Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 449: Chương 449: Khẩu súng không thể nào tìm thấy được.






- Đây chính là kế hoạch của các người phải không?

Triệu Minh Phong nhìn lão Lý, tuy sắc mặt có chút trắng bệch nhưng thần sắc lại kèm theo sự miệt thị.

- Các người cho rằng giết tôi thì Thiên Tổ sẽ rơi vào tay Lý gia các người sao?

- Tổ trưởng Triệu, cậu nhầm rồi.

Lý Minh Quang cười nhạt nói tiếp.

- Lý gia chúng tôi trước giờ đều không muốn nhúng tay vào Thiên Tổ, điều chúng tôi muốn làm chỉ là bảo người rời khỏi Thiên Tổ mà thôi, nếu như cậu không đồng ý thì đành phải dùng cách này thôi.

- Không sai, Thiên Tổ vẫn sẽ nằm trong tay Triệu gia các người thôi, cậu có thể yên tâm rồi.

Lão Lý lạnh lùng nói.

Sắc mặt Triệu Minh Phong hơi biến đổi, nhưng ngay lập tức hắn đã hiểu rõ:

- Thì ra các người làm tất cả cũng chỉ là vì đối phó với Hạ Thiên, các người sợ tôi giúp hắn vì thế nên mới trừ khử tôi trước, tôi nói không sai chứ?

- Cậu nói rất đúng, đáng tiếc giờ đã không còn cách nào thay đổi vận mệnh của cậu được nữa.

Lão Lý cười lạnh lùng.

- Minh Phong, hy vọng kiếp sau đừng có sùng bái một người như vậy nữa, đó chẳng phải là chuyện tốt đâu.

- Thật sao?

Triệu Minh Phong nở nụ cười kỳ quái.

- Lão Lý, hay là tôi nên nói cho ông biết, thật ra sùng bái một người chưa chắc đã là chuyện không tốt!

Lời nói vừa dứt thì Triệu Minh Phong mệt mỏi nằm dưới đất đã không thể nào phản kích lại được đột nhiên cử động, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên nhưng không phải là công kích lại mà là tháo chạy ra khỏi cổng, xem ra chẳng có gì là giống người bị trọng thương cả.

Lý Minh Quang biến sắc, bắn người lại định đuổi theo nhưng đúng vào lúc này tiếng súng rất nhỏ vào lại tai hắn kèm theo mùi vị nguy hiểm, hắn vội vàng tránh người nấp đi, dưới sự soi sáng của ánh trăng Lý Minh Quang có thể nhìn thấy rõ Triệu Minh Phong ở nơi không xa cầm một khẩu súng trên tay, hắn vừa chạy vừa bắn lùi lại phía sau và mỗi viên đạn đều đã chặn được đường truy đuổi!

Đến lúc này Lý Minh Quang căn bản không thể nào truy đuổi theo được nữa, trên thực tế hắn lúc này chỉ việc tránh những viên đạn của Triệu Minh Phong cũng rất khó khăn, mọi người ai ai cũng biết, mạnh nhất của Triệu Minh Phong thực ra chính là kĩ năng bắn súng, nếu như hắn có súng trong tay thì cho dù hắn đã bị thương Lý Minh Quang cũng không hề nắm chắc phần đánh bại Triệu Minh Phong.

Và cứ như vậy qua một lúc Triệu Minh Phong đã mất hút trong tầm mắt của Lý Minh Quang.

- Hy vọng người bên ngoài có thể chặn hắn lại.

Sắc mặt Lý Minh Quang có chút khó coi, hắn không ngờ dưới tình huống này lại có thể để cho Triệu Minh Phong chạy thoát.

- Bên ngoài chỉnh là mấy bảo vệ bình thường, không thể nào có thể ngăn cản được Triệu Minh Phong.

Lão Lý lắc đầu.

- Có điều Triệu Minh Phong bị hai chúng ta đánh trọng thương chí ít cũng phải mất mấy tháng là không thể hoàn toàn hồi phục được, ông thấy tình hình này cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm được tổ trưởng Thiên Tổ, chúng ta cũng xem như thành công rồi.

- Ông nội, sao trên tay hắn có súng được?

Lý Minh Quang khẽ nhíu mày, Triệu Minh Phong chắc chắn không thể nào mang súng vào viên lâm này được.

Lão Lý khẽ nhíu mày, đây cũng là điểm lão thấy khó hiểu nhất, sự lợi hại nhất của Triệu Minh Phong chính là kỹ năng bắn súng, vì thế mà lão đã cố ý chọn một nơi như thế này, Triệu Minh Phong dựa theo lý mà nói thì không thể nào mang súng theo được, cho dù có mang theo cũng phải giao nộp cho bảo vệ bên ngoài viên lâm, một khi Triệu Minh Phong không có súng thì không là đối thủ của hai bọn họ, cũng chính vì thế mà lão mới nói Triệu Minh Phong chết dưới sự sùng bái mê muội Ám Hoàng.

Nghĩ đến đây đột nhiên Lão Lý chợt nảy ra suy nghĩ, nhất thời hình như đã hiểu được chút gì đó:

- Có tin đồn Ám Hoàng bất cứ lúc nào trên người hắn cũng có một khẩu súng mà người khác không tìm thấy được, nếu như tin đồn này đúng là thật thì cùng với sự sùng bái của Triệu Minh Phong đối với Ám Hoàng như vậy chắc chắn trên người hắn cũng sẽ có một khẩu súng kiểu này.

- Xem ra tin đồn này chắc là thật rồi.

Lý Minh Quang gật gật đầu nói.

- Minh Quang, giờ không phải là lúc đi quản mấy cái chuyện này, cháu nhanh chóng thông báo với Tôn Bác Văn bảo hắn lập tức ra tay.

Lão Lý trầm giọng nói.

- Vâng, ông nội.

Lý Minh Quang gật đầu sau đó rút di động ra gọi vào một số điện thoại.

Thành phố Giang Hải.

Trên nóc một tòa nhà vừa mới bị phong tỏa, một cô gái có thân hình mảnh khảnh duyên dáng đang đứng lặng im, cô gái mặc bộ đồ sát người màu đen, cho dù là buổi tối thì nàng vẫn đeo kính râm, hiện rõ có chút quỷ quái.

Cách ăn mặc quỷ quái như vậy lại khó nén được phong thái đặc biệt của người phụ nữ, đó chính là Mị Nhi, Mị Nhi ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, tựa hồ như đang nhớ người thân của mình ở phương xa.

Những người quen với Mị Nhi vốn không nhiều, nhưng những người quen biết Mị Nhi đều biết Mị Nhi có một điều cổ quái, bất luận nàng đến nơi nào đều không thích ở trong khách sạn, cũng không thích ở trong những kiểu đại loại như biệt thự, nàng chỉ ở một số nơi mà đối với người bình thường vốn không phải là nơi có thể ở được, ví dụ như trong gầm cầu, ví dụ như trong những tòa nhà bỏ hoang, cũng có thể là trong những công trình kiến trúc đang tu sửa, nàng giống như người sinh ra không phải để hưởng thụ, nàng thậm chí còn ngủ rất ngon lành trong đống rác, nhưng những nơi hoa lệ thoải mái ngược lại nàng chẳng thể nào ngủ ngon được.

Mị Nhi cũng không biết tại sao mình lại như vậy, có điều nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nàng đã quen với cuộc sống như vậy rồi, nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt cả, đứng từ góc độ nào đó mà nói thì nàng ở những nơi như vậy ngược lại càng an toàn hơn nhiều, cũng sẽ rất ít người có thể biết được hành tung của nàng hiện giờ.

Lẳng lặng đứng một hồi rồi Mị Nhi ngồi xuống, sau đó chậm rãi ngã lưng trên mặt đất, nhìn trăng tròn sáng ngời trên bầu trời qua lớp kính đen, một lát sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, kỳ thật nàng cũng không có thân nhân nhưng lại có một người giống như phụ thân của nàng vậy, đã nhặt nàng từ trong đống rác đem về sau đó bồi dưỡng thành đặc công đỉnh cấp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã kéo đến một đám mây đen từ từ nuốt trọn lấy vầng trăng sáng, chỉ trong chốc lát ánh trăng đã bị mây đen hoàn toàn che khuất, và mây đen trên bầu trời tựa hồ như càng lúc càng nhiều.

- Sắp mưa rồi.

Trong đầu Mị Nhi chợt lóe lên cái suy nghĩ này, có điều cô không có dự tính gì nữa cả, đợi lúc mưa thực sự rơi hạt xuống thì nàng đi cũng không muộn.

Bây giờ cũng không thể xem là muộn, còn chưa tới chín giờ tối mà, cho nên lúc này Mị Nhi cũng chẳng có cảm giác buồn ngủ gì cả, đối với cô mà nói lúc này càng giống như nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.

Một cơn gió mát thổi qua, Mị Nhi đột nhiên mở mắt ra, sau đó nàng nhảy bật dậy, nàng nghe thấy tiếng bước chân, tuy tiếng động rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi màng nhĩ của nàng, nàng càng nghe rõ được có khoảng mười người đang phi nhanh lên lầu.

Đây là một toà nhà lớn không có người thi công cũng không có người ở, lúc này lại là buổi đêm thì tuyệt đối không nên có người xuất hiện ở đây, vì thế Mị Nhi lập tức cảnh giác, thậm chí nàng còn có một dự cảm là những người này nhằm vào nàng.

Ước chừng khoảng mười mấy giây sau, Mị Nhi nhìn thấy đám người đó xông lên nóc tòa nhà, nhìn người đó rồi lại lướt mắt nhìn những người khác, dây thần kinh đang căng ra của Mị Nhi khẽ thả lỏng, sau đó hỏi có chút không vui:

- Sao lại là các người? Các người đến đây làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.