Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1230: Chương 1230: Là nhân tuyển tốt






- Hừ, ngươi đừng giở trò lừa gạt, ta biết ngươi đang ở Thục Đô.

Trương Minh Đà lên tiếng.

- Không, tôi tuyệt đối không còn ở Thục Đô.

Hạ Thiên hoàn toàn phủ nhận:

- Đại sư phụ, có phải Mã Đình kia nói cho ngài biết tôi đang ở Thục Đô không? Tôi nói với ngài, hôm qua thì còn, nhưng sáng nay tôi đã bắt máy bay về thủ đô rồi.

- Ngươi còn nói láo nữa sao? Ta cũng không phải nghe Mã Đình nói, là ta biết được chuyện hư hỏng của ngươi, mà ngươi cũng giỏi lắm, thuê phòng tổng thống, còn đánh một vị khách ở gian phòng tổng thống khác, đến bây giờ vẫn còn ở trong khách sạn chưa đi, có người dối gạt sư phụ như ngươi sao?

Trương Minh Đà rất bất mãn.

Hạ Thiên vẫn còn kiên quyết phủ nhận:

- Đại sư phụ, tôi nói không ở lại mà, tối qua tôi đánh người nhưng sáng nay đã đi rồi.

- Thúi lắm, ta đang chờ ở đại sảnh khách sạn, ta vừa hỏi nhân viên phục vụ, ngươi căn bản chưa trả phòng.

Trương Minh Đà dùng giọng không khách khí nói.

- À, tôi không trả phòng.

Hạ Thiên tỏ ra đương nhiên.

Trương Minh Đà cuối cùng cũng nhanh chóng tan vỡ:

- Tiểu tử, mặc kệ ngươi có ở đây hay không, mau xuất hiện, dù trở về thủ đô rồi cũng nhanh chóng quay lại.

- Sao lại như vậy?

Hạ Thiên không tình nguyện:

- Trừ khi Đại sư phụ sắp chết, nếu không tôi sẽ không đi.

- Ta sắp chết rồi.

Trương Minh Đà nói một câu rồi cúp điện thoại.

- Sắp chết mà còn lớn tiếng vậy sao?

Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó kéo Cố Hàm Sương vào trong thang máy, cho đến bây giờ hắn cũng không muốn đi.

Chưa đến một phút sau Hạ Thiên cùng Cố Hàm Sương ra khỏi thang máy, sau đó gặp mặt Trương Minh Đà.

- Đại sư phụ, không phải ông sắp chết rồi sao?

Hạ Thiên đi về phía Trương Minh Đà, sau đó tỏ ra rất ngạc nhiên:

- Sao nhìn còn ngon hàng thế này?

- Sắp bị ngươi làm cho tức chết.

Trương Minh Đà bực bội nói.

- Đại sư phụ, vậy ngài tìm tôi làm gì? Tôi rất bận, tôi còn có vợ và nha hoàn, còn có rất nhiều vợ chờ về nhà, tôi cũng chẳng phải không có vợ như ngài.

Hạ Thiên bắt đầu phàn nàn.

- Ta tìm ngươi là có chuyện sao?

Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên cũng không vui:

- Ngài không tìm tôi có chuyện thì là gì? Tôi rất bận.

- Tiểu tử chết tiệt, ta là sư phụ của ngươi, ta không thể mời ngươi một bữa tiệc ăn cơm trò chuyện sao?

Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Trương Minh Đà vài giây, sau đó hắn chợt bừng tỉnh:

- À, tôi hiểu rồi, Đại sư phụ nhất định đang rất nhàm chán phải không? Lão tình nhân không chịu cùng ngài uống trà ăn cơm nói chuyện sao? Không có vấn đề, tôi đi giúp ngài tìm một "con ghẹ" mới, để mỗi ngày hầu hạ ngài.

- Tiểu tử nói gì vậy?

Trương Minh Đà rất muốn vỗ cho Hạ Thiên một cái chết giấc:

- Ai muốn tìm tình nhân? Ta tìm tình nhân còn nhờ ngươi hỗ trợ sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Này, Đại sư phụ, vậy ngài muốn tôi làm gì, nói thẳng ra đi.

- Cháu ta muốn mời ngươi một bữa cơm.

Trương Minh Đà nói.

- À, ngài nói cho cô ta biết, cô ta cảm tạ tôi chính là không cần mời cơm.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Gương mặt Trương Minh Đà lại trở nên đen nhẻm, lão hối hận mười năm trước dạy bảo tên đệ tử này, chỉ trách năm xưa tiên tử không cho bọn họ xuống núi mà thôi.

- Vậy là xong rồi nhé?

Hạ Thiên thấy Trương Minh Đà không nói lời nào thì kéo Cố Hàm Sương muốn chạy đi:

- Không có việc gì thì chúng tôi quay về thủ đô.

- Đi, đi đi, ông cũng không muốn giữ ngươi.

Trương Minh Đà lên tiếng, lão cảm thấy nếu cứ tiếp tục thì sẽ bị loại vô liêm sỉ kia làm cho tức chết.

- Hừ, không quấy rầy vợ của đồ đệ và đồ đệ mới thật sự là sư phụ.

Hạ Thiên thỏa mãn kéo tay Cố Hàm Sương đi ra bên ngoài khách sạn.

Nhưng Hạ Thiên vừa ra khỏi khách sạn thì điện thoại chợt vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem rồi nhận điện thoại, vì người gọi đến là vợ Mộc Hàm.

- Vợ, tôi chuẩn bị quay về thủ đô.

Hạ Thiên tiếp nhận điện thoại rồi nói.

- Đừng, chồng, tạm thời cậu đừng về.

Mộc Hàm trả lời.

Hạ Thiên chợt sững sờ:

- Vì sao? Chẳng lẽ vợ cũng muốn đến bên này?

- Chồng, tôi đã điều tra được là ai tập kích máy bay của cậu vào ngày hôm qua.

Mộc Hàm có chút phẫn nộ:

- Tôi đã xác định kẻ ra tay phía sau chính là Nhạc Chi Phong, nhưng chúng ta còn chưa có đầy đủ căn cứ chính xác, mà Nhạc Chi Phong dù là ở trong quân đội hay thủ đô đều có thế lực, nếu muốn thông qua cách bình thường hay Ám tổ để đối phó là điều không thể. Vì vậy tôi tính toán trực tiếp ra tay, nhưng tôi không hy vọng để cho người khác nghi ngờ công lực của cậu, vì thế hy vọng khi Nhạc Chi Phong chết thì cậu còn ở Thục Đô, như vậy sẽ không ai nghi ngờ cậu.

- Thằng ngu kia đúng là muốn chết, nếu không phải vợ Đại Yêu Tinh không muốn tôi ra tay, tôi đã sớm xử lý hắn rồi.

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Vợ Đại Yêu Tinh nói là tôi xử lý tên kia sẽ gặp phiền toái, còn Triệu Công Tử thì sẽ nghĩ biện pháp cho tôi, tôi chỉ biết Triệu Công Tử sẽ chẳng làm gì cho ra hồn, vì vậy muốn trực tiếp về thủ đô xử lý tên kia.

- Chồng, Triệu Vũ Cơ cũng không phải lo lắng dư thừa, nếu giết chết Nhạc Chi Phong thì thật sự rất phiền toái, liên quan đến cả Triệu gia và Ám tổ. Không riêng gì vì thế lực của Nhạc Chi Phong, hơn nữa ông nội của Nhạc Chi Phong có ảnh hưởng rất lớn, nếu nói riêng về thế lực thì Triệu gia muốn giải quyết Nhạc Chi Phong cũng chẳng phải vấn đề, nhưng nếu như vậy thì thủ đô sẽ sinh biến hóa, sẽ có nhiều gia tộc cảm thấy bất an, ai cũng nghĩ rằng Triệu gia muốn thâu tóm tất cả, vì vậy mà bọn họ sẽ cùng nhau hợp sức chống lại Triệu gia, tình huống sẽ càng thêm bất lợi.

Mộc Hàm nhanh chóng nói rõ lợi hại được mất bên trong:

- Vì vậy chuyện này cũng không thể để liên quan đến Triệu gia, dù là ai cũng không thể hại chồng tôi, vì vậy tôi sẽ dùng phương pháp của mình mà xử lý Nhạc Chi Phong.

- Hình như có chút phiền toái.

Hạ Thiên lầm bầm:

- Nhưng vợ ra tay thì tôi cũng không yên tâm, tôi cảm thấy chính mình ra tay thì hay hơn, thật ra muốn giết hắn cũng rất dễ dàng, bọn họ cũng không biết tôi ra tay.

- Chồng, cậu yên tâm, Mị Nhi sẽ giúp tôi, hai chúng tôi liên thủ, không có vấn đề, hơn nữa chúng tôi ra tay sẽ vào đúng lúc cậu công khai xuất hiện ở Thục Đô, nếu không người khác cũng sẽ nghi ngờ cậu.

Mộc Hàm khẽ nói:

- Chúng ta nói chung sẽ ra tay vào đêm nay, chồng nên gây rối một chút ở Thục Đô bên kia, càng náo loạn càng tốt.

- Vợ, thật ra tôi rất muốn xử lý Nhạc Chi Phong, tôi ghét loại người cướp vợ tôi.

Hạ Thiên nói có chút hương vị không tình nguyện.

- Chồng, đừng như vậy, bây giờ cậu quá mạnh, đã làm cho người ta nghi kỵ. Bây giờ Triệu gia bên kia tỏ vẻ cậu sẽ không xằng bậy, mà cậu cũng có biểu hiện rất tốt ở phía Ám tổ, làm cho người ta yên tâm. Nhưng nếu bây giờ cậu giết Nhạc Chi Phong, chắc chắn sẽ sinh ra lo lắng cho mọi người, đến lúc đó náo loạn quá lớn, chúng ta không ngại, nhưng cuộc sống hằng ngày sẽ bị quấy rối, cậu nghe lời tôi lần này được không?

Mộc Hàm dùng giọng mềm mại uyển chuyển để năn nhỉ Hạ Thiên.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:

- Vợ, giết chết tên ngốc kia có ảnh hưởng lớn vậy sao?

- Chồng, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Mộc Hàm dùng giọng khẳng định trả lời.

- Như vậy à? Vậy thì thế ày, tôi sẽ không ra tay.

Hạ Thiên dù không quá tình nguyện nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của Mộc Hàm, nhưng sau đó hắn lại thay đổi chủ đề:

- Nhưng, vợ cũng không cần phải ra tay, thật ra tôi đã có nhân tuyển tốt hơn để ra tay.

- Chồng, là ai?

Mộc Hàm có chút kinh ngạc:

- Không phải là Isabella và Ngải Vi Nhi đấy chứ?

- Tất nhiên là không phải.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Người này hoàn toàn không có liên quan gì đến chúng ta, hắn ra tay thì chúng ta hoàn toàn có thể thoát khỏi nguy hiểm, mà còn có thể giải quyết được một phiền phức khác, có thể nói là một mũi tên trúng hai nhạn.

- Chồng, người mà cậu nói đến là ai vậy?

Mộc Hàm nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết được đối phương là ai.

- Vợ, tôi tạm thời không nói cho chị, mà chị cũng đừng quan tâm đến vấn đề này, cứ chờ đấy, ngày thường làm gì thì cứ như vậy, không cần quan tâm đến tên Nhạc Chi Phong kia làm gì cả.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- À, vậy thì được, chồng, tôi chờ tin tức tốt từ cậu.

Mộc Hàm khá tin tưởng Hạ Thiên, nàng biết hắn rất thông minh, nhưng bình thường khôngmuốn dùng đầu óc, nhưng nếu thật sự có người cần đối phó, kết cục của đối phương sẽ rất thảm.

Sau khi kết thúc trò chuyện với Mộc Hàm, Hạ Thiên quay sang Cố Hàm Sương:

- Sương nha đầu, chúng ta tạm thời không thể đi.

- À, tôi biết rồi.

Cố Hàm Sương khẽ gật đầu.

- Sương nha đầu, chị có vấn đề gì không?

Hạ Thiên lại hỏi.

- Điều này, cũng không.

Cố Hàm Sương lắc đầu.

- À, thật ra tôi cũng không có việc gì làm, chúng ta nên đi tìm người hỗ trợ.

Hạ Thiên lầm bầm, hắn kéo Cố Hàm Sương đi vào khách sạn.

Trương Minh Đà còn chưa đi ra, thấy Hạ Thiên tiến vào thì lão thở phì phò hỏi:

- Tiểu tử, không phải đã đi sao? Còn quay lại làm gì?

- Đại sư phụ, cháu của ngài có muốn cảm tạ không?

Hạ Thiên hỏi.

- Nói nhảm, ngươi cho rằng nó là đứa ngốc sao?

Trương Minh Đà tức giận trả lời.

- À, vậy nói cho cháu ngài biết, muốn cảm tạ tôi thì đến đây giúp đỡ nhanh lên.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.