra đến cửa, nàng mở cửa ra, lúc này bộ dạng của tên nhân viên kia giống như không thể bình tĩnh thêm, hắn lập tức đưa đến một thùng giấy.
- Mau ký nhận, tôi còn phải tiếp tục làm việc.
Tên nhân viên nhanh chóng đưa đến một cây bút.
Ninh Khiết nhận lấy thùng giấy, nàng cúi đầu ký tên, đúng lúc này tên nhân viên đã đưa tay vào trong ngực móc ra một khẩu súng, họng súng chĩa vào người Ninh Khiết. Rõ ràng Cam Mẫn nghi ngờ là không sai, đây không phải là một nhân viên chuyển phát nhanh, hắn là một sát thủ.
Nhưng Ninh Khiết cũng có nghi ngờ, tất nhiên nàng sớm có đề phòng, động tác của tên sát thủ thật ra chậm như sên trong mắt nàng. Khi hắn đưa tay vào trong ngực thì nàng đã phát hiện ra, mà khi tay hắn cầm được vào khẩu súng thì nàng đã chặt vào cổ tay tên này, tên sát thủ gào lên một tiếng, súng rơi xuống đất.
Vẻ mặt tên sát thủ chợt biến đổi, hắn không tiếp tục tấn công mà xoay người bỏ chạy, đúng lúc Ninh Khiết ném hộp đồ về phía tên sát thủ.
Tuy đó chỉ là một thùng giấy bao bọc vật bên trong, vật bên trong cũng rất nhẹ, nhưng hộp giấy được Ninh Khiết ném ra, cũng là một vũ khí hùng mạnh. Vì vậy mà lúc này hộp giấy đập len lưng tên sát thủ, hắn kêu lên thảm thiết rồi gục ngã.
Ninh Khiết đang chuẩn bị tiến lên thẩm vấn tên sát thủ thì sau lưng đã vang lên âm thanh của Cam Mẫn:
- Ninh Khiết, em không sao chứ? Tôi đã điện thoại cho bảo vệ, sẽ có người đến ngay, em mau quay lại.
- Cam Mẫn, em không sao.
Ninh Khiết tất nhiên không quay về nhà như vậy, nàng muốn biết ai phái tên sát thủ kia đến, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì một tiếng nổ ầm vang lên, thùng giấy cách đó không xa chợt phát nổ.
Vẻ mặt Ninh Khiết chợt biến đổi, nàng vội vàng lui ra phía sau, khi những con sóng lực tiến đến thì nàng đã kéo Cam Mẫn vào nhà. Vài phút sau nàng đi ra và phát hiện lực phá hoại của vụ nổ vượt xa sức tưởng tượng, không phải nó quá mạnh mà vụ nổ lại quá bình thường, cũng vì nguyên nhân này và khoảng cách hơi xa nên biệt thự không chút ảnh hưởng, mà tên sát thủ lại là bi kịch, hắn trực tiếp bị nổ chết.
Lúc này đám bảo vệ của khu biệt thự Hồ Hương Tuyết cũng chạy đến, Cam Mẫn từ bên trong đi ra, khi thấy Cam Mẫn và Ninh Khiết không sao thì đám bảo vệ cũng thở dài một hơi.
- Các anh làm gì vậy? Tên sát thủ này vào bằng cách nào?
Cam Mẫn thấy đám bảo vệ tiến vào thì bất mãn quát lớn.
- Bà Nhâm, chúng tôi đang... ....
Tên đội trưởng bảo vệ định giải thích thì sau lưng vang lên một âm thanh:
- Mở ra, mọi người đứng ra, hiện trường do chúng tôi tiếp nhận.
Đám bảo vệ nhìn lại thì phát hiện mở miệng là một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông này rất khôi ngô, bộ dạng tương đối khá, khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua có chút quen mắt. Sau đó bọn họ nhanh chóng nhận ra, đây không phải là Thần Thám Tử Lý Tư sao?
Lý Tư được xưng tụng là cảnh sát ngôi sao của Cảng Thành, những năm qua có nhiều thành phố có cảnh sát tiêu biểu, thậm chí còn đưa ra vài cảnh sát xinh đẹp để làm mặt mũi của mình, nhưng Cảng Thành lại đưa ra một hình tượng nam cảnh sát, cũng chính là Lý Tư.
Lý Tư có bộ dạng khá tốt, tên cũng dễ làm cho người ta nhớ kỹ, có thể nói chỉ cần biết Tần Thủy Hoàng thì sẽ biết đến Lý Tư, nhưng Lý Tư này không phải là Lý Tư kia, nhưng vì có một cái tên ngôi sao nên chẳng kém phần nổi tiếng. Hơn nữa Lý Tư thật sự là thần thám tử, phá được rất nhiều vụ án tưởng chừng không thể, có thể nói cũng vì vậy mà hắn nổi tiếng là thần thám tử Lý Tư ở Cảng Thành.
Ngôi sao cảnh sát chỉ là ngôi sao cảnh sát mà không phải thật sự là ngôi sao, vì vậy dân chúng cũng không quá quan tâm đến Lý Tư, nhưng đám bảo vệ lại là ngoại lệ, vì bọn họ thỉnh thoảng phải liên hệ với cảnh sát, cũng chú ý cảnh sát, vì thế mà cơ bản đều biết đến người này. Lúc này trong lòng mỗi tên bảo vệ đều thầm nghĩ:
"Vị thần thám tử này cũng quát thần kỳ rồi!"
Đúng là quá thần kỳ, vụ nổ vừa mới phát sinh thì người này đã đến, đồng thời lại mang theo vài tên thủ hạ ở phía sau, thậm chí còn mang cản nhân viên pháp viện và giám định đến. Điều này rõ ràng không phải chỉ là ngẫu nhiên mà sớm có chuẩn bị, chẳng lẽ người này đã sớm dự đoán được nơi này có vụ án sao?
- Chúng tôi liên tục truy tìm tung tích tên sát thủ này, đáng tiếc là chúng tôi đến muộn một bước.
Lý Tư nói một câu xem như lời giải thích, tất nhiên lời giải thích này rất gượng ép, dù hắn thật sự truy tung sát thủ thì cũng không nên mang theo nhân viên pháp y đến đây.
Lúc này Lý Tư đã đi về phía Ninh Khiết và Cam Mẫn, hắn nhìn hai nàng, sau đó dừng lại vài giây trên mặt Ninh Khiết, cuối cùng hắn thu hồi ánh mắt nói:
- Các cô ai là chủ nhân của căn biệt thự này? Tôi là đội trưởng Lý Tư đội cảnh sát hình sự đặc biệt của thành phố Cảng Thành, bây giờ tôi phụ trách vụ nổ này.
- Là tôi.
Ninh Khiết nhàn nhạt trả lời.
- Được rồi, nhân viên giám định của chúng tôi muốn xem xét hiện trường, kính xin phối hợp.
Lý Tư nói rất khách khí nhưng động tác lại không khách khí, hắn không đợi Ninh Khiết cho ra câu trả lời mà vung tay lên:
- Các người đi vào, cẩn thận một chút, nhất định phải tìm cho ra dấu vết của vụ nổ.
Hai tên nhân viên xách theo cả thùng giám định chạy vào, muốn đi vào cửa nhưng lại bị Ninh Khiết cản lại.
- Các người đi lộn chỗ rồi.
Ninh Khiết lạnh lùng nói:
- Chỗ đó mới là hiện trường, các người muốn thăm dò thì vào đó mà thăm dò.
Hai tên giám định chợt ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Lý Tư.
Lý Tư cũng có hơi sững sờ, sau đó có chút mất vui:
- Tiểu thư, xin cô phối hợp, chúng tôi chỉ phá án theo quy củ.
- Cảnh sát Lý, tuy tôi không được học pháp luật nhưng cũng chẳng phải người không có kiến thức pháp luật, vụ nổ cách cửa nhà tôi mười mét, chỗ này có tính là hiện trường hay không?
- Nhưng sát thủ đến giết cô, chúng tôi tất nhiên phải điều tra... ....
Lý Tư phản bác nói.
Ninh Khiết cắt đứt lời Lý Tư
- Cảnh sát Lý, sao anh biết sát thủ đến giêt tôi?
Lý Tư thật sự ngây người, sau đó hắn nói ngay:
- Điều này còn phải nói sao? Dựa theo phán đoán thông thường thì chỉ có thể là hắn đến giết cô, chẳng lẽ hắn đến đây tự sát?
- Phải không?
Ninh Khiết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tư
- Sao tôi thấy cảnh sát Lý có vẻ hiểu khá rõ tên sát thủ này vây nhỉ?
Ninh Khiết không phải là kẻ ngu, tất nhiên thấy Lý Tư đến quá trùng hợp, nàng cũng thấy Lý Tư không kiểm tra sát thủ mà trực tiếp cho nhân viên giám định tiến vào nhà, vì vậy mới làm nàng ngi ngờ. Lý Tư này có phải đến vì Hạ Thiên hay không? Vụ nổi xảy ra và cảnh sát lập tức xuất hiện, giống như một kế hoạch liên hoàn.
- Cô nói gì?
Lý Tư lập tức nổi giận:
- Tôi đến tra án, cô tốt nhất nên phối hợp, không nên ảnh hưởng công vụ.
- Nếu tôi không phối hợp thì sao?
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng:
- Cảnh sát Lý, cảnh sát các người phá án xằng bậy như vậy sao?
Ninh Khiết không đợi Lý Tư mở miệng mà nói ngay:
- Hừ, tôi cũng không muốn nói nhảm với các người, bây giờ tôi muốn vào nhà nghỉ ngơi, các người muốn phá án thì cứ tự nhiên nhưng đừng làm phiền tôi, nếu không đừng trách vì sao tôi không khách khí.
Ninh Khiết nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi, sau đó nàng thuận tay đóng cửa chính. Nhưng đúng lúc này có một âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng:
- Vợ, chờ một chút rồi đóng cửa.
Ninh Khiết vốn tâm tình không được tốt, bây giờ nghe thấy âm thanh này thì chợt vui vẻ, nàng vội xoay người, sau đó nàng thấy Hạ Thiên chạy đến trước mặt mình.
- Chồng, cậu đã quay lại.
Ninh Khiết nói mà khó nén được vui sướng, khi thấy Hạ Thiên bình yên vô sự thì nàng cũng đã hoàn toàn yên lòng.
- Chỗ này có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên nhìn đám người đông đúc mà không khỏi buồn bực, hắn mở miệng nói.
- Cậu là chủ nhân nhà này sao? Tôi là đội trưởng Lý Tư đội hình sự thành phố... ....
Lý Tư thấy Hạ Thiên thì mở miệng nói.
- Câm mồm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lý Tư:
- Đừng quấy rầy tôi và vợ nói chuyện.
Hạ Thiên không đợi Lý Tư đáp lời mà hỏi Ninh Khiết một câu:
- Vợ, thằng ngu kia là ai?
- Chồng, chúng ta vào nhà trước, chút nữa sẽ nói cho cậu biết.
Ninh Khiết kéo Hạ Thiên vào cửa, sau đó nàng chuẩn bị đóng cửa chính, lại nói một câu với Cam Mẫn ở bên ngoài nhà:
- Cam Mẫn, chị cũng vào trong nhà luôn đi.
Cam Mẫn khẽ gật đầu, sau đó nàng cùng Hạ Thiên và Ninh Khiết vào trong biệt thự, đám cảnh sát lại bị cửa sắt chặn bên ngoài.
Ninh Khiết vào phòng khách và tranh thủ thời gian giới thiệu Cam Mẫn, sau đó nàng nói những gì vừa xảy ra cho Hạ Thiên biết. Còn chuyện về Lý Tư thì nàng không hiểu rõ cho lắm, nhưng Cam Mẫn lại hiểu khá rõ, vì vậy sau mười phút thì Hạ Thiên đã hiểu rõ tình huống.
Đúng lúc này điện thoại của Cam Mẫn vang lên, nàng nhận điện thoại, sau đó nàng dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn Ninh Khiết và Hạ Thiên
- Ninh Khiết, Tống thần y, xấu hổ quá, chồng tôi vừa về nhà, anh ấy gọi điện thoại, tôi phải về trước.
- Không có gì, chị cứ về trước, có rảnh thì sang chơi.
Ninh Khiết gật đầu, thật ra bây giờ nàng cũng hy vọng Cam Mẫn bỏ đi, nàng có chuyện muốn hỏi Hạ Thiên.
Cam Mẫn nhanh chóng cáo từ bỏ đi, Ninh Khiết cũng lập tức đặt câu hỏi:
- Chồng, tối qua có chuyện gì xảy ra? Cậu thấy vị tiểu thư gì kia chưa? Cô ta là ai? Sao lại biết thân phận của cậu?
Hạ Thiên đang định mở miệng thì đột nhiên nhìn về phía cửa, Ninh Khiết cũng cảm thấy điều gì đó, nàng cũng nhìn ra, sau đó hai người phát hiện một nhóm cảnh sát phóng đến, dẫn đầu là Lý Tư.