Hạ Thiên bây giờ rất nhàm chán, đồng thời hắn còn muốn tìm đủ biện pháp kéo dài thời gian, vì thế gặp sự kiện này thì không muốn lãng phí cơ hội. Khi thấy Dạ Ngọc Mị không có phản ứng, Hạ Thiên có phản ứng ngay, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dạ Ngọc Mị rồi chào hỏi tên đàn ông trong xe:
- Này, xe đi đến đâu vậy?
Trong xe cũng không phải chỉ có một người, tên đàn ông đeo nhẫn kim cương muốn tán Dạ Ngọc Mị không phải là lái xe, thật sự lái xe là một tên thanh niên hơn hai mươi, mặc quần jean áo sơ mi nhưng không đeo trang sức. Tên đàn ông có ý với Dạ Ngọc Mị không những đeo nhẫn trên tay, trên tai còn có hai hoa tai, cổ có dây chuyền vàng, nhìn thì biết là đối tượng tốt đẹp cho cướp đường.
Vì Hạ Thiên chạy đến mà Dạ Ngọc Mị dừng bước, xe Audi cũng dừng lại, tên đàn ông đeo dây chuyền vàng nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt mất kiên nhẫn:
- Chú lăn tăn cái gì vậy, phắn sang một bên, anh đang nói chuyện với người đẹp.
- Này, các người muốn mang chị ấy đi sao?
Hạ Thiên chỉ vào Dạ Ngọc Mị:
- Chị ấy là vợ tôi, các người muốn mang chị ấy đi, phải đưa cả tôi đi.
- Cô ấy là vợ chú em?
Tên thanh niên đeo dây chuyền vàng tỏ ra không tin:
- Bộ dạng chó má thế này mà có vợ đẹp thế sao?
Tên thanh niên không đợi Hạ Thiên trả lời mà quay sang nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Người đẹp, em có quan hệ gì với thằng này không?
- Không!
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng lên tiếng, tuy âm thanh nghe động lòng người nhưng thật sự làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
- Này, nếu các người có quan hệ thì đi xa như vậy sao?
Tên thanh niên đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa sau xe:
- Mỹ nữ, lên xe, anh đưa em đi vi vu.
Điều làm cho người ta thất vọng chính là Dạ Ngọc Mị vẫn đứng đó không nhúc nhích.
- Mỹ nữ, đừng lo, các anh không phải người xấu, các anh chỉ muốn làm việc tốt mà thôi.
Tên thanh niên đeo dây chuyền vàng cố gắng tỏ ra là người tốt làm việc tốt.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Đúng là ngu như heo, đã làm việc tốt thì nên mang anh theo cùng mới đúng.
- Tiểu tử, đừng chơi trò móc họng.
Tên thanh niên dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên.
- Chú có bệnh sao? Chú điên sao mà muốn bắt cóc vợ anh?
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Con bà nó, cô ấy đã nói không có quan hệ gì với mày.
Tên thanh niên dùng ánh mắt căm tức nhìn hạ thiên:
- Nếu mày còn lắm mồm, anh vả cho rơi răng.
- Thằng ngu, mày không thấy hai anh chị đây đang giận nhau sao?
Năng lực "chém gió" của Hạ Thiên tuyệt đối không thua kẻ nào:
- Các anh đây cãi nhau, nhưng chị ấy vẫn là vợ anh, đến tối anh chị ngủ chung lại kết hợp như thường. Chú có biết cái gì gọi là đầu giường đánh nhau cuối giường liên hợp sao? Nhìn mặt ngu thế kia là biết rồi.
- Con bà mày, muốn chết sao? Ngậm bớt mồm thối lại, đừng tưởng rằng ở đây bố không dám giết mày.
Tên thanh niên chợt tỏ ra hung tướng:
- Có tin ông tông chết mày không? Ông nói cho mày biết, cho dù đụng mày chết, bố cũng không ngồi tù, cùng lắm là đền vài chục ngàn, đến khi mày chết thì vợ mày sẽ là của ông.
- Anh đếch tin.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Có bản lĩnh thì cứ làm, nếu chú có thể đâm chết anh, anh tặng vợ anh cho chú luôn.
Hạ Thiên đang nhàm chán, hắn nói xong thì chạy ra đứng giữa đường:
- Này, đến đi, anh đứng đây, chú đến mà húc anh.
- Con bà mà.
Tên thanh niên thấy vậy thì nhảy dựng lên, hắn lập tức không chịu được mà hô lên:
- Tam Tử, lên, đâm chết thằng kia cho tao.
Tên Tam Tử có chút chần chừ:
- Long ca, điều này...Điều này thật sự không hay, chỗ này dù sao cũng là quốc lộ, sẽ có người thấy.
- Sợ con mẹ gì, nhanh lên, đâm chết hắn cho tao.
Tên thanh niên nhìn Tam Tử với vẻ mặt kiêu ngạo:
- Chẳng phải đâm chết một người sao? Không phải ông đây chưa từng làm, chẳng có vấn đề gì, tóm lại đâm chết nó đi, anh lo kết quả.
- Long ca, điều này...Vô tình đâm chết người là một chuyện, đây là cố ý đâm người, đó là mưu sát, sẽ bị phạt tử hình.
Tam Tử rất do dự, rõ ràng không muốn làm tội phạm giết người, nếu Long ca cho hắn đánh người, hắn sẽ không do dự, nhưng giết người thì cần phải suy xét.
- Này, nhanh lên, đến tông đi, không tông thì anh đi.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Tam Tử, chú đừng do dự nữa, chú yên tâm, anh nói không có vấn đề là không có vấn đề.
Long ca không nhịn được mà tiếp tục thúc giục.
Nhưng Tam Tử dù sao cũng không phải là Long ca, nếu hắn thật sự lái xe đụng chết người, như vậy nếu có chuyện xảy ra thì hắn sẽ là người phải phụ trách.
- Thật sự là lãng phí thời gian, Bánh Bao Lớn, chúng ta đi.
Hạ Thiên thấy đối phương không tông mình, hắn chợt cảm thấy mất mặt, vì thế mà lên tiếng với Dạ Ngọc Mị rồi bỏ đi.
Khi thấy Hạ Thiên đi thì Dạ Ngọc Mị cũng đi, khi thấy Dạ Ngọc Mị đi thì tên thanh niên chợt không nhịn được.
- Hừ, ông tự làm.
Long ca kéo Tam Tử xuống xe, sau đó nhấn ga chạy về phía Hạ Thiên. Người này rõ ràng có gan tông chết người, nếu không phải Dạ Ngọc Mị có sức quyến rũ quá lớn, sợ rằng hắn cũng nhiều lần làm những sự kiện như vậy.
Tốc độ xe nhanh chóng được gia tốc lên hơn một trăm kilomet một giờ, lúc này trong mắt Long ca chợt lóe lên cái nhìn hung ác, hắn nhanh chóng tông vào sau lưng Hạ Thiên.
- Ầm!
Người bị húc văng, Hạ Thiên bay xa vài chục mét, sau đó ngã xuống, không nhúc nhích.
Tam Tử chợt há hốc mồm, Long ca thật sự tông chết người?
Tam Tử nhìn bốn phía rồi khẽ thở ra, may mà lúc này không có ai qua đường, cũng không ai thấy.
Dạ Ngọc Mị cũng ngây người, tên khốn kia bị xe húc văng sao? Quá không bình thường.
Dạ Ngọc Mị nghe ngóng chợt không nghe được nhịp tim của Hạ Thiên, giống như chết thật vậy.
Nhưng Dạ Ngọc Mị không tin Hạ Thiên chết, nàng vững tin tên tiểu tử khốn kiếp kia đang giả vờ chết, rõ ràng đang kéo dài thời gian.
Khi thấy Hạ Thiên nằm ven đường không nhúc nhích, Dạ Ngọc Mị cũng dừng lại, mà Long ca thì dừng xe và diên cuồng nói:
- Con bà nó, dám chơi với ông à, bây giờ chết chưa? To mồm lắm mà.
Long ca thật sự không đi thăm dò xem Hạ Thiên rốt cuộc có chết hay chưa, hắn cảm thấy Hạ Thiên nhất định là khó thể sống được, bây giờ hắn chỉ có hứng thú với người đẹp, đây là một người đẹp có tướng tá cực nóng, vì vậy hắn đi về phía Dạ Ngọc Mị:
- Người đẹp, bây giờ đã theo anh chưa?
Dạ Ngọc Mị vẫn không lên tiếng, nàng cảm thấy không có hứng nói chuyện với tên đàn ông ti tiện này.
- Con bà nó, cũng đừng giả vờ thánh nữ với ông, anh mặc kệ nó có phải là chồng em không, bây giờ nó chết rồi, thức thời thì theo anh, anh sẽ đối đãi tốt với em. Nếu không thì anh cũng đưa em về, nhưng anh sẽ không đối xử tốt.
Long ca này rõ ràng đã mất kiên nhẫn, hắn nói xong thì vươn tay về phía Dạ Ngọc Mị, muốn chụp lấy tay nàng:
- Theo anh đi.
- Á.
Long ca tất nhiên không thể đụng vào người Dạ Ngọc Mị, trên đời này chỉ sợ chỉ có mình Hạ Thiên là từng đụng chạm vào người của nàng mà thôi. Tên Long ca này đúng là không biết sống chết, hắn chỉ cảm thấy một luồng lực lượng phóng vào ngực, sau đó kêu lên thảm thiết, bay lên cao, sau đó từ trên cao rơi xuống nện mạnh lên chiếc xe.
- Ầm!
Kính xe bị vỡ nát, Long ca không một tiếng động.
Tam Tử trợn mắt há mồm, đây là có chuyện gì?
Đúng lúc này Tam Tử chợt nghe thấy một âm thanh:
- Này, Bánh Bao Lớn, chị lại giết người rồi, mới đó đã sát hại hai người, tôi có thể quang minh chính đại cho chị vào bóc lịch cả đời.
Tam Tử nhìn lại, hắn thấy Hạ Thiên trước đó bị xe húc văng không nhúc nhích, bây giờ lại bò lên, không có vấn đề gì.
- Này, Bánh Bao Lớn, nếu chị xử lý cả tên kia thì chúng ta có thể đi.
Hạ Thiên còn nói thêm.
Tam Tử nghe nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hai chân mềm nhũn, vì vậy không thể khống chế mà quỳ rạp xuống:
- Đừng...Đừng giết tôi, các người chỉ cần lái xe đi là được, tôi không thấy gì cả...
Dạ Ngọc Mị không ra tay, rõ ràng trừ khi có người chọc vào nàng, như vậy mới ra tay, nếu không giết một người phàm nhân cũng làm nàng ô uế bàn tay.
- Được, được, chúng ta lái xe.
Hạ Thiên mở cửa chiếc Audi, hắn ngồi xuống vị trí tay lái, cũng không quan tâm phía trước có một người chết, giống như chuẩn bị lái xe đi.
Dạ Ngọc Mị chợt có chút bức bối, tên này điên rồi sao? Trước đó đi như rùa, bây giờ muốn lái xe à?
- Bánh Bao Lớn, có đi không? Không đi thì ở lại đấy.
Hạ Thiên thúc giục.
Dạ Ngọc Mị có chút chần chừ, sau đó nàng kéo cửa xe, ngồi vào.
Hạ Thiên đóng cửa xe, nhấn chân ga, xe chạy đi như bay.
Tam Tử vừa tìm được đường sống trong cái chết chợt trợn mắt há mồm, vì hắn thấy chiếc xe Audi trắng nhanh chóng lao ra khỏi đường, trực tiếp bay xuống hẻm núi bên dưới.
Khi chiếc xe rơi xuống khe núi, Hạ Thiên bay ra, nhưng điều làm hắn thất vọng là Dạ Ngọc Mị cũng lao ra cùng một lúc.
- Cậu có bệnh sao?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được:
- Cậu gọi đó là lái xe sao?
- Chị mới có bệnh.
Hạ Thiên bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Tôi chỉ không biết lái xe thôi.
Dạ Ngọc Mị chợt chán nản, tên khốn nạn này không biết lái xe, lại muốn chạy xe, không phải muốn chọc tức nàng sao?