Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Mộc Hàm thì Kiều Tiểu Kiều chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nàng nhìn bầu trời đen tối bên ngoài, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi ăn ý đứng bên cạnh, cả hai không nói gì, các nàng đã đi theo Kiều Tiểu Kiều từ khá lâu, biết rõ lúc này Kiều Tiểu Kiều đang suy xét vấn đề quan trọng.
Kiều Tiểu Kiều đứng lẳng lặng khoảng mười phút, sau đó nàng xoay người nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi, em đi tìm chị Mộng, Phượng Nhi thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị đi.
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Hai người đều không hỏi nguyên nhân mà lập tức hành động.
Hai người nhanh chóng ra khỏi cửa, một lát sau Kiều Hoàng Nhi đưa Liễu Mộng đến, Liễu Mộng vẫn còn đang ở trong khách sạn, bộ dạng có vẻ rầu rĩ không vui.
- Tiểu Kiều, em tìm chị có chuyện gì?
Liễu Mộng không vui hỏi:
- Tiểu bại hoại giống như không thấy, tối qua đến giờ vẫn chưa đến tìm chị.
- Chị Mộng, chồng có chút chuyện phải rời khỏi đây trước, em sẽ đưa chị đi cùng.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Đi đến đó chúng ta có thể tìm thấy chồng.
- Phải không?
Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Tiểu bại hoại lén chị chạy ra ngoài chơi có phải không? Lại không đưa chị đi cùng, lần sau gặp mặt nhất định phải đánh cho một trận.
- Chị Mộng, chúng ta chuẩn bị đi thôi.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Được rồi.
Liễu Mộng khẽ gật đầu, thật ra nàng tương đối nghe lời Kiều Tiểu Kiều, nguyên nhân tương đối đơn giản, những lúc nàng muốn chơi thứ gì thì Kiều Tiểu Kiều thường hay giúp đỡ, ví dụ như xe tăng chính là thứ mà Kiều Tiểu Kiều lấy được.
- Kiều tiểu thư, đã chuẩn bị xong.
Kiều Phượng Nhi lúc này cũng đi vào phòng.
- Được, chúng ta đi.
Kiều Tiểu Kiều rời khỏi phòng, sau đó nàng nói một câu:
- Hoàng Nhi, các em chú ý, xem có ai theo dõi không?
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Kiều Hoàng Nhi và Kiều Phượng Nhi lên tiếng.
Liễu Mộng lúc này lại hiếu kỳ hỏi một câu:
- Tiểu Kiều, sao lại có người theo dõi chúng ta?
- Chị Mộng, vì chị xinh đẹp quá!
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói, Liễu Mộng là người không có tâm cơ, tuy võ công cao nhưng vẫn làm cho Kiều Tiểu Kiều rất lo lắng, tạm thời cũng không nói rõ vấn đề cho Liễu Mộng.
- Đúng vậy, đúng là thế.
Liễu Mộng lập tức bỏ ra đã hiểu.
Bốn người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi khách sạn Đông Thăng, Kiều Hoàng Nhi lái xe, Kiều Phượng Nhi ngồi ghế bên cạnh tài xế, bắt đầu quan sát tình huống ở phía sau, còn Kiều Tiểu Kiều và Liễu Mộng thì ngồi ở hàng ghế sau.
- Hoàng Nhi, trước tiên lái xe một vòng thị trấn, mua chút đặc sản Mộc Dương.
Kiều Tiểu Kiều lại phân phó một câu.
Kiều Hoàng Nhi làm theo lời Kiều Tiểu Kiều, nàng biết Kiều Tiểu Kiều chẳng phải muốn mua đặc sản gì cả, thực tế huyện Mộc Dương này cũng chẳng có đặc sản gì, sở dĩ làm như vậy chỉ muốn xác nhận xem có ai theo dõi không mà thôi.
Xe chạy rất chậm, thỉnh thoảng còn dừng lại mu vài món ở những cửa hàng ven đường, cứ như vậy mà đi một vòng thị trấn trong thời gian hơn mười phút, mà Kiều Phượng Nhi cũng phát hiện tình huống không đúng.
- Kiều tiểu thư, có hai chiếc xe luôn đi theo chúng ta.
Kiều Phượng Nhi khẽ nói.
- Còn có hai người đi theo chúng ta.
Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Hai người kia không đi xe nhưng tốc độ rất nhanh, nhưng còn chưa nhanh bằng chị.
- Chị Mộng, chị thật sự thấy hai người đi theo chúng ta sao?
Kiều Tiểu Kiều vội vàng hỏi.
- Tất nhiên là thấy.
Liễu Mộng nhanh chóng nói:
- Tiểu Kiều, có chút kỳ quái, hai người kia nhất định có võ công khá cao, rất lợi hại, nhưng khẳng định không đánh lại chị, hay chị đánh bọn họ một trận nhé?
- Đừng, chị Mộng, không cần quan tâm đến những thứ này.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó lập tức phân phó:
- Hoàng Nhi, không cần mua thêm đặc sản, chúng ta trực tiếp quay về thành phố Giang Hải.
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Kiều Hoàng Nhi lên tiếng, sau đó nàng nhanh chóng lái xe rời khỏi huyện Mộc Dương.
- Tiểu Kiều, không phải em muốn đưa chị đến một chỗ nào đó sao?
Liễu Mộng có chút kỳ quái:
- Sao bây giờ phải trực tiếp quay về thành phố Giang Hải.
- Chị Mộng, chỗ kia không đi xe được, chúng ta nên về Giang Hải, sau đó bắt máy bay đi, chị còn chưa đi máy bay, có phải không?
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
- Đúng vậy, chị còn chưa được ngồi máy bay.
Liễu Mộng la lên có chút hưng phấn:
- Được rồi, chúng ta bắt máy bay đi.
- Chị Mộng, trước tiên chị cứ ngủ đi, tỉnh ngủ chúng ta sẽ về đến thành phố Giang Hải, em sẽ điện thoại sắp xếp chuyến bay.
Kiều Tiểu Kiều nói với Liễu Mộng.
- À, vậy thì được, chị ngủ đây.
Liễu Mộng ngáp một cái:
- Tối qua tiểu bại hoại không đến tìm chị, làm hại chị không ngủ, mãi đến bây giờ mới có chút buồn ngủ.
Liễu Mộng nói ngủ là ngủ, dù trong xe thì nàng cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng cầm điện thoại bấm một dãy số.
- Đại ca, là em, Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều điện thoại cho Kiều Đông Hải:
- Em biết rõ anh và Ngô An Phong có một hiệp nghị, lại chuẩn bị để chị Mộng làm nhân vật chính, em muốn anh nhanh chóng tuyên truyền, nói rằng tổ làm phim đã bắt đầu công tác chuẩn bị, sắp tiến vào Thanh Phong Sơn. Nhớ rõ cần phải ghi chú rõ ràng, nữ nhân vật chính sẽ được đãi ngộ cực kỳ xa hoa, sẽ được dùng trực thăng đưa đón đến tổ làm phim.
- Tiểu Kiều, chúng ta còn chưa chuẩn bị những thứ này...
Kiều Đông Hải có chút buồn bực.
- Đại ca, thứ này anh không cần phải xen vào, anh chỉ cần tuyên truyền như vậy là được.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không cho thương lượng nói.
- Được rồi, anh sẽ làm ngay, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị.
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ.
- Không, đại ca, em muốn sáng mai sẽ được chứng kiến tin tức này.
Kiều Tiểu Kiều tiếp tục nói.
Kiều Đông Hải trầm mặc, sau đó hắn đồng ý:
- Được, bây giờ anh sẽ chuẩn bị.
- Cám ơn đại ca.
Kiều Tiểu Kiều nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Kiều Đông Hải ở đầu dây bên kia còn có chút buồn bực, em gái mình đang làm gì vậy?
Kiều Tiểu Kiều lại bấm một số máy khác:
- Chị Thanh, em là Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều điện thoại cho Vân Thanh.
- Tiểu Kiều sao?
Vân Thanh nhận được điện thoại của Kiều Tiểu Kiều mà cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thật ra Vân Thanh vẫn luôn cảm thấy mình là vợ bé, mà Kiều Tiểu Kiều là vợ lớn, vì vậy mỗi lúc nói chuyện với Kiều Tiểu Kiều đều rất mất tự nhiên.
- Chị Thanh, chị có một công ty xây dựng có mười mấy công nhân, có phải không?
Kiều Tiểu Kiều trực tiếp hỏi.
- Đúng vậy, nhưng thật ra công ty đó là của chồng...
Vân Thanh giải thích, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ Kiều Tiểu Kiều truy vấn đến chuyện tiền nong rồi sao?
Nhưng Vân Thanh còn chưa nói dứt lời thì Kiều Tiểu Kiều đã cắt ngang:
- Chị Thanh, dù là của chị hay của chồng đều được, em không phải nói về chuyện tiền, em muốn chị hỗ trợ một chuyện.
- Chuyện gì?
Vân Thanh ngẩn người, sau đó hỏi.
- Em cần đám công nhân của chị, sáng mai phải tiến vào Thanh Phong thôn chọn một địa điểm xây một bãi đáp cho máy bay trực thăng, không cần chuyên nghiệp, chỉ cần tạo nên sân bãi cho trực thăng lên xuống là được.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói:
- Cụ thể thế nào em sẽ đưa tư liệu cho chị, mà muốn xây dựng sân bay phải đưa cho Thanh Phong thôn một ít tiền, chị không cần sợ dùng tiền, không cần quan tâm bọn họ muốn bao nhiêu. Mà đám công nhân kia cũng vậy, dù bọn họ muốn tiền lương gấp mười lần cũng được, tóm lại dùng tốc độ nhanh nhất xây nên một bãi đáp trực thăng.
- Bãi đáp trực thăng?
Vân Thanh có chút mơ hồ:
- Tiểu Kiều, điều này...Thứ này dùng làm gì?
- Chị Thanh, bây giờ em không thể giải thích nhiều lời, chị chỉ cần biết rõ, tất cả đều là vì chồng.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Chuyện này rất quan trọng, giao cho người khác em cũng lo lắng, vì vậy chỉ có thể kính nhờ chị.
- Chồng...Chồng làm sao?
Vân Thanh có chút kinh hoảng.
- Chị Thanh, chị đừng lo, chồng không có việc gì.
Kiều Tiểu Kiều an ủi Vân Thanh một câu:
- Chị chỉ cần nhanh chóng xây dựng bãi đáp là được.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.
Vân Thanh vội vàng nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở ra một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Sau đó nàng gọi một cuộc điện thoại thứ ba, cuộc điện thoại này gọi đến cho Tiền Đa Đa.
- Tiền tiên sinh, tôi là Kiều Tiểu Kiều.
Giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều có chút khách khí:
- Xấu hổ vì quấy rầy anh vào lúc này, nhưng tôi có việc gấp cần hỏi.
- Kiều tiểu thư cứ khách khí, có gì phân phó xin cứ nói:
Tiền Đa Đa càng khách khí hơn, tất nhiên không phải hắn khách khí với Kiều Tiểu Kiều, chẳng qua chỉ vì nàng là phụ nữ của Hạ Thiên.
- Tiền tiên sinh, tôi nhớ chồng đã đặt anh một chiếc trực thăng, tôi muốn hỏi trực thăng đã đến chưa?
Kiều Tiểu Kiều mở miệng hỏi.
- Kiều tiểu thư, trực thăng đã đến, bây giờ đang ở trên đảo, nếu cô muốn thì có thể dùng bất cứ lúc nào, nhưng tạm thời không có người điều khiển.
Tiền Đa Đa nhanh chóng trả lời.
- Tiền tiên sinh, gần đây tôi muốn dùng trực thăng, đến khi đó tôi sẽ liên lạc với anh, anh chỉ cần đặt trực thăng trên đảo là được. Mặt khác tôi còn một sự kiện cần làm phiền anh, anh có thể giúp tôi tìm được một người điều khiển trực thăng hay không? Cần một người có kinh nghiệm đầy đủ, tốt nhất là có kinh nghiệm lái trực thăng vùng núi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ trầm ngâm nói.
- Không có vấn đề.
Tiền Đa Đa đáp ứng không chút do dự:
- Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra một người phù hợp, nếu tìm được sẽ báo ngay cho Kiều tiểu thư.
- Vậy làm phiền Tiền tiên sinh.
Kiều Tiểu Kiều nói khách sáo vài câu với Tiền Đa Đa, sau đó cuối cùng nàng cũng cúp điện thoại rồi thở dài một hơi.
Kiều Tiểu Kiều không tiếp tục gọi điện thoại, nàng chỉ thầm nói:
- Thật xin lỗi, chồng, lúc này em không thể nghe lời anh, em biết anh lo cho chị Nguyệt, nhưng em không thể nhìn anh gặp chuyện không may, hơn nữa nếu chị Nguyệt biết anh gặp chuyện không may, mà em không báo, chị ấy sẽ trách em.
Kiều Tiểu Kiều biết rất rõ, bây giờ người duy nhất có thể giúp được Hạ Thiên chính là Nguyệt Thanh Nhã trên Thanh Phong Sơn, vì vậy cuối cùng nàng đưa ra quyết định này, nàng phải đi lên Thanh Phong Sơn, phải xin sự trợ giúp từ Nguyệt Thanh Nhã.