- Chị, anh rể, tối nay anh chị đến nhà em dùng cơm nhé?
Trên đường quay về, Điền Hiểu Nhã chủ động mời chào.
Nếu so sánh về tuổi tác thì thật ra Điền Hiểu Nhã còn lớn hơn Tôn Hinh Hinh vài tháng, so với Hạ Thiên thì còn lớn hơn, nhưng nàng mở miệng gọi chị và anh rể rất thuận tiện. Chỉ cần xét theo điểm này thì Điền Hiểu Nhã cũng là người thông minh.
Tuy bây giờ nàng cũng là một người có vài triệu trong tay, Tôn Thiên Vũ là một sinh viên nghèo, nhưng nàng cũng không có ý muốn rời khỏi Tôn Thiên Vũ. Không phải nàng không thích tiền, nàng yêu Tôn Thiên Vũ, nhưng nếu xét theo phương diện khác thì nàng biết, một khi mình rời khỏi Tôn Thiên Vũ, nàng sẽ chẳng còn gì liên hệ với Hạ Thiên. Sau này nếu nàng có chuyện gì thì Hạ Thiên sẽ chẳng thèm ra tay giúp đỡ, đến lúc đó sợ rằng nàng sẽ rơi vào trong tay Mã Hùng Binh.
- Đúng vậy, chị, anh rể, hai người về nhà em dùng cơm nhé? Tài nghệ nấu nướng của Tiểu Nhã rất tốt.
Tôn Thiên Vũ cũng mở miệng, bây giờ hắn cũng hy vọng kéo gần quan hệ với Hạ Thiên.
Đáng tiếc là Hạ Thiên đang muốn dùng cơm với cảnh sát tỷ tỷ, tất nhiên hắn sẽ không có tâm tình dùng cơm với Tôn Thiên Vũ, hắn lắc đầu:
- Anh không đi, trước tiên đưa anh về cục công an thành phố là được.
- Tiểu Vũ, trước tiên đưa Hạ Thiên đến cục công an thành phố, tối nay chị sẽ ăn cơm cùng em.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói, trong lòng có chút thất lạc, nàng biết rõ Hạ Thiên đến cục công an để tìm Lãnh Băng Băng, nhưng nàng cũng không ngờ mình chẳng ghen ghét mà còn lo lắng.
Tôn Hinh Hinh nghĩ đến dáng người lồi lõm mê người của Lãnh Băng Băng mà lo lắng, nếu một khi Hạ Thiên có được Lãnh Băng Băng, như vậy hắn còn thích nàng nữa không?
"Tôn Hinh Hinh ơi là Tôn Hinh Hinh, khi nào mày trở nên lo lắng hoang đường thế này rồi?"
Tôn Hinh Hinh thầm khinh bỉ chính mình, ngày nào đó nàng còn khinh bỉ những người làm vợ bé cho kẻ khác, nhưng bây giờ nàng lai lo lắng người ta không lấy nàng làm vợ bé, chẳng lẽ nàng sa ngã như vậy rồi sao?
Nửa giờ sau chiếc Audi A6 của Điền Hiểu Nhã dừng ngoài cửa cục công an Giang Hải, khi thấy Hạ Thiên thản nhiên đi vào thì Tôn Thiên Vũ nhịn không được phải hỏi một câu:
- Chị, anh rể vào cục công an làm gì thế?
- Cậu ấy đi tìm bạn.
Tôn Hinh Hinh không muốn nói ra chuyện của Lãnh Băng Băng.
- Anh rể còn có bạn ở cục công an sao?
Tôn Thiên Vũ dùng giọng tò mò hỏi.
Tôn Hinh Hinh thuận miệng trả lời:
- Cậu ấy có quan hệ rất tốt với cục trưởng cục công an.
- Sao?
Tôn Thiên Vũ chợt ngẩn ngơ:
- Chị, chị nói thật sao? Anh rể thật sự có quan hệ tốt với cục trưởng cục công an à?
- Tất nhiên là thật, cậu ấy có ơn lớn với cục trưởng Hoàng.
Tôn Hinh Hinh rất vững tin về vấn đề này, nàng tận mắt thấy Hoàng Hải Đào đưa cho Hạ Thiên một triệu, nàng cũng thấy con trai Hoàng An Bình của Hoàng Hải Đào coi Hạ Thiên như đại ca, còn gọi nàng là chị dâu.
- Anh rể đúng là lợi hại.
Tôn Thiên Vũ không khỏi cảm khái, đồng thời hắn cũng rất vui sướng:
- Chị, cuối cùng chị cũng tìm được một anh rể tốt, mạnh hơn rất nhiều so với Trương Đại Trụ.
- Chị, tên Trương Đại Trụ kia có đến gây phiền phức không?
Điền Hiểu Nhã xen vào một câu.
- Anh ta không dám đến nữa.
Tôn Hinh Hinh nói.
- Vậy thì quá tốt.
Điền Hiểu Nhã ra vẻ khẽ thở ra một hơi:
- Chị, thật ra Thiên Vũ vẫn cảm thấy rất có lỗi với chị, anh ấy nói, anh ấy cảm thấy mình...Mình đã hại chị, vì vậy những năm qua rất ít khi liên lạc, anh ấy cảm thấy không có mặt mũi gặp chị... ...
- Thiên Vũ, em đã sớm khuyên anh, chị chắc chắn sẽ không giận anh, anh lại không chịu liên lạc với chị, như vậy làm chị đau lòng. Bây giờ chị đã sắp có chồng, anh cũng không nên tiếp tục đặt những chuyện đã qua vào trong lòng.
- Tiểu Vũ, Tiểu Nhã nói không sai, sao chị lại oán giận em?
Tôn Hinh Hinh dịu dàng nói:
- Em là em trai của chị, đừng nói những năm qua chị không bị tổn hại gì, dù chị thật sự gả cho Trương Đại Trụ thì cũng sẽ không giận em, chị chỉ biết oán giận Trương gai nhân lúc nhà cháy để hôi của mà thôi.
- Chị, chuyện bây giờ đã qua, chị cũng đừng trách Thiên Vũ, sau này Thiên Vũ sẽ thường xuyên đến thăm chị.
Điền Hiểu Nhã vội vàng nói.
Không thể không nói Điền Hiểu Nhã rất hiểu ý, ít nhất bây giờ cảm tình của Tôn Hinh Hinh với nàng đã tăng lên rất nhiều. Tuy Điền Hiểu Nhã có quá khứ không tốt, nhưng trên đời này ai có thể đảm bảo mình luôn trong sạch?
- Chị, khi nào chị rảnh cũng nên về nhà nhé.
Tôn Thiên Vũ chợt nói.
"Về nhà sao?"
Tôn Hinh Hinh lập tức cảm thấy mờ mịt, đã sáu năm rồi nàng chưa về nhà, nàng cũng không biết bây giờ cha mẹ thế nào. Không phải nàng không muốn về, nàng chẳng qua chỉ không dám về, bây giờ đã không còn Trương Đại Trụ gây rối, nàng có thể về nhà một chuyến.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ nói với anh rể, mọi người cùng về.
Điền Hiểu Nhã rất tán thành, nàng cũng chưa được gặp cha mẹ của Tôn Thiên Vũ, nếu nàng muốn cùng sống với Tôn Thiên Vũ thì không thể nào không gặp cha mẹ của đối phương.
- Để qua vài ngày nữa rồi nói.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng mở miệng, nàng có chút bất đắc dĩ. Nàng nhớ đến tình cảnh Hạ Thiên đang ở cục công an theo đuổi Lãnh Băng Băng xinh đẹp gợi cảm, trong lòng chợt sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Trụ sở đội cảnh sát hình sự số sáu, vài cảnh sát nhìn thấy Hạ Thiên vào cửa, ai cũng nở nụ cười mập mờ, người này lại đến đây theo đuổi người đẹp băng giá.
- Hạ Thiên, cậu lại đến tìm người đẹp băng giá sao?
Hoàng An Bình từ trong phòng thẩm vấn đi ra, khi hắn thấy Hạ Thiên thì lập tức mở miệng hỏi.
Hạ Thiên gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ đã đồng ý tối nay cùng tôi đi dùng cơm.
- Sao?
Hoàng An Bình há hốc mồm:
- Cậu nói thật sao?
Những cảnh sát khác cũng bu lại như kiến, kẻ nào cũng mở miệng hỏi dò Hạ Thiên.
- Này, có phải thật không đó? Người đẹp băng giá thật sự đồng ý đi ăn với cậu sao?
- Có lẽ là giả, trước nay người đẹp băng giá chưa từng đi dùng cơm với ai cả.
- Cũng khó nói, người đẹp băng giá cũng là phụ nữ, cô ấy cũng phải cần một người đàn ông.
- Nhưng như vậy cũng hơi nhanh, mới được vài ngày mà nắm được người đẹp băng giá rồi sao?
- Này, anh bạn, dạy tôi cách tán gái với, bản lĩnh tán gái của cậu quá lợi hại... ....
... ....
- Này, cho hỏi thắm, có đội trưởng Lãnh ở đây không?
Khi mọi người còn đang ồn ào thì ngoài cửa vang lên một giọng nói bất an.
Mọi người quay đầu nhìn, Hoàng An Bình có chút kinh ngạc:
- Ủa, đây không phải Tiểu Trần phòng hộ tịch sao? Nghe tôi nói này, người anh em, không phải cậu cũng muốn theo đuổi người đẹp băng giá đấy chứ?
- Hoàng ca, anh đừng nói đùa như vậy, nếu đội trưởng Lãnh nghe được thì chết em.
Tiểu Trần cực kỳ hoảng sợ nhưng ngay sau đó lại vui vẻ, hắn đi về phía Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, thì ra cậu cũng ở đây, vừa đúng lúc. Đây là chứng minh của cậu, tôi cũng không biết phải làm sao để giao cho cậu, đang định đến đưa cho đội trưởng Lãnh.
Tiểu Trần đưa cho Hạ Thiên một túi văn kiện, Hạ Thiên tiếp nhận, bên trong là giấy chứng minh, còn có cả sổ hộ khẩu. Điều này có ý nghĩa là bắt đầu từ bây giờ Hạ Thiên không còn là người chẳng có giấy tờ gì.
- Cám ơn anh.
Hạ Thiên lập tức nói lời cảm tạ.
- Không nên khách khí, giúp đội trưởng Lãnh làm việc là vinh hạnh của tôi.
Tiểu Trần vội vàng nói, hắn nhìn lướt qua mà không thấy Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn nói:
- Tôi còn có việc, tôi về trước nhé.
- Nhà số mười ba khu dân cư Cảnh Uyển, đường Đông Sơn, quận Đông, thành phố Giang Hải. Quái lạ, sao nghe quen tai vậy?
Hoàng An Bình nhìn địa chỉ trên giấy chứng minh mà lầm bầm, cuói cùng hắn quát lớn:
- À, Hạ Thiên, cậu và người đẹp băng giá đã đăng ký kết hôn rồi sao?
Một câu nói của Hoàng An Bình lập tức làm cho tất cả cảnh sát trong văn phòng phải ngây người, mà Hạ Thiên thì có chút buồn bực, hắn nào có đăng ký kết hôn với cảnh sát tỷ tỷ chứ?
- Này, đội trưởng Hoàng, sao anh lại nói như vậy?
Một cảnh sát tò mò hỏi.
- Đâ là địa chỉ của người đẹp băng giá.
Hoàng An Bình chỉ vào giấy chứng minh của Hạ Thiên:
- Nếu cậu ấy không đăng ký kết hôn với người đẹp băng giá thì sao địa chỉ lại trùng nhau.
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quen thuộc, thì ra đây là địa chỉ nhà người đẹp băng giá.
- Như vậy chẳng phải quá nhanh sao? Tôi thấy người đẹp băng giá đối với Hạ Thiên cũng không phải như vậy... ....
- Thì ra là thế, trách không được mỗi khi Hạ Thiên mở lời đùa giỡn thì người đẹp băng giá cũng không nói gì.
- Không thể tưởng tượng được, người đẹp băng giá không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chợt nổi tiếng, rõ ràng là ẩn hôn... ....
- Đúng vậy, là ẩn hôn... ....
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, thì ra địa chỉ trên giấy chứng minh là nhà của cảnh sát tỷ tỷ, điều này làm hắn rất hưng phấn, sau này hắn có thể trực tiếp đến nhà cảnh sát tỷ tỷ.
- Mọi người đang làm gì vậy, không cần làm việc nữa sao?
Giọng quát bất mãn của Lãnh Băng Băng chợt vang lên, mọi người bị dọa phải chạy nháo nhào, ai cũng tranh thủ chạy về vị trí của mình.
Tất nhiên người nào cũng lén nhìn Lãnh Băng Băng, vẻ mặt có chút quái dị.
- Sao lại là cậu?
Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì Lãnh Băng Băng có chút đau đầu, lưu manh chết tiệt này rõ ràng là âm hồn không tan.
Mọi người chợt cảm khái, không hổ danh là người đẹp băng giá, rất giỏi giả vờ. Rõ ràng hai bên đã đăng ký kết hôn, đã ở chung nhà mà vẫn còn giả vờ như thế, sợ người khác biết không bằng.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đồng ý đi ăn cơm tối với tôi mà.
- Tôi đồng ý đi ăn tối với cậu, nhưng không nói là hôm nay.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên suy nghĩ lại, Lãnh Băng Băng quả thật không nói như vậy, nhưng lúc này hắn cũng không dễ dàng bỏ qua, hắn phản bác:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng không phải không nói là tối nay.
- Tóm lại hôm nay tôi rất bận, không có thời gian đi ăn cơm với cậu.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng, nàng dù chết cũng không đi dùng cơm với tên lưu manh này.
- Không sao, tôi không ngại cùng ăn một tô mỳ với chị.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Lãnh Băng Băng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đột nhiên hiểu ra vì sao mà Hạ Thiên cưa được người đẹp băng giá, loại năng lực tùy cơ ứng biến và quất chặt không tha này đúng là quá khủng, bọn họ tự nhận không theo được.
Mà Lãnh Băng Băng chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, nàng đột nhiên rống lên với Hạ Thiên: