Đi đầu là một ông lão dáng người khô ngô, râu tóc bạc trắng, có lẽ cũng đã hơn bảy mươi. Nhưng ông lão này không có vẻ quá già, ngược lại còn có thêm một phần quắc thước, hơn nữa trên người còn bùng ra một luồng khí thế bễ nghễ uy nghiêm, giống như khí thế của người bề trên.
Phía sau ông lão có bảy tám người, phần lớn là bốn mươi năm mươi, cũng có hai tên còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi. Tất nhiên dù là những người bốn mươi năm mươi hay hơn hai mươi cũng rất cung kính với ông lão.
Hạ Thiên không quan tâm đến đám người này, trong đây không có cô gái nào chứ đừng nói đến người đẹp, vì vậy không đáng cho hắn quan tâm.
Đúng lúc này một giọng nói có chút âm trầm truyền vào tai Hạ Thiên, ông lão mở miệng:
- Cậu là Hạ Thiên sao? Tôi là Sở Định Quốc, tối qua tôi đã điện thoại cho cậu.
- À, ông là người tối qua điện thoại quấy nhiễu tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sở Định Quốc:
- Nhưng cũng không sao, tôi nói là giữ lời, ông là ông nội của vợ tôi, bây giờ tôi rất nể mặt vợ, sẽ không so đo với ông.
- Câm mồm.
- Có người nói như vậy sao?
- Đâu ra một kẻ không biết trời cao đất rộng thế này?
- Mau xin lỗi ông.
- A Vũ, lên dạy bảo nó cách làm người.
Khoảnh khắc này có vài tiếng gầm rống, đám người sau lưng Sở Định Quốc đều nổi giận, một tên thanh niên trong số đó muốn phóng lên dạy bảo Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhấc chân đạp bay tên thanh niên vừa phóng tới, sau đó hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám người:
- Tất cả im mồm, nếu không tôi cho ăn đòn.
Khi Hạ Thiên nói ra những lời này thì tên thanh niên kia cũng ngã lên mặt đất, sau đó một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Đám người bên kia càng tức giận, những âm thanh chói tai liên tục vang lên.
- Buồn cười.
- Quá kỳ cục.
- Bây giờ thanh niên thường không biết lễ phép.
- Được, dạy nó một bài học.
- Á... ....
-Á... ....
Những tiếng quát chói tai và tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, khoảnh khắc sau đã có đám người nằm đầy đất, trong đám người chỉ còn lại một người đứng, đó chính là Sở Định Quốc.
- Yên tĩnh!
Hạ Thiên phủi tay, sau đó hắn kéo tay Vương Tiểu Nha:
- Chúng ta đi thôi.
- Hạ Thiên, cậu chờ chút.
Số điện thoại lúc này mới mở miệng, đồng thời lão khoát tay về phía sau, tỏ ý người khác đừng xen vào. Lúc này đám người bị Hạ Thiên đánh tuy vẫn rất tức giận nhưn không dám nói thêm điều gì, ai cũng đứng lên đi ra đứng sau lưng Sở Định Quốc rồi nhìn chằm chằm vào hạ thiên.
- Tôi không muốn trò chuyện với ông.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Tôi không thích những ông lão.
- Sao?
Trên mặt Sở Định Quốc có chút hứng thú:
- Không biết cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu không thích các ông lão?
- Đơn giản thôi, vì ba vị sư phụ của tôi là ba ông lão.
Hạ Thiên trả lời:
- Nhưng bọn họ vẫn chưa già bằng ông, bọn họ còn chưa tới sáu mươi.
- Nói vậy cậu không thích các vị sư phụ sao?
Sở Định Quốc cười nhạt một tiếng:
- Kính già yêu trẻ tôn sư trọng đạo, bọn họ cũng là người già, hơn nữa còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn kính bọn họ mới đúng chứ?
- Cái gì mà là kính già yêu trẻ? Ba ông già không thương người trẻ, sao tôi phải thương lại?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, ông quá dông dài, tôi nể mặt vợ Dao Dao, vì vậy mới nói nhiều với ông.
- Hạ Thiên, tuy chúng ta mới gặp mặt lần đầu, nhưng tôi rất hiểu rõ về cậu, thật ra còn hơn hẳn những gì cậu tưởng tượng.
Sở Định Quốc mỉm cười nói:
- Tôi cũng rất tò mò với ba vị sư phụ của cậu, vì tôi muốn biết ba vị sư phụ kia phải là người thế nào mới dạy dỗ được một đồ đệ như cậu. Căn cứ vào những lời cậu vừa nói, tôi nghĩ ba vị sư phụ của cậu nhất định là quá nghiêm khắc, vì vậy cậu mới ghét bỏ bọn họ.
- Ông thì biết cái gì? Tôi cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ông, tôi đi đây.
Hạ Thiên không muốn tiếp tục nói chuyện với Sở Định Quốc, hắn ôm lấy Vương Tiểu Nha rồi hóa thành một bóng người biến mất trong mắt Sở Định Quốc.
Hạ Thiên vừa chạy vừa thầm nghĩ, ba ông lão trên núi ngày nào cũng muốn thừa dịp cướp mất thần tiên tỷ tỷ, như vậy mà gọi là yêu thương sao? Bọn họ không yêu trẻ, tất nhiên hắn sẽ không kính già.
... ....
Hạ Thiên cũng không muốn nói nhảm với Sở Định Quốc, hắn nhanh chóng ôm Vương Tiểu Nha chạy đi, sau khi đưa Vương Tiểu Nha về nhà, hắn lại quay về Kiều gia.
Hạ Thiên đi vào biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, hắn phát hiện bên trong phòng khách ngoài Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi thì còn có Kiều Đông Hải.
- Ủa, Hạ Thiên, cậu đã trở về rồi à, tôi đang chuẩn bị tìm cậu.
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Đông Hải có chút vui sướng.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Anh tìm tôi làm gì?
- Cậu có thể liên lạc với người của Ám Ảnh Đoàn không?
Kiều Đông Hải có chút chần chừ, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
- Được, tôi có hai vợ ở Ám Ảnh Đoàn.
Hạ Thiên không suy nghĩ dông dài, hắn nói ngay.
- À... ....
Kiều Đông Hải cũng không biết nói gì, người này có hai vợ là sát thủ sao? Hắn không sợ bi vợ sát thủ giết chết à?
Kiều Đông Hải có chút ngây ngốc, sau đó hắn nhớ đến chuyện chính, vì vậy hỏi:
- Hạ Thiên, vậy cậu có biện pháp để bọn họ hủy bỏ nhiệm vụ với Kiều Tiểu Kiều không?
- Ám Ảnh Đoàn thường không hủy nhiệm vụ, trừ khi có người hủy bỏ ủy thác.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn biết thế nào mà thôi, xem cố chủ đã hủy bỏ hay chưa, nếu đã hủy bỏ thì tôi có thể xác nhận mẹ của Phương Dĩnh muốn ra tay với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Đông Hải nói đến đây thì giải thích một câu:
- Tôi đã âm thầm sử dụng thủ đoạn với mẹ Phương Dĩnh.
- Nếu vậy tôi sẽ điện thoại hỏi thăm chi Isabella.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, sau đó hắn bắt đầu tìm số điện thoại của Isabella. Hắn biết Isabella thường hay đổi số, hắn cũng không thể xác định có thể liên lạc được hay không, cũng chỉ có thể thử xem thế nào.
Đúng lúc này một bóng trắng lóe lên, Liễu Mộng đi vào phòng khách.
- Chị Mộng.
Hạ Thiên hô một câu.
Nếu là trước đó thì Liễu Mộng sẽ hô lên một tiếng rồi chạy đến, nhưng hôm nay Liễu Mộng chỉ nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng không để ý đến hắn mà chậm rãi lên lầu.
Hạ Thiên không khỏi sững sờ, hắn thầm nghĩ chị Mộng làm sao vậy?
Khi Hạ Thiên định hỏi một câu nhưng tiếng ca của Liễu Mộng đã vang lên:
- Có một tiểu bại hoại, tên là Hạ Thiên, mỗi lần nói giúp chị thì lập tức chạy đi...Có một tiểu bại hoại, tên là Hạ Thiên, nói là chồng chị, vậy mà ngủ cùng chị không có cảm giác... ....
Tuy tiếng ca rất dễ nghe nhưng ca từ làm người ta dở khóc dở cười, Hạ Thiên biết Liễu Mộng đã giận, hèn gì nàng mới không quan tâm đến hắn.